Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 48: Q.1 - Chương 48: Nghe Tiếng Gió, Đoán Phương Vị




Hai tay Từ Ngôn đã không còn nhiều sức lực. Trải qua một đêm chém giết vừa rồi, thể lực của hắn cũng càng thêm hư nhược.

Căn bản không có khả năng tránh bị Liêu Cửu Minh đuổi giết. Ánh mặt trời đang ló dạng, Từ Ngôn còn ở lại bên ngoài mà nói thì không có lấy nửa phần sống sót, cho nên hắn phải phóng vào trong nhà bếp tối đen như mực.

Chỉ có trong đêm tối, dựa vào năng lực có thể nhìn xuyên bóng đêm của mắt trái thì hắn mới có thể có được một đường sống. Bằng không mà nói, hôm nay hắn phải chết không nghi ngờ gì.

Nhìn thấy tiểu đạo sĩ không trốn ở đâu mà lại phóng vào nhà bếp. Liêu Cửu Minh tuy không buông tha, nhưng cũng thấy không cần phải dùng toàn lực để đuổi theo nữa.

Nhà bếp này rất lớn, không những có rất nhiều vật dụng lẫn lộn mà còn tối đen như mực. Nếu Lô Hải thật sự núp trong này, Liêu Cửu Minh y lao thẳng đầu vào cầm chắc sẽ nhận lấy tổn thất nặng nề.

Đuổi tới trước cửa, Liêu Cửu Minh dừng lại.

Nhà bếp chỉ có một cửa lớn, không có cửa thông ra sau. Tiểu đạo sĩ cổ quái kia không trốn thoát được.

Nhớ tới hòn đá mang theo lực đạo rất lớn lúc trước, ánh mắt Liêu Cửu Minh càng thêm âm trầm, đưa kiếm ngang trước người. Gã chém đứt một bên khung cửa lớn còn lại, mới sải bước men theo cạnh cửa mà vào.

Cửa gỗ bị chém đứt chầm chậm đổ xuống. Vốn cánh cửa bên trái đã bị Hàn Lôi phá mở đi ra, nay Liêu Cửu Minh lại chém nát khung cửa bên phải, khiến đại môn nhà bếp nhìn qua không khác gì cửa miệng của một con cự thú, còn những mảnh gạch vỡ xung quanh như răng nanh trong miệng nó.

Liêu Cửu Minh vừa bước vào trong nhà bếp thì nơi này cũng trở nên yên tĩnh lại. Từ Ngôn ẩn thân tại một góc nhà bếp, tay nắm chặt hòn đá nhưng cũng không phóng ra.

Trong mắt hắn, Liêu Cửu Minh đang ngồi sụp xuống nơi cửa ra vào, không nhúc nhích. Hai mắt y lóe sáng lạnh lẽo tựa như con Dã Lang khi trước, hai tai run run rất giống một con dã cẩu đang xác định vị trí con mồi.

Từ Ngôn quanh năm lên núi, hắn càng thêm rõ ràng chuyện tai dã thú run run lên mang ý nghĩa gì.

Đó chính là sử dụng thính giác vượt trội hơn con người, xác định nguy hiểm hoặc tìm kiếm thức ăn!

Y có thể nghe tiếng gió đoán được vị trí?

Tâm tình Từ Ngôn vốn chìm thẳng xuống đáy vực, lúc này lại càng thêm nặng nề.

Bóng tối bên trong nhà bếp chính là cơ hội cuối cùng để hắn chuyển bại thành thắng. Bởi vì hai tay hắn có cố lắm cũng chỉ đánh ra được lần Phi thạch thứ ba này mà thôi. Sau đó, hai cánh tay này sẽ hoàn toàn không thể sử dụng được nữa. Nếu không điều dưỡng nửa năm, tuyệt đối không nhấc nổi cánh tay lên.

Vốn tưởng rằng sát chiêu này được ẩn giấu trong bóng đêm có thể thành công. Thế nhưng xem ra, Liêu Cửu Minh nếu có thể nghe gió đoán được vị trí mà nói thì hai phát Phi Thạch không thể nào giết được y.

