Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 483: Q.4 - Chương 483: Trưởng Lão Điên




Phỉ lão tam tự cho mình sáng suốt, nhìn thấy nữ nhân này đi ra khỏi phòng Từ Ngôn bèn cho rằng đó chính là người của Từ gia. Vì để nịnh nọt Lâm Vũ, Phỉ lão tam không tiếc sức gọi cả đám đầu bếp ra cảnh cáo một phen.

Kỳ thật không cần gã phải cảnh cáo làm gì. Giờ đây toàn bộ khu Tây đều biết rõ Từ gia là thần thánh phương nào. Loại người hung ác có thể liên tiếp giết chết Độc Nhãn Long và Chấn Thiên Hổ thế kia đã sớm được toàn khu Tây này công nhận rồi.

Lâm Vũ đầy kinh ngạc được nghênh đón vào phòng bếp núc. Tuy nói ai cũng có thể khi dễ đệ tử nô lệ, nhưng cả khu Tây này không ai dám đánh chủ ý với nàng cả.

Lâm Vũ đi rồi, Từ Ngôn vẫn còn ngồi trầm ngâm trong phòng một lúc lâu.

Trước mặt hắn lúc này chỉ có hai con đường. Một đường là tìm kiếm Minh Kim thạch, xua tán ấu thú Lân Oa trong giải độc đan đi. Đường khác, đó chính là dốc sức liều mạng với Triệu Lĩnh. Chỉ cần có thể đánh bại Triệu Lĩnh, có lẽ sẽ tìm thấy được giải độc đan còn chưa bị động tay chân vào.

Điểm khó giải quyết là tên Triệu Lĩnh chỉ là một khôi lỗi. Nếu Triệu Lĩnh là kẻ giật dây thật sự thì Từ Ngôn đã lập tức giết đến rồi. Điều hắn sợ nhất là giết chết Triệu Lĩnh, đánh động kẻ người giật dây thật sự lẩn trốn đi mất. Không cần y trốn nhiều, chỉ cần hơn nửa tháng nữa là độc của Dung Cốt đan trong người Từ Ngôn phát tác ra rồi.

Quả là cục diện khó dây dưa!

Suy tư nửa ngày trời, Từ Ngôn mới cho gọi Phỉ lão tam tới.

”Gần đây nghe nói có đệ tử mới tới nào chết thảm trong cả bốn khu cư trú không?” Từ Ngôn như tùy ý hỏi.

Phỉ lão tam chợt sững người, lòng thầm nhủ chết thảm nhất chỉ có mấy tên Độc Nhãn Long và Chấn Thiên Hổ mà thôi. Thế nhưng cũng may gã phản ứng nhanh, nghiêng đầu nghĩ nửa ngày, vỗ đùi đáp: “Thật ra là có. Nghe nói nửa tháng trước có một người bên khu Đông bị chết vô cùng thê thảm!”

Từ Ngôn nghe xong, lòng lập tức trầm xuống.

Hắn muốn nghe ngóng xem tung tích của một tên đồng môn khác, là kẻ cũng nuốt vào Dung Cốt đan trong căn nhà gỗ kia, sau đó mới nổi điên ném Quỷ Môn lệnh đi.

Bởi kết luận được lệnh bài mà Hứa Xương đưa cho hắn có đánh dấu kí hiệu nào đó không người biết, nên Từ Ngôn đã đánh tráo lệnh bài với đối phương. Một khi lệnh bài bị đánh tráo, thì tấm lệnh bài vốn nên thuộc về Từ Ngôn đang ở trên tay tên đồng môn kia.

Vốn Từ Ngôn định nghe ngóng xem có khi nào đối phương có bị Triệu Lĩnh diệt trừ vì tưởng nhầm là mình hay không. Hôm nay tìm hiểu, mới biết tên xui xẻo kia đã chết từ trước khi hắn tới Thiên Quỷ tông rồi.

”Hắn chết thế nào?” Từ Ngôn điềm nhiên như không có việc gì hỏi.

