Bộ dạng ác quỷ trước mắt Từ Ngôn lúc này tương tự như Hàn Lôi. Chỉ có điều sau khi biến thành quỷ thì vị này cũng không có được thân thể to
lớn như trước nữa, mà trở nên cao cao gầy gầy, mặt quỷ dữ tợn đầy khủng
bố.
Lạnh lùng nhìn chằm chằm ác quỷ trước mắt, vẻ dữ tợn trên mặt Từ Ngôn cũng dần dần hiện ra. Một cỗ sát khí từ trên thân thể nho nhỏ đó bắt
đầu trào dâng, chỉ riêng sát khí này thôi cũng đủ để hồn phách Hàn Lôi
không cách nào lại gần hắn được cả.
Mặt đối mặt không lâu, hai mắt Từ Ngôn trừng lớn lên. Tinh văn ảm đạm trong mắt trái lại lần nữa hiện ra.
Từ Ngôn lại không biết đến biểu hiện của ấn kí tinh văn trong mắt
trái mình lúc này, hắn chỉ là đang phẫn nộ mà thôi. Ác phỉ giết người
như ngóe mà còn chết không nhắm được mắt, thì nữ hài Triệu gia chết bên
trong giếng nước kia làm sao có thể nhắm mắt?
”Các ngươi, đều đáng chết!”
Thiếu niên gầm nhẹ lên, còn dữ tợn hơn cả ác quỷ kia nữa. Rồi Từ Ngôn đứng dậy, một phát kéo lấy thi thể Hàn Lôi đang quỳ rạp trên đất, nắm
tóc lôi lấy cái xác này đi về phía đống lửa.
Một tiếng phù phù vang lên, thi thể Hàn Lôi bị ném vào đống lửa chưa
tàn lụi hẳn. Cho nên không lâu sau, vẻ ngoài của thi thể này hoàn toàn
bị thiêu cháy. Bóng dáng nho nhỏ lại lại quay trở về ngồi trước đống
lửa, đối diện với thi thể đang cháy khét lẹt, đối mặt với lệ quỷ đang
quanh quẩn trước mắt, thản nhiên gặm lấy từng miếng gà nướng, không có
lấy nửa phần không thoải mái.
Khi Từ Ngôn trừng hai mắt nhìn, thì hồn phách Hàn Lôi cũng nhanh
chóng bị xé nát ra rồi biến mất không chút tăm tích. Trương Hà núp trong bóng tối nhìn thấy cảnh này, tâm tình như muốn nhảy cả ra ngoài.
Gã không nhìn thấy quỷ hồn, chỉ thấy Từ Ngôn kéo thi thể Nhị đương
gia ném vào trong đống lửa nướng lên. Ngồi bên cạnh vừa nướng vừa ăn…
Ọe….
Trương Hà bóp chặt lấy cổ mình, chỉ sợ bản thân vô tình phát ra chút
tiếng ồn nào đó kinh động đến ác ma kia. Ăn thịt người a, cả đời này
đừng nói nhìn thấy, gã còn chưa từng tưởng tượng ra có loại chuyện kinh
khủng như tình cảnh ngày hôm nay đấy.
Từng bước nhích dần ra khỏi khu bếp núc. Trương Hà cũng không đi ra
phía Nguyên sơn trại, mà chui qua hàng rào vây xung quanh. Sau đó gã
chạy trối chết xuống dưới núi, nhanh chóng biến mất trong màn đêm. Kẻ
này thật sự hiểu lầm Từ Ngôn ăn gà nướng là đang ăn thịt người.
Cá lọt lưới, chỉ có duy nhất một con. Chẳng qua đến Từ Ngôn cũng không biết.
Sau khi ăn sạch con gà nướng, Từ Ngôn nghỉ ngơi một chút rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Hiện tại đã quá nửa đêm, còn khoảng hai canh giờ nữa trời sẽ sáng.
Tiểu đạo sĩ ngồi trước đống lửa, cau mày suy tư. Còn sót lại một tên
Đại trại chủ Phi Thiên Ngô Công kia, Từ Ngôn có thể kết luận nhất định
là Liêu Cửu Minh còn chưa chết. Nếu Hàn Lôi có thể nhìn ra được thủ phạm hạ độc là từ khu nhà bếp, thì tại sao Liêu Cửu Minh lại còn chưa xuất
hiện ở khu nhà bếp này?
