Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 386: Q.4 - Chương 386: Sơn Môn Mở Ra




Có lẽ là do ở rất gần tông môn tu hành mà phường thị này lớn gấp đôi cái ở kinh thành. Đi trên con đường trong phường thị còn thường xuyên gặp được một số người tu hành mặc áo bào màu xanh nhạt.

Quán trọ trong phường thị không chỉ là nơi tá túc mà còn có thể thăm dò được một ít tin tức. Không cần cố sức tìm hiểu, chỉ ở trong này hai ngày này Từ Ngôn đã biết thân phận những người mặc áo bào màu kia là đệ tử Kim Tiền tông.

Quần áo màu đen đại biểu cho đệ tử Kim Tiền tông, áo bào màu vàng kim tức đại biểu cho thân phận trưởng lão Hư Đan; về phần cường giả Nguyên Anh thì hắn chưa từng thấy qua, mà dù có gặp cũng khó mà phân biệt được.

Bởi dịp này Kim Tiền tông chiêu nạp đệ tử, nên người tu hành trong phường thị càng ngày càng nhiều. Người tu hành Trúc Cơ cảnh ở khắp Đại Phổ tới không ít. Hơn nữa những năm gần đây Trúc Cơ đan dễ dàng có được hơn trước, cho nên mỗi một năm đều có một lượng rất lớn võ giả Tiên Thiên dựa vào đan dược đạt tới Trúc Cơ cảnh.

Đã là cao thủ Trúc Cơ, trừ phi muốn dưỡng lão ở chốn phàm tục bằng không sẽ không một ai mãi dừng lại nơi phàm thế. Muốn nhanh chóng tăng tu vi lên thì chỉ còn cách bái nhập vào tông môn thôi.

Đại Phổ chỉ có một tông môn là Kim Tiền tông, thân là con dân Đại Phổ nên đa số chỉ có thể bái nhập vào đây.

Thời gian như thoi, thoáng cái mà đã qua hai ngày, người tụ tập trong phường thị lập tức vơi đi rất nhiều. Chí ít có tới mấy trăm người rời khỏi, chạy tới chỗ sơn lĩnh mà Từ Ngôn đã phát hiện khi trước.

Đi theo những kẻ chuẩn bị bái nhập vào Kim Tiền tông này, hắn cứ như vậy mà rời khỏi phường thị.

Chỗ cửa vào sơn lĩnh đã tụ tập không ít người tu hành, trông đông nhìn tây toàn là người. Có nơi tụ năm tụ ba, chắc là đến từ cùng một nơi hoặc là trong một môn phái, có chỗ thì người đứng lẻ loi một mình, hoặc đứng hoặc ngồi, phân bố khắp nơi bên ngoài sơn lĩnh.

Nhìn lướt qua những vị đồng môn tương lai này, Từ Ngôn không thấy người quen nên đành tự tìm một gốc cây già rồi ngồi xổm xuống, chờ đợi sơn môn mở ra.

Hắn đã bỏ bịt mắt xuống, cách ăn mặc chẳng ra gì như thế dễ khiến người ta hoài nghi, vẫn là như bình thường thì tốt hơn. Còn bức Sơn Hà đồ luôn được hắn đeo sau lưng, nghĩ ra chắc là hắn muốn dùng linh khí uẩn dưỡng một phen, nghĩ không ra cũng không cần để ý, dù sao là nó cũng là pháp khí cho không, dù có hư mất cũng không quá đau lòng.

Trong thời gian chờ đợi, Từ Ngôn muốn kiểm tra lại túi trữ vật của mình một phen.

Ngọc bội mà sư huynh giao cho, pháp khí thượng phẩm Trường Phong kiếm. Ngoài ra còn có rất nhiều bàng giải thạch, một cỗ Thần Võ pháo, một hộp Thần Võ đạn, một bộ tâm pháp Trúc Cơ mà hắn đã ghi nhớ, một hạt Trúc Cơ Đan cùng hai khối linh thạch lấy được trong Túi Trữ Vật của Tiêu Mộng, một con bù nhìn trông không khó coi lắm… những thứ này chính là toàn bộ gia sản của hắn.

