Dịch: Hoangtruc
”Con ếch...”
Từ Ngôn khẽ kêu, làm bừng tỉnh Lâm Vũ trầm tư bên kia.
”Đúng!! Là khí tức của con ếch, Lân Oa, ấu thú Lân Oa!”
Đột nhiên Lâm Vũ ngẩng đầu lên, mừng rỡ nói: “Lúc trước không nhận ra, không sai, tuyệt đối là khí tức của Lân Oa!”
”Lân Oa?” Từ Ngôn chưa từng nghe nói đến tên loại ếch cổ quái này, lộ vẻ mờ mịt không thôi.
”Lân Oa là một loại Yêu vật rất hiếm thấy, ấu thú của chúng lúc mới sinh rất rất nhỏ, hầu như không nhìn thấy được. Hình thù chúng rất giống nòng nọc, đến khi lớn hơn một chút thì đuôi dài rút lại, bốn móng vuốt mọc ra.”
Lâm Vũ bắt đầu giải thích tường tận loại ếch quái dị này.
”Ấu thú Lân Oa có một đặc tính là phần lớn chỉ nghỉ ngơi trong cơ thể của vật chủ. Có thể là dã thú, cũng có thể là người. Một khi đuôi nó rút ngắn lại, mọc ra bốn móng vuốt, nó lập tức sẽ gặm ăn vật chủ mà lớn lên. Tốc độ phát triển cực nhanh, không bao lâu có thể ăn sạch toàn bộ nội tạng của một con trâu rừng.”
Nghe được Lâm Vũ giảng thuật, Từ Ngôn không rét mà run, không phải bị phần tập tính quái dị của con ếch này khủng bố, mà là vì phần tâm tư ác độc đến tận cùng của Triệu Lĩnh kia!
Đối phương đưa giải độc đan có chứa ấu thú Lân Oa ra, rõ ràng là vì không muốn tất cả đệ tử lẻn vào tà phái còn sống sót. Có lẽ trong mắt gã, mấy tên đồng môn đến giúp đỡ trộm lấy trứng rắn kia đã là một đám người chết rồi.
Sẽ không thể sống, càng không nên sống!
Sát ý trong lòng Từ Ngôn bùng lên, còn Lâm Vũ bên kia nghi ngờ tự lẩm bẩm: “Chẳng lẽ ấu thú Lân Oa cũng ưa thích ẩn náu trong đan dược? Trước kia chưa từng nghe nói qua...”
”Nếu đã xác định được là ấu thú Lân Oa, có thể dẫn dụ toàn bộ chúng nó ra khỏi đó hay không?” Từ Ngôn lạnh giọng hỏi.
”Rất khó, nếu là loại thú bình thường thì không có vấn đề, với năng lực của ta vẫn có thể dẫn ấu thú Yêu vật ra ngoài được.”
Lâm Vũ cắn bờ môi, nhìn thấy Từ Ngôn không có vẻ gì là nổi giận mới suy nghĩ chút rồi nói tiếp: “Ta biết rõ Lân Oa e ngại một thứ. Nếu có thể tìm được, có lẽ sẽ dọa đám ấu thú Lân Oa bên trong đan dược bỏ chạy ra ngoài.”
Vốn Từ Ngôn đã thất vọng đến cực điểm, nghe được còn có thứ chấn nhiếp được Lân Oa lại dâng lên hi vọng. Hắn lẳng lặng nhìn đối phương.
”Minh Kim thạch.”
Từ Ngôn khẽ nhíu mày, hỏi: “Là một loại tài liệu luyện khí?”
”Đúng, là tài liệu luyện khí vô cùng hiếm gặp, rất khó mua được. Loại tài liệu này thường dùng để luyện chế pháp khí thượng phẩm, cũng có thể được thay thế bằng Mặc Văn kim nên rất hiếm người còn dùng Minh Kim thạch luyện khí.”
Nhìn ra được Từ Ngôn cũng không khó khăn, hung ác như trong tưởng tượng, Lâm Vũ khẽ thở phào một hơi rồi nói tiếp: “Nếu như dùng linh khí thúc giục Minh Kim thạch, có thể phát ra loại tiếng vang trầm thấp. Lân Oa hết sức e ngại âm thanh này. Nếu như mang theo Minh Kim thạch đi bắt Lân Oa, tất sẽ làm chơi ăn thật.”
