Dịch giả: Hoangtruc
Bạch Lộ thành cũng được coi như thành lớn của Tề quốc, khi mười tám Thái Bảo đến thành này đã là chạng
vạng tối, vì vậy tất nhiên phải vào thành dừng chân ăn uống một trận.
Dù sao đã có người làm chủ, bọn họ bèn chọn lấy quán rượu đắt tiền nhất đi vào. Đến khi cả đám Thái Bảo ăn uống no đủ, người nào người nấy đều đi
qua vỗ vai Từ Ngôn, hảo cảm với vị đệ đệ thứ mười bảy cũng vì vậy mà
tăng lên rất nhiều.
Ăn cơm thì được, nhưng ban đêm vẫn phải đi tiếp. Xe thuyền chở mười tám Thái Bảo tiếp tục đi, đi thẳng một lèo ba ngày ba đêm.
Mục tiêu, chính là một ngọn núi cao tên là Ngọc Lâm. Ngọc Lâm sơn nằm ở
phía Tây Tề Quốc, trên núi mọc đầy cây trúc thân trắng, nhìn từ xa như
từng đám trụ bằng ngọc mọc thành bụi, nên mới có cái tên Ngọc Lâm này.
Ngọc Lâm sơn cũng là một nơi danh sơn tại Tề quốc.
Nếu là danh sơn, tất nhiên không thể thiếu cổ tháp.
Ngọc Lâm tự tọa lạc tại Ngọc Lâm sơn rất rất nhiều năm. Chùa miếu to lớn,
hương khói cường thịnh, nghe nói khi Tết đến thì đều có hàng đoàn khách
dài ngày đêm hành hương lên chùa chỉ vì muốn thắp một nén nhang cầu bình an, mong mọi người trong nhà được an khang.
Tuy nói hương khói
cường thịnh, nhưng thực ra cũng không ai tới đây dâng hương lúc nửa đêm
cả. Khi xe thuyền đến dưới chân Ngọc Lâm sơn thì ánh trăng đã nhô lên
cao rồi.
“Đến rồi sao?” Dương Nhất đầy hưng phấn, nhìn ra ngoài
thuyên nói: “Đại ca, chẳng lẽ đám chính phái trốn trong Ngọc Lâm sơn
sao?”
“Danh sơn cổ tháp, nơi phồn hoa không phải chỗ trốn tránh tốt nhất hay sao?”
Khóe miệng Trác Thiếu Vũ dần cong lên lạnh lùng. Rồi gã lấy một cái kèn bằng xương trong ngực ra, đặt lên miệng thổi nhẹ. Âm thanh phát ra như tiếng cú kêu trong đêm, truyền thật xa trong đêm tối.
Đó là tín hiệu triệu tập đệ tử Quỷ Vương môn gần đó. Bọn chúng đều đang ẩn nấp kĩ, người ngoài không dễ phát hiện ra được.
“Nghỉ ngơi một canh giờ, rạng sáng chúng ta ra tay.” Trác Thiếu Vũ đưa mắt
nhìn đám đệ đệ xung quanh, trầm giọng nói: “Lúc này đây, ta muốn hoàn
toàn xóa tên Thanh Vân các và Ngọc Kiếm môn khỏi Đại tề!”
”Đại ca yên tâm, chúng ta nhất định dốc hết toàn lực!”
Mười sáu vị Thái Bảo ôm quyền gầm nhