Thanh kiếm không chút tiếng động hạ xuống như muốn chém lìa đầu Từ
Ngôn, còn tiểu đạo sĩ lại dường như không chút cảm giác gì cả. Thế nhưng một khắc sau đó, Từ Ngôn đang thế nghiêng về phía trước chuẩn bị bước
vào trong phòng lại khựng bước lại, cả người nhanh chóng lùi về phía
sau.
“Hử?”
Một kiếm chém vào khoảng không, Liêu Cửu Minh đang nép bên trong phòng khẽ giật mình. Sau đó y rống giận lao ra ngoài cửa.
Thật ra Từ Ngôn không phát hiện được có thanh kiếm phía trên đỉnh đầu mình,
nhưng hắn sớm đoán trước được căn phòng yên tĩnh này chắc chắn có ẩn nấp sát cơ. Giả vờ bước vào rồi lùi nhanh lại chẳng qua chỉ là hành động
cẩn thận mà thôi, không nghĩ tới lại tránh thoát được một kích trí mạng.
Từ Ngôn lùi nhanh ra sân rồi đứng lại đó. Trước mặt hắn là Liêu Cửu Minh với vết sẹo kéo dài trên mặt càng thêm dữ tợn.
”Ngươi là tên tiểu đạo sĩ kia?”
Liêu Cửu Minh mới nhớ ra được một chút. Ba tháng trước, khi đánh cướp một
nhà lão nhân kia thì tiểu đạo sĩ này chính là kẻ nhảy ra kêu rằng mình
chỉ là người đi nhờ xe.
”Là ngươi hạ độc?”
Liêu Cửu Minh
giơ kiếm ngang trước ngực. Tầng sáng chớp động trên thân kiếm sáng hơn
rất nhiều so với của Lô Hải và Hàn Lôi. Y vừa hỏi Từ Ngôn, ánh mắt vẫn
luôn quan sát vùng bóng tối xung quanh.
Một tiểu đạo sĩ không thể nào có năng lực hạ độc được toàn bộ Nguyên sơn trại. Liêu Cửu Minh càng thêm chắc chắn sau lưng Từ Ngôn còn có một kẻ chủ mưu, mà đối tượng
nghi ngờ chính của y chính là Lô Hải hoặc Hàn Lôi.
”Không phải ta.”
Giọng nói của Từ Ngôn đầy bình tĩnh. Hắn vẫn luôn để ý biểu lộ trên mặt của
Liêu Cửu Minh, nhìn thấy đối phương không đặt hết toàn bộ chú ý lên
mình. Từ Ngôn lập tức đoán ra vị Đại trại chủ này đang kiêng kị cái gì.
”Là ai, nói ra, ta tha cho chết cho ngươi.” Liêu Cửu Minh không phát hiện
ra có mai phục nào bên trong chỗ tối tăm kia. Mũi kiếm chỉ thẳng hướng
Từ Ngôn, lạnh lùng hỏi. Y dứt lời thì tiểu đạo sĩ đối diện lại nở ra nụ
cười hắc hắc ngốc nghếch.
”Muốn biết kẻ nào hạ độc sao? Ta dẫn ngươi đi tìm hắn.”
Từ Ngôn để lại câu nói này rồi quay đầu bỏ chạy. Chỉ cần Liêu Cửu Minh có
kiêng kị, tâm sẽ sinh ra loạn, trong lòng sẽ vì có lo lắng mà ảnh hướng
đến phán đoán, tác dụng của đám cạm bẫy kia cũng lớn hơn vài phần.
Từ Ngôn quay người bỏ chạy lại khiến Liêu Cửu Minh khá bất ngờ. Y hơi ngẩn người ra, thế nhưng lại nhanh chóng quyết định đuổi theo sau.
Tốc độ của một võ giả Tiên Thiên nhị mạch không dễ để Từ Ngôn cắt đuôi
được. Hơn nữa, cho dù áp chế kịch độc tới hơn nửa ngày, thực lực của
Liêu Cửu Minh cũng không thể coi thường được. Chỉ cần có chút sơ sẩy thì Từ Ngôn đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi Nguyên sơn trại được.