”Nghe nói bệnh cũ tái phát, ngài cũng biết mấy chuyện đó chỉ là cái cớ mà thôi.”

Phỉ lão tam rung đùi đắc ý giải thích: “Hơn nửa tháng trước, tông môn tuyển nhận đệ tử xong có phân công mấy tên tân đệ tử rải rác khắp tứ đại khu vực, không quá hai ngày đã nghe nói có một tên ở khu Đông chết mất. Ta còn cố ý hỏi thăm một chút, nghe nói là chết rất thảm a. Hôm trước gã vẫn còn vui vẻ, hôm sau thất khiếu chảy máu, tự mình cắn đứt đầu lưỡi, tứ chi vặn vẹo, nằm chết trên Sát Huyết đài. Lại nói, bệnh cũ cái gì chứ? Chỉ là cái cớ mà thôi. Ta xem ra nhất định gã đắc tội ai đó, bị âm thầm trừ đi. Chẳng qua thủ đoạn kia quá âm hiểm rồi. Có giết thì nên đè đầu người ta xuống đất, vung một đao để gã chết một cách thống khoái là được, cần gì phải cắt đầu lưỡi chứ. Cái đó rất thống khổ a, lại chẳng thể nào kêu ai gọi ai được cả. Gia hỏa xuất thủ kia đích xác quá ngoan độc rồi.”

Phỉ lão tam nói một tràng tung tóe cả nước miếng, mà ánh mắt Từ Ngôn thì ngày càng lạnh xuống.

Căn bản không cần phải kiểm tra thêm. Chắc chắn gia hỏa chết thảm kia nhất định là kẻ đã cầm phải Quỷ Môn lệnh của mình. Biết được tin này, Từ Ngôn càng thêm kiêng kị với gia hỏa Triệu Lĩnh đứng sau màn độc thủ kia.

Ra tay tàn nhẫn như thế, dùng khôi lỗi che giấu chân thân... Loại người này mới khó dây dưa nhất. Nếu như gã có tu vi Trúc Cơ còn tốt, nếu như gã có tu vi Hư Đan thì Từ Ngôn tìm đến chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Trước kia Hứa Xương cũng chỉ nói Triệu Lĩnh là tên đầu mối liên lạc, cũng chưa từng đề cập tới tu vi chân chính của đối phương.

Từ Ngôn nhíu chặt hàng mày, mãi còn chưa giãn ra được. Hắn chỉ còn một cách cuối cùng, đó chính là đi tìm Minh Kim thạch.

Thừa lúc sắc trời còn sáng, Từ Ngôn bèn kêu Phỉ lão tam dẫn đường đi tới nơi giao dịch của Thiên Quỷ tông.

Nơi đây là một tòa điện to lớn tương tự như ở bên Kim Tiền tông, bên trong người ra vào tấp nập, có đủ loại tài liệu Linh thảo.

Báo cho Phỉ lão tam biết mình cần tìm Minh Kim thạch xong, hai người tách nhau ra. Mãi đến đêm khuya, cả hai mới gặp lại, có điều hai tay đều trống trơn.

Đại điện giao dịch to lớn như vậy, lại không có lấy một người bán ra Minh Kim thạch.

”Trưởng lão điên khùng trong khu Tây kia rốt cuộc là ai?”

Trên đường, Từ Ngôn lên tiếng hỏi. Phần lớn trong đại điện giao dịch chỉ có các đệ tử, tu hành giả Trúc Cơ cảnh không có Minh Kim thạch, có lẽ trưởng lão hội cảnh giới Hư Đan sẽ có. Mà khu Tây cũng có một trưởng lão Hư Đan điên điên khùng khùng đấy thôi.

”Tên là Kim Hào, là một lão già họm hẹm. Từ gia, chúng ta đến gặp lão chứ?”

Hôm nay Phỉ lão tam khéo hiểu lòng người lại càng thêm thuận mắt Từ Ngôn. Hắn khẽ gật đầu nói: “Gặp một chút cũng được, chẳng qua vị trưởng lão kia không đả thương người sao?”