Từ Ngôn đoán mãi cũng không ra tung tích của Liêu Cửu Minh. Hắn là
người thông minh, thế nhưng người thông minh đều có một điểm chung,
chính là suy nghĩ quá nhiều.
Nghĩ càng nhiều thì càng có nhiều băn khoăn. Từ Ngôn không nghĩ ra
được ý định của Liêu Cửu Minh, mà Liêu Cửu Minh cũng không nghĩ ra được
rốt cuộc là ai đã hạ độc.
Phi Thiên Ngô Công có thể nắm Nguyên sơn trại trong tay, ngoại trừ
thực lực cao nhất thì tâm cơ của y chắc chắn cũng thâm trầm mười phần.
Lúc giành được tài vật của Triệu gia, y đã nhận thấy Lô Hải không hài
lòng với Hàn Lôi nhưng lại không chút để tâm, để mặc hai thủ hạ đắc lực
nhất tự nảy sinh khúc mắc với nhau. Chỉ bằng điều này có thể thấy được
tâm cơ Liêu Cửu Minh còn cao hơn Lô Hải nhiều, càng không cần phải so
với Hàn Lôi lỗ mãng được.
Phi Thiên Ngô Công không thể không nghĩ tới người hạ độc đến từ nhà
bếp, nhưng y còn đang suy đoán xem ai mới là hung thủ chính thức sau tấm màn này.
Nhà bếp có người nào mà y không biết. Tên đầu bếp họ Ngô không phải
võ giả Tiên Thiên, chỉ dựa vào vài điểm khí lực xưng vương xưng bá khu
bếp núc, thêm hai tên đầu bếp khác có thân thủ tốt, còn tên tiểu đạo sĩ
tên Từ Ngôn kia thì Liêu Cửu Minh căn bản không cần nghĩ tới. Y đặt toàn bộ chú ý lên người Tam đương gia. Cũng tương tự như Hàn Lôi, y cho rằng chỉ có Lô Hải là thủ phạm chính sau màn này.
Đã chết thảm, lại còn thay Từ Ngôn gánh hết tội, quả thật Lô Hải rất
không may. Ai bảo gã ăn một bụng no căng ở bên ngoài, đến khi bái phỏng
Đại đương gia thì cũng chỉ uống thêm hai chén rượu, cơ bản là không động đến đôi đũa.
Hành động vô tình của Lô Hải lại trở thành lý do chính khiến Liêu Cửu Minh kiêng kị. Một mình Lô Hải thì đương nhiên Liêu Cửu Minh không sợ,
thế nhưng nếu còn khoảng tám trăm, một ngàn tên sơn phỉ nữa thì sao? Nếu như đã tính toán từ lâu, ai biết gã đã thu nạp thêm bao nhiêu bộ hạ để
tranh đoạt vị trí Đại đương gia lần này?
Võ giả Tiên Thiên hoàn toàn chính xác có vũ lực mạnh mẽ, nhưng không
mạnh đến mức không có giới hạn như vậy. Một võ giả Tiên Thiên nhất mạch
có thể thoải mái đánh được mười người, hai mươi người vây cũng có thể
đơn giản thoát thân. Nhưng bị ba hay năm mươi sơn phỉ có thân thủ không
tệ vây giết thì võ giả Tiên Thiên nhất mạch cũng có nguy cơ bị chém
chết.
Bản thân là võ giả Tiên Thiên nhị mạch, Liêu Cửu Minh thừa sức tung
hoành ngang dọc giữa ba mươi đến năm mươi người, thậm chí y có thể giết
chết tất cả không chừa lại mảnh giáp lành lặn. Nếu nhiều người hơn mà
nói, thì y phải gắng sức hơn nhiều. Còn như nếu bị hơn một trăm người,
hoặc mấy trăm người vây giết thì chỉ một mình võ giả Tiên Thiên nhị
mạch, chưa chắc có thể sống sót được.
Dù sao võ giả không phải là tu hành giả, không có năng lực phi thiên
độn địa hay công phu đao kiếm tan bia nát đá, không thể nào chống nổi
nhiều người. Nên khi phát hiện mình bị trúng độc, Liêu Cửu Minh không
dám ra khỏi sân viện của mình. Y đang ở đây ôm cây đợi thỏ, đồng thời
suy nghĩ lấy đối sách và đường lui.
Trong khu nhà bếp, Từ Ngôn đã nghỉ ngơi đủ rồi bèn bận rộn tiến hành
mọi chuẩn bị. Hắn đào một cái hố to tại vườn rau lầy lội, sau đó cắm
ngược chừng mười thanh cương đao bên dưới hố.