Ném
bỏ toàn bộ nghi hoặc và kinh ngạc về chuyện Mai Tam Nương trúng độc ra
khỏi đầu, hai mắt Từ Ngôn nhìn chăm chú vào con đường trước mặt. Lúc
lướt qua một cái xác, hắn đánh gót chân vào một chỗ trên đó. Thanh cương đao gắn tại cái xác lập tức đổi phương hướng, đâm thẳng vào truy binh
phía sau lưng.
Đừng nhìn Liêu Cửu Minh đang nhanh chóng truy đuổi phía sau nhưng y vẫn không chút lơ là quan sát vùng bóng tối xung
quanh. Khi lưỡi đao trên cái xác bị đổi hướng trở ngược lên phía trước,
tựa như y đã sớm đoán ra được mà linh hoạt đưa trường kiếm trong tay hất nhẹ lên. Thanh trường đao vốn cứ như vậy sẽ đâm trúng hai chân y, chỉ
đơn giản bị gẩy bay ra ngoài.
Từ lúc xuất kiếm đến khi hất thanh
trường đao ra, bước chân Liêu Cửu Minh không dừng lại lấy một khắc nào.
Động tác lại nhẹ nhàng nước chảy mây trôi, ẩn trong đó là một kỹ xảo võ
đạo phải luyện tập rất nhiều năm mới có thể nắm giữ được.
Đó là kiếm pháp, là cách thức chém giết vô cùng lạ lẫm đối với Từ Ngôn.
Nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm giòn tan, không cần quay đầu lại Từ Ngôn
cũng biết cái bẫy đầu tiên của mình đã không còn hiệu lực. Hắn khựng
người lại rồi đổi hướng sang mé bên mấy cây đại thụ.
Đuổi theo
không lâu sau thì Liêu Cửu Minh đã sắp bắt được tiểu đạo sĩ. Sau một hồi lâu truy đuổi, vị đại trại chủ Nguyên sơn trại này đã suy tính xong
xuôi, đồng thời cũng bình tĩnh lại không ít. Y sẽ không một kiếm giết
chết Từ Ngôn mà cần phải tìm ra độc thủ chân chính sau tấm màn này, đồng thời còn cần phải đoạt được giải dược nữa.
Võ giả Tiên Thiên nhị mạch có thế áp chế được kịch độc kinh khủng nhưng không có cách nào đơn giải bức kịch độc ra khỏi cơ thể được. Liêu Cửu Minh chỉ có cách đoạt
được giải dược mới chính thức khôi phục thực lực. Đến lúc đó, cho dù hai tên Nhị và Tam đương gia liên thủ lại cũng tuyệt đối không phải là đối
thủ của Phi Thiên Ngô Công.
Tiểu đạo sĩ chạy đến cửa đã trở thành mấu chốt để y gỡ bỏ tràng diện nguy hiểm trước mắt. Chẳng qua, một đoạn đường truy đuổi này lại khiến y lại rất nghi ngờ.
Bắt đầu từ cái bẫy đầu tiên, y còn phải phá giải bẫy dây thừng giữa mấy gốc đại thụ,
rồi đến cái nồi vứt đi từ nhà bếp, còn suýt nữa bị rơi xuống một cái hố
đầy đao nhọn được phủ kín trong vườn rau. Tuy y đã dồn ép được tiểu đạo
sĩ tới một góc của vườn rau rồi, nhưng vẫn chưa thấy chút tung tích của
một người sống nào.
Không thấy người sống, nhưng ngược lại y nhìn thấy được cái xác đã bị nướng cháy một nửa trong đống lửa. Chỉ cần liếc mắt, Liêu Cửu Minh cũng có thể nhận ra được cái thi thể này.”Nhị đệ!”
Chỉ khi Hàn Lôi thật sự chết đi, Liêu Cửu Minh mới có thể không còn đề
phòng gã nữa. Lúc này y lại không nhìn thấy thi thể Lô Hài, bèn trừng
mắt nhìn Từ Ngôn chằm chằm, quát hỏi: “Tiểu đạo sĩ, rốt cuộc thì là kẻ
nào sai khiến ngươi? Ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, kẻ đứng sau lưng chưa
chắc có thể giữ được mạng cho ngươi. Chỉ cần ngươi chịu nói ra, Liêu Cửu Minh ta cam đoan không truy cứu chuyện này. Không những thế còn có thể
đảm bảo cho ngươi cả đời này không phải lo đến chuyện cơm áo.”