Địch nhân có kiếm pháp thuần thục bên người, lại có thể nghe thấy tiếng gió đoán được vị trí, càng dễ dàng hất được Phi thạch bay đến.

Phán đoán của Từ Ngôn không sai. Khi võ giả Tiên Thiên giải khai được Nhị mạch thì sẽ có năng lực nghe gió đoán phương vị!

Phi Thạch của Từ Ngôn thật sự rất mạnh, thế nhưng lại chưa đủ. Vì Phi Thạch bay ra còn mang theo tiếng gió. Đối phương nghe ra được, thì uy hiếp do Phi Thạch mang lại càng thêm thấp hơn nữa.

Đường chết!

Tiểu đạo sĩ trốn vào trong bóng đêm chẳng những không chiếm được bất cứ tiên cơ gì, mà còn đem chính bản thân mình vào thế cục phải chết. Gian phòng lớn tăm tối như mực này có lẽ sẽ trở thành nơi chôn xương của Từ Ngôn hắn.

Biết rõ lâm vào tử cục, sự nặng nề trong lòng Từ Ngôn lại bị quét đi sạch sẽ. Một cỗ bạo lệ dần xâm chiếm toàn tâm hắn, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn vặn vẹo dữ tợn, hàm răng nghiến chặt lại tựa như một con hung thú đang giãy chết.

Khi khuôn mặt Từ Ngôn chuyển sang dữ tợn, thì Liêu Cửu Minh cũng chậm rãi đứng dậy.

Trong nhà bếp này chỉ có một người. Đấy là kết luận y đưa ra sau khi nghe gió đoán phương vị.

Năng lực võ giả Tiên Thiên nhị mạch khiến thực lực Liêu Cửu Minh vượt xa một tên võ giả Tiên Thiên nhất mạch. Nhà bếp nói lớn cũng lớn, nhưng nói nhỏ thì cũng nhỏ. Liêu Cửu Minh không khó khăn gì để xác định xem trong phòng có người ẩn nấp hay không.

Thanh âm hít thở đã trở thành thủ đoạn phân biệt của Liêu Cửu Minh. Ngay khi đẩy cửa rồi ẩn nấp một khoảng thời gian, ngoại trừ tiếng hít thở rất nhỏ tại một góc hẻo lánh thì không có tiếng người thứ hai trong toàn bộ căn bếp này.Nếu như đã không có mai phục, như vậy nhà bếp này cũng chỉ có một mình tiểu đạo sĩ kia mà thôi!

Dù là Lô Hải cũng không có khả năng tránh được năng lực nghe gió đoán phương vị của y. Vì vậy vị Đại trại chủ với khuôn mặt đầy dữ tợn chậm rãi bước tới.

Chỉ cần tóm lấy tên tiểu đạo sĩ kia, mọi chân tướng đều rõ ràng.

Phương hướng Liêu Cửu Minh tiến đến, đúng là nơi Từ Ngôn đang ẩn nấp. Nhìn đối phương tiến đến gần, Từ Ngôn chạy nhanh đến một bên khác, thuận tay ném cái tô qua một bên.

Soát!

Cái tô bị một kiếm cắt ngang. Cả người Liêu Cửu Minh cũng vội lướt tới. Nếu đã xác định được vị trí của đối phương, làm sao y có thể đợi đến lúc đối phương tung Phi thạch ra được.

Chân tay càng luống cuống, tuyệt nghệ trên người cũng không triển khai được bao nhiêu phần, đây chính là bệnh chung của con người. Kinh nghiệm của Liêu Cửu Minh không ít, y vô cùng hiểu rõ việc làm thế nào để ứng phó với một tên nhóc choai choai đấy.

Kiếm tùy thân động. Trường kiếm của Liêu Cửu Minh tựa như một con độc xà đâm thẳng ra, theo sát bóng dáng Từ Ngôn.

Vừa rồi y ẩn nấp ở cửa, không những có thể nhận biết được trong gian phòng lớn này có mai phục hay không, mà y còn thích ứng lấy bóng tối hắc ám ở bên trong này. Chỉ trong giây lát, ánh mắt y đã thấy được mọi thứ mờ mờ. Ít nhất là thời điểm Từ Ngôn phi thân ra, y cũng có thể nhận biết được.

Phi Thiên Ngô Công giảo hoạt, đối mặt với một thiếu niên đã hoàn toàn chiếm lấy thế thượng phong. Chẳng những y có kiếm pháp cao siêu, mà thân hình còn linh hoạt đến cực điểm. Ngoại hiệu Phi Thiên Ngô Công của y cũng không phải để nói chơi đấy.

Một cước đạp lên bếp lò, mượn nhờ lực đạo này, cả người Từ Ngôn rơi ngược về phía sau. Lúc này Từ Ngôn mới thoát được một kiếm chặn ngang rồi chém xuống kia, nồi sắt trên bếp lò cũng vì chiêu này mà bị Liêu Cửu Minh bổ ra một lỗ thủng lớn.

Nhanh như chớp, Từ Ngôn lộn người ngược lại một vòng rồi đứng dậy ngay chỗ chứa đống gạo và đống bột mì. Hắn muốn lợi dụng đám ngoại vật này để cản cường địch, thế nhưng còn chưa kịp đến gần thì sau lưng lại truyền tới tiếng kiếm rít lên xé gió.

Nhìn thấy đám túi đồ đựng ở trước mặt, nhưng Từ Ngôn đành bất đắc dĩ nhún mạnh người xuống, chật vật đến cực điểm né tránh một kiếm đó. Cả người hắn té lăn ra đất, hắn chưa kịp đứng dậy thì đã bị một bàn chân to lớn dẫm mạnh vào.

Cả đêm bận rộn chém giết, cùng với nỗi đau âm ỉ từ hai tay truyền đến, còn thêm chuyện Từ Ngôn vẫn là một đứa nhóc choai choai, hắn đã cố hết sức nhưng cuối cùng cũng không thoát được Phi Thiên Ngô Công truy sát.

Mũi kiếm sắc bén kề sát trước mặt, lại bị một chân Liêu Cửu Minh dẫm lên. Y lạnh giọng nói: “Lô Hải đâu rồi? Chẳng lẽ hắn cũng bị ngươi giết? Giải dược đâu?”

Đối mặt với chất vấn của Liêu Cửu Minh, Từ Ngôn không nói ra một tiếng nào. Bàn chân mang theo lực đạo cực lớn ép xuống ngực khiến hắn không tài nào thở nổi, thậm chí hắn còn cảm thấy xương ngực bị giẫm đạp muốn vỡ nát ra.

Hai mắt trừng trừng mang theo vẻ dữ tợn vô cùng, tiểu đạo sĩ nho nhỏ lúc này không còn giống một thiếu niên nữa, mà giống một con ác quỷ.

”Giao ra đây!”

Giọng nói âm trầm lạnh lẽo của Liêu Cửu Minh vang lên trong đầu Từ Ngôn: “Giao giải dược ra đây. Bằng không ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.”

Bàn chân to lớn của Liêu Cửu Minh áp xuống mang theo một lực đạo lớn hơn nữa. Lúc này Từ Ngôn mới thở mạnh ra một hơi, khàn khàn quát lớn: “Không có giải dược, đợi đến lúc độc phát, ngươi còn phải chết thảm hơn cả ta!”

Bành!

Bàn chân to đột nhiên đạp xuống. Một cước đó thiếu chút nữa đã đạp Từ Ngôn đến bất tỉnh. Liêu Cửu Minh ra cước vừa rồi không chút lưu tình khiến khóe miệng Từ Ngôn trào ra một tia máu tươi.

“Rơi vào trong tay Liêu Cửu Minh ta, không có người nào dễ dàng thoát được đấy. Ngươi đã không nói, ta sẽ tra tấn ngươi đến khi nói ra mới thôi!”

Phi Thiên Ngô Công cúi người, hai tay nắm lấy thanh kiếm, vết sẹo hẹp dài ngang mặt như một con rết đang vặn vẹo. Y vẫn đang đạp một chân lên ngực Từ Ngôn, mũi kiếm nhắm ngay mắt hắn, nhe răng cười. Tên thủ lĩnh của Nguyên Sơn trại này đâm mạnh thanh trường kiếm xuống phía dưới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.