Minh Kim thạch có thể khiến Yêu vật Lân Oa e ngại đã mang đến cho Từ Ngôn một phần hi vọng. Nếu như ngay cả Lân Oa còn e ngại, vậy thì đối phó với ấu thú Lân Oa có lẽ cũng sẽ có hiệu quả. Chỉ cần dọa cho ấu thú Lân Oa chạy khỏi đan dược thì có thể nuốt giải độc đan kia rồi.
”Trong phường thị giao dịch có gặp qua Minh Kim thạch chưa?” Từ Ngôn nhíu mày hỏi.
”Vài chục năm nay, ta chỉ thấy qua một lần có người bán, giá trị tới mấy trăm linh thạch.” Lâm Vũ tỉ mỉ nói.
Vài chục năm mới gặp qua một lần... Từ Ngôn thở dài, xem ra bản thân mình khó mà đụng tới vận may đó rồi.
”Phòng bếp cũng có một tên đệ tử đầy tớ, cô qua đó hỗ trợ thêm đi. Có lẽ không có vấn đề gì đâu.” Từ Ngôn nhìn nhìn nữ tử đầu trọc.
”Đệ tử nô lệ rời khỏi Sa lao thì phải đi làm việc mà. Ta từng phụ trách chuyển sách vở bên Tàng Thư điện, đến đây hỗ trợ nhà bếp cũng không vấn đề gì.” Lâm Vũ nhẹ chau mày, giọng nói trầm thấp như đang lo lắng gì đó.
Tuy rằng thoát khỏi tai ương Sa lao, thế nhưng tới nơi này cũng không được coi là quá tốt.
Khu Tây nổi danh là nơi ở của đám hung đồ, cả ba khu vực Đông Nam Bắc cộng lại cũng không khủng bố bằng một khu Tây.
”Không ai dám đụng vào cô đâu, yên tâm đi.” Từ Ngôn bình thản nói một câu. Lâm Vũ gật gật đầu, cho rằng chẳng qua đối phương đang an ủi nàng mà thôi.
”Cô phạm vào môn quy gì?”
Từ Ngôn chợt nhớ ra đối phương từng là đệ tử hạch tâm. Hắn tò mò làm sao một đệ tử hạch tâm lại bị trừng phạt thành đệ tử nô lệ thế này. Dù sao với quy củ của tà phái, có giết chết đệ tử hạch tâm đồng môn mình cũng không bị phạt nặng như thế.
Phải làm đệ tử nô lệ, còn là nữ nhân nữa, coi như đã tuyên án tử hình Lâm Vũ rồi.
”Ta ăn trộm một quả trứng Thiên Nhãn vương xà.”
Lâm Vũ chưa nói dứt lời thì đã dọa Từ Ngôn giật mình kinh hãi rồi.
Không nghĩ tới không chỉ có Hứa gia ở Tự Linh đường đánh chủ ý vào Thiên Nhãn vương xà, mà đến đệ tử hạch tâm Thiên Quỷ tông cũng ăn trộm trứng rắn, chẳng lẽ trứng rắn rất trân quý sao?
Từ Ngôn cổ quái nhìn đối phương. Nếu lúc này Lâm Vũ nói mình là người của Kim Tiền tông thì Từ Ngôn cũng sẽ không ngoài ý.
”Ba năm trước đây ta chỉ là một đệ tử chấp sự bình thường, chịu trách nhiệm dọn dẹp sào huyệt của rắn. Một lần vô tình nhìn thấy Thiên Nhãn vương xà sinh ra nhiều hơn một quả trứng, ta bèn thừa cơ trộm ăn mất. Vì vậy tu vi tiến nhanh, ta đã trở thành đệ tử hạch tâm. Về sau bị trưởng lão phát hiện, phạt ta xuống làm đệ tử nô lệ.”
Lâm Vũ nói ngắn gọn những chuyện mình đã trải qua, dường như không gợn chút sợ hãi với việc ăn trộm trứng rắn hay bị phạt làm đệ tử nô lệ. Có lẽ nàng đã sớm biết kết cục của mình, thế nhưng vẫn cố chấp ăn trứng rắn kia.
Tuy rằng ngữ khí đối phương rất bình thản, Từ Ngôn lại nghe ra được một tia bi ai nhàn nhạt.