Dù sao cũng là cảnh giới Hư Đan, có điên khùng đấy, thế nhưng nếu làm người khác bị thương cũng không hay ho gì.

”Sẽ không, Từ gia yên tâm đi. Ta ở khu Tây đã nhiều năm như vậy mà vẫn chưa thấy lão điên kia đả thương người qua, ngài đừng dọa lão sợ là được, lúc sợ lão sẽ lại khóc như một đứa con nít cho xem.”

Phỉ lão tam cười hắc hắc đi trước dẫn đường, hai người nhanh chóng đi tới nơi sâu bên trong khu Tây.

Ngay sát biên giới khu Tây có một tiểu viện đơn độc, sân trước phòng dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi. Ngoài ra còn có một cây đào, xung quanh gốc đào chừng một trượng còn sạch sẽ, mấy chỗ khác không kém ổ heo bao nhiêu cả.

Cửa phòng mở toang, bên trong lờ mờ tối om.

Đi vào viện tử, Từ Ngôn vốn định ôm quyền gọi một tiếng trưởng lão thì Phỉ lão tam đã ồn ào lên tiếng trước.

”Lão Kim, có nhà không? Có khách đến đây!”

Xem ra đối phương thật sự là tên điên, Phỉ lão tam mới dám can đảm ăn nói như vậy. Nếu là trưởng lão Hư Đan khác, có cho Phỉ lão tam tám lá gan nữa thì gã cũng không dám gọi người ta là lão đầu.

”Chuyện gì?”

Bên trong căn phòng lờ mờ có một lão giả lôi thôi lếch thếch bước ra. Mặt lão tiều tụy, bước chân xiêu vẹo, giọng điệu nghe ra lại có vẻ bình thường.

”Kim trưởng lão, đệ tử là Từ Ngôn, muốn thỉnh giáo về xuất xứ Minh Kim thạch một phen...”

Từ Ngôn ôm quyền, khẽ thi lễ. Nếu nhìn qua người ta có vẻ rất bình thường thì cũng nên tỏ lòng kính trọng một chút mới thỏa đáng.

Bộ dáng của Kim Hào hôm nay quả thật không có lấy nửa điểm điên khùng. Chẳng qua Phỉ lão tam vẫn không chút sợ hãi, ngồi ngay cửa ra vào chờ Từ Ngôn.

”Đụng tới kim thì vang, đụng tới đá thì phát ra tiếng, là tài liệu luyện chế pháp khí thượng phẩm, thập phần hiếm có, tồn tại ở nơi sâu trong bãi đá hoặc ở trên những đỉnh đồi.”

Nghe thấy tràng lí do thoái thác của đối phương, Từ Ngôn đành nhíu mày.

Mặc kệ Kim Hào nói có đúng hay không, Từ Ngôn cũng không có thời gian đến bãi đá sườn đồi gì đó tìm kiếm. Hắn chỉ còn không tới một tháng nữa, không đuổi được ấu thú Lân Oa ra thì chỉ có nước tìm Triệu Lĩnh dốc sức liều mạng mà thôi.

”Kim trưởng lão có Minh Kim thạch chứ?” Từ Ngôn mang theo chút hi vọng sót lại, hỏi.

”Rất lâu về trước, hình như ta có một khối Minh Kim thạch, về sau đổi cho ai rồi... Đổi cho ai ta?”

Lão giả lôi thôi ôm đầu trầm tư, đi tới đi lui, bước chân càng lúc càng nhanh, thậm chí Từ Ngôn còn nhìn thấy trán đối phương nổi lên những đường gân xanh.

”Đổi cho Khâu Hàn Lễ! Nhớ rồi, ta đổi Minh Kim thạch cho Khâu Hàn Lễ rồi, ha ha ha, ta nhớ ra rồi!”

Vừa mới cười lên một tràng dài, lão giả lôi thôi bỗng nhiên sợ hãi, nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn đầy hoảng hốt: “Quỷ! Quỷ a! Ngươi là quỷ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.