Lúc rời khỏi thành Linh Thủy, Từ Ngôn đã cất Thần Võ pháo vào túi trữ vật, một hộp Thần Võ đạn chừng hơn trăm viên. Nếu không phải nhận thấy sắc mặt Trình Dục khẽ biến xanh thì Từ Ngôn còn muốn lấy thêm Thần Võ pháo cùng với Thần Võ đạn nữa.

Dám ăn trộm Thần Võ pháo dưới ánh mắt của Tả tướng đại nhân, chắc cũng chỉ loại người da mặt dày như Từ Ngôn mới làm được.

Thần Võ pháo không cần có nhiều, vì bản thân Từ Ngôn đã tương đương với một tòa pháo đài di động rồi. Chẳng qua hắn thuận tay cất vào túi trữ vật mà thôi. Chỉ là Thần Võ đạn thật sự quá ít, mới chỉ hơn trăm viên, hắn rất là hối hận tại sao khi ở thành Linh Thủy không chuẩn bị nhiều hơn.

Trong túi trữ vật còn có một đống đồ lộn xộn gồm có nồi, chén, xoong, chảo, hồ lô, bồn cùng với gạo lúa mì các loại, những vật này khi không đói bụng thì hắn sẽ không để ý đến. Hiện tại thứ khiến hắn chú tâm là con bù nhìn nằm trong túi.

Vừa nhìn thấy nó là hắn lập tức nhớ tới Bàng Hồng Nguyệt. Vì cứu hắn, Bàng Hồng Nguyệt đã bỏ ra thứ trân quý nhất của người con gái. Mỗi khi nhớ tới nương tử của mình, trong lòng hắn đều dâng lên nỗi niềm ấm áp.

Sắp bái nhập Kim Tiền tông rồi, sắp gặp lại vợ mình rồi…

Chia ly chưa đến ba tháng, nỗi tương tư đã sớm thêm sâu lắng, lúc Từ Ngôn còn đang tưởng niệm vợ của mình thì bên cạnh người đã đi tới một bóng người.

Thân ảnh mập mạp cũng ngồi dưới tàng cây nơi Từ Ngôn ngồi, người nọ theo thói quen sờ sờ cái cằm trơn nhẵn, sau lại như nhớ ra mình không có râu ria mới bỏ tay xuống.

”Ngươi cũng định bái nhập Kim Tiền tông sao?”

Đang lâm vào trầm tư bị người khác cắt ngang, Từ Ngôn tức giận muốn mắng một câu. Dám làm phiền khi ta đang nhớ tới vợ mình, cái tên này thật là đáng ghét quá.

”A, đúng, đúng vậy!”

Lời chửi rủa trong nháy mắt biến thành câu nói cực kỳ ôn hòa đáp lời. Từ Ngôn nghĩ muốn di chuyển cách xa tên đó một chút, bởi vì kẻ ngồi ở bên cạnh lúc này chính là tên mập béo che dấu dung mạo mà hắn gặp phải nơi cửa phường thị lúc trước.

”Kim Tiền tông có sáu mạch lớn nhất, có ý định bái nhập một mạch nào trong đó sao?”

Tên thanh niên béo sắc mặt nhìn như hòa ái, tiếc rằng từ trong mắt trái Từ Ngôn thấy được ánh mắt âm lãnh như độc xà đang nhìn nhìn của đối phương. Cũng may tên mập đang nhìn về hướng giao lộ trên sơn lĩnh, như đang thuận miệng hỏi chứ chưa nhìn chằm chằm không tha vào hắn.

”Chưa nghĩ đến. Mỗi mạch đều tốt, chưa chọn, hắc hắc chưa chọn được.”

Trong lòng Từ Ngôn tuy rét run nhưng trên khuôn mặt là nụ cười lấy lòng. Hắn chuẩn bị không để lại dấu vết di chuyển sang bên cạnh.

Hắn thủy chung có một loại dự cảm, tên thanh niên béo bên cạnh mình cực kỳ đáng sợ. Thực tế chỉ riêng việc đối phương che đậy chân dung để bái nhập Kim Tiền tông đã biểu thị kẻ này không có ý gì tốt.