Đã bước lên con đường tu hành này, có ai không muốn mình tiến thêm bước nữa.
Lúc ở Kim Tiền tông, bản thân Từ Ngôn cũng có chút hâm mộ khi nhìn thấy đám đệ tử chân truyền cao cao tại thượng kia, huống chi là một đệ tử bình thường trong tà phái chứ.
Tư chất bình thường, đã định trước tu vi chậm chạp. E rằng sẽ không ai bỏ qua cơ hội trở thành đệ tử hạch tâm ngay trước mắt. Dù biết có thiên đại nguy hiểm cũng muốn bước ra con đường đó một phen.
Từ Ngôn không đánh giá cách làm của đối phương, nếu đổi lại là hắn, có lẽ hắn cũng làm như vậy.
“Trứng rắn Thiên Nhãn vương xà có thể khiến tu vi tăng tiến sao?” Từ Ngôn hỏi.
“Một quả trứng vương xà có thể giúp linh khí một đệ tử bình thường tăng lên gấp đôi.” Lâm Vũ cúi đầu đáp.
”Chả trách, trứng rắn ngang ngửa với Linh đan thượng phẩm, ai gặp không đỏ mắt?” Từ Ngôn gật gật đầu, không nói nhiều nữa mà phất tay ý bảo đối phương đi đi.
Lâm Vũ đưa mắt nhìn qua người thanh niên có gương mặt thanh tú nhưng thanh lãnh kia, rồi đẩy cửa phòng, rời khỏi chỗ ở của Từ Ngôn.
Ngoài phòng là ánh nắng chói mắt, không còn là Sa lao tối tăm ngột ngạt nữa. Có lẽ được sống dưới ánh mặt trời này đã là phần may mắn lớn nhất của nàng rồi.
Coi như có bị người khi dễ thì cũng không tính là gì cả...
Lâm Vũ cắn răng, cố gắng mở to mắt đi thẳng hướng về phòng bếp của khu Tây, đi về phương hướng mà nàng cũng không rõ vận mệnh mình sẽ ra sao.
Những đệ tử tu luyện nhiều năm trong tông môn thừa hiểu một điều, đó là khu Tây nhiều hung đồ, còn đệ tử nô lệ như nàng lại không cách nào được phản kháng, càng không được giết người. Có thể rời khỏi Sa lao đã tính là cực hạn dành cho nàng rồi, nếu như dám làm người khác bị thương, thậm chí giết người thì sẽ lập tức bị giam thẳng vào Sa lao lần nữa. Mà như vậy, tất cả linh thạch Từ Ngôn bỏ ra chuộc nàng coi như lãng phí hết.
Lâm Vũ thừa hiểu kết cục của mình, cũng đã chuẩn bị tốt chuyện bị người làm nhục. Có nói sao thì sống trong khu Tây này vẫn hơn với bị nhốt trong Sa lao nhiều.
Cho dù là khuất nhục mà sống...
Trên đường đi, Lâm Vũ càng cảm thấy nghi hoặc, bởi nàng phát hiện tình cảnh hiện giờ của mình cổ quái hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Chẳng những không ai dụng đến nàng, mà hầu như không kẻ nào dám liếc nhìn nàng.
Không biết Phỉ lão tam từ đâu chui ra, rất nhu thuận đi trước dẫn được. Vừa đến nhà bếp, Phỉ lão tam đã kêu toàn bộ mười mấy tên đầu bếp lên, không nói hai lời mà đạp cho một tên một cước trước. Khi đã đầy đủ uy phong rồi, gã mới chống eo chỉ vào đám đầu bếp đang cúi đầu khom lưng quát: “Cmn nghe cho kỹ đây, đây là nữ nhân của Từ gia, các ngươi đã biết phải làm gì rồi đúng không?”
”Biết rõ! Chào bà cô, gọi ta là Tiểu Thuận Tử được rồi!”
”Tam gia yên tâm, nếu bà cô thiếu mất một sợi tóc, cứ lấy đầu ta bù vào.”
Nhìn một đám khu Tây hung thần ác sát như biến thành một đám nô tài, đầu óc Lâm Vũ chợt trở nên trống rỗng.
Hóa ra không phải mình đi xuống Địa Ngục, mà là đi tới vùng đất sống thật sự.