Ẩn giấu sự tàn nhẫn thật kỹ, Liêu Cửu Minh từng bước từng bước tới gần,
nói từng câu đầy dụ hoặc kèm theo ép bức: “Có phải là chủ ý của lão Tam
hay không? Nói xem hắn đang ở đâu? Tiểu đạo sĩ, nói ra thì ta sẽ tha cho ngươi, không nói ta sẽ xẻ ngươi ra thành tám mảnh!”
Dù bị dồn
vào góc tường, Từ Ngôn cũng không giả bộ sợ hãi nữa, mà lại tỉnh táo đến mức không phù hợp với độ tuổi của hắn. Khóe miệng hắn vẫn luôn mỉm cười quỷ dị, nhìn qua đầy một bộ dạng đã tính toán kỹ càng trước.
Hắn càng như thế, Liêu Cửu Minh càng nghi hoặc. Hai hàng lông mày vẫn cau lại biểu lộ sự tập trung toàn bộ tinh thần của y.
”Hắn ở chỗ này!”
Đột nhiên Từ Ngôn hô to lên. Trong lòng Liêu Cửu Minh giật mình, tim đập
thót lên một nhịp. Theo ánh mắt Từ Ngôn nhìn về một phía trong bóng đêm, trường kiếm trong tay Liêu Cửu Minh đều đã chuẩn bị sẵn sàng chém ra.
Vèo!
Một tiếng xé gió lao tới, không phải từ bóng đêm xung quanh mà chính là từ phía trước mặt y.
”A!”
Keng keng keng!
Liêu Cửu Minh dùng trường kiếm gạt mấy hòn đá bị phóng tới xong thì cánh tay cũng truyền tới từng cơn đau nhức. Tuy rằng bình thường y hay sử dụng
trường đao để chém giết tù binh hoặc xử lý đám sơn phỉ không an phận mà
trốn ra khỏi sơn trại, nhưng trường kiếm bằng tinh cương này mới chính
là binh khí tiện tay nhất của y.
Nhìn trường kiếm trong tay lắc lư run rẩy không ngừng, Liêu Cửu Minh đạp đạp ra sau hai bước, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Trường kiếm thật sự đã gạt được mấy hòn đá lao tới, thế nhưng lực đạo vừa rồi
lại khiến vị Phi Thiên Ngô Công này kinh ngạc vô cùng. Là võ giả Tiên
Thiên nhị mạch, y thừa hiểu nếu vừa rồi bị hòn đá đánh trúng sẽ gặp phải hậu quả gì.
Ít nhất cũng là xương gãy gân đứt!
Vườn rau
yên tĩnh, hai bóng người, một lớn một nhỏ cũng hoàn toàn yên tĩnh. Bầu
không khí trầm mặc trong lần đối mặt khiến người khác gần như nghẹt thở.
Tay trái Từ Ngôn lúc này vô lực rũ xuống bên dưới. Chẳng những nhức mỏi, tay trái còn đầy đau đớn.
Thời điểm giết chết Lô Hải, hắn đã dùng tới chiêu Phi Hoàng trên cả hai tay. Lần đối phó với Hàn Lôi vừa rồi, hắn đánh ra Phi Hoàng từ tay phải. Lần vừa rồi là hắn dùng tay trái xuất ra lần thứ hai.
Mỗi tay, đều đã dùng qua hai lần.
Hai tay Từ Ngôn, tất nhiên đã thương tổn tới gân cốt.
Đối mặt không lâu, hai bóng người gần như đồng thời chuyển động.
Sắc trời gần sáng, Liêu Cửu Minh đã xác định được không có tung tích của Lô Hải xung quanh đây, cộng thêm Hàn Lôi đã chết trước mặt khiến y càng
thêm yên tâm.
Không phải là Hàn Lôi. Nếu thật sự không phải là Lô Hải, thì thủ phạm đầu độc giết chết toàn bộ Nguyên sơn trại chính là
tên tiểu đạo sĩ cổ quái trước mặt này sao?
Cho dù là thế nào thì
Liêu Cửu Minh cũng không thể bỏ qua cho Từ Ngôn. Thân hình y vừa khẽ
động, Từ Ngôn cũng đồng thời di chuyển. Tiểu đạo sĩ nho nhỏ một phát phi vào trong khu nhà bếp.