Thanh niên mập mạp bỗng nhiên xoay mặt sang, đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn. Từ Ngôn thậm chí có thể thấy rõ ở dưới khuôn mặt béo núc ních kia, là vết sẹo trên khuôn mặt thật giống như con rết đang nhúc nhích uốn éo.

”Sau này sẽ là đồng môn rồi, ha ha ha!”

Thanh niên mập vỗ vai hai cái rồi đứng dậy nhìn về phía sơn lĩnh. Từ Ngôn cảm thấy đầu vai run lên, hắn tranh thủ thời gian lùi về sau một bước. Lúc này bỗng nghe thấy từ bên sơn lĩnh truyền ra một hồi tiếng nổ quái dị, giống như tiếng sóng khí nổ vang.

Theo tiếng nổ quái dị vang lên, phía dưới sơn lĩnh uốn lượn bỗng có một mảng ánh sáng trắng hiển hiện. Nó giống như một cánh cửa ánh sáng cực lớn đang phát ra hào quang, từ trong vầng hào quang có rất nhiều thân ảnh dồn dập xuất hiện.

Đó là mười mấy tên đệ tử áo xanh phân biệt hai bên, theo sau một người đàn ông trung niên đi ra từ cánh cửa ánh sáng. Trên thân y là trường bào màu ánh kim, hai mắt như điện, tóc dài tung bay động, cả người lộ ra phong thái phi phàm.

Người đàn ông trung niên quét mắt qua tất cả mọi người đang chờ, với ánh mắt lạnh lẽo, y trầm giọng nói: “ Mỗi dịp xuân tới, sơn môn đều mở ra. Các ngươi đã định bái nhập Kim Tiền tông, phải biết duy trì vị trí bổn phận của mình. Tông môn chính phái Thiên Nam không phải là nơi cho bọn đạo chích hỗn tạp hoành hành. Nếu kẻ nào trong các ngươi mưu ý làm loạn thì hãy mau chóng rời đi, một khi đã tiến vào tông môn sẽ không có chỗ cho các ngươi làm càn đâu!”

Một tiếng “vút” giòn tan vang lên, trong tay người đàn ông trung niên kia chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một cái roi thép dài đến hai trượng. Y nhẹ nhàng quất lên, một tảng đá lớn bên cạnh đã vỡ vụn ra, đúng hơn là vỡ vụn thành bột mịn, ngay cả một cục đá nguyên vẹn cũng không còn.

”Lão phu là trưởng lão Chấp Sự đường Trần Quy, kẻ muốn bái nhập sơn môn, đi theo ta!”

Không để ý đến tràng diện nơi này, sau khi ra oai phủ đầu đánh nát một tảng đá lớn, vị trưởng lão Chấp Sự đường này cũng không nhìn đám người chung quanh mà quay người bước vào cánh cửa ánh sáng. Đám đệ tử áo xanh ngoài cửa dồn dập cung kính bất động, nguyên một đám dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn xem những người tu hành muốn bái nhập tông môn, chỉ vẻ khinh thường nơi chỗ sâu đáy mắt thì khó mà che dấu nổi.

Tuy nói những gã đệ tử áo xanh của Kim Tiền tông này đều có tu vi Trúc Cơ, nhưng người ta tu luyện tại tông môn, so với những người vừa mới đạt tới Trúc Cơ cảnh thì phải mạnh hơn nhiều lắm. Bọn họ không chỉ có linh khí thâm hậu, lại còn có thuật pháp hoặc kiếm pháp kỳ dị, cho nên việc bọn họ xem thường những võ giả Tiên Thiên vừa tiến giai cũng không phải chuyện lạ lùng gì.

Sau một chút chần chờ đi qua, trong đám người lập tức có người đi đầu rảo bước tiến vào, theo sau đó là tất cả mọi người bắt đầu dũng mãnh lao tới cánh cửa ánh sáng.

Từ Ngôn không nôn nóng, mà là đi theo sau cuối đám người kia.

Tên thanh niên mập đã tiến vào, hắn làm vậy là vì muốn cách xa tên quái nhân đó xa một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.