Đất trồng rau mềm xốp, nên đào một cái bẫy lớn cũng không mất bao
nhiêu thời gian. Làm xong xuôi cái bẫy, Từ Ngôn còn tìm một tấm ván mỏng che miệng hố lại, còn cẩn thận phủ lên trên một lớp rơm rạ nữa. Cái bẫy đầu tiên này mới chính thức được hình thành.
Một cái bẫy thì chưa đủ để đối phó được với võ giả Tiên Thiên nhị
mạch, cho nên tiểu đạo sĩ nho nhỏ trong sơn trại rất bận rộn. Hắn gài
ngang một thanh cương đạo tại chỗ thi thể này, cột chặt mấy sợi dây
thừng giữa hai cây đại thụ chỗ kia. Thậm chí ngay cả nồi sắt lớn của nhà bếp cũng được hắn trưng dụng, dùng cương đao chém thủng đáy nồi, chôn
ngoài cửa nhà bếp, dưới đáy nồi tròn là từng thanh cương đao được dựng
đứng lên, nếu chỉ cần một cước giẫm phải, đảm bảo huyết nhục phải lẫn
lộn với nhau.
Tốc độ của Từ Ngôn rất nhanh. Tiểu đạo sĩ thường xuyên vào núi sâu
tìm sơn sâm, việc bố trí cạm bẫy của thợ săn quen thuộc như xe nhẹ đường quen.
Hiện tại hắn cần phải làm thêm thật nhiều cạm bẫy chí mạng, hơn nữa
còn phải làm nhanh chóng trước hừng đông. Bởi vì cạm bẫy chỉ trí mạng
khi còn ở trong đêm tối, nếu như có mặt trời sáng ngời, Liêu Cửu Minh là võ giả Tiên Thiên, liếc mắt cũng đã dễ dàng nhìn ra mấy cái cạm bẫy này của Từ Ngôn.
Sau một canh giờ bố trí, khi chân trời gần xuất hiện mảng mây bóng cá đầu tiên, Từ Ngôn cũng ngừng tay mà bắt đầu cẩn thận dò dẫm bước về
phía viện tử của Phi Thiên Ngô Công.
Không lâu sau thì hắn đã thấy một khoảnh sân nhỏ rộng rãi trước mắt.
Từ Ngôn không bước đến cửa chính mà trèo qua mảnh tường vây thấp bé,
lặng yên không một tiếng động lộn vòng vào hậu viện.
Viện tử của Liêu Cửu Minh rất lớn, u ám không chút tiếng động. Ngọn
đèn trong phòng lớn đã tắt từ lâu, nhìn không ra trong phòng còn người
sống hay không.
Tiểu đạo sĩ nhón chân nhẹ tay đi đến trước cửa, ánh trăng chiếu rọi càng làm sắc mặt hắn thêm tái nhợt.
Từ Ngôn có cơ hội rời khỏi nơi hiểm địa này, nhưng hắn chưa chạy đi
được. Hắn còn phải tiếp ứng Mai Tam Nương. Đám phỉ Nguyên sơn trại chết
thảm đã khiến cái gai đâm trong lòng hắn như được rút ra hơn phân nửa,
chỉ có đem Mai Tam Nương rời đi thì mới coi như đã rút được cây gai ấy
ra.
Vứt bỏ bằng hữu ở lại chịu chết mà đi là chuyện Từ Ngôn không làm được. Cho dù hắn biết phải chui lại vào trong đầm rồng.
Cọt kẹt..t..tttt
Cảnh cửa gỗ với tấm giấy dán mỏng tanh bị bàn tay hắn nhẹ nhàng đẩy
ra. Ánh trăng trắng bạc tràn vào trong phòng, soi rõ bóng dáng của một
nữ tử đang nằm dài bên cạnh bàn gỗ giữa phòng, hơi thở mong manh, cả
người cũng cong lại.
Nhìn thấy hình ảnh Mai Tam Nương đáng lẽ không phải trúng độc mà vẫn
dính phải kịch độc, trong khi lại không phát hiện chút tung tích nào của Liêu Cửu Minh, Từ Ngôn bèn trở nên nóng vội. Vừa lúc hắn tung cước bước vào trong phòng, một lưỡi đao sắc bén đã được kê sẵn trên đỉnh đầu hắn, không chút tiếng động mà chém thẳng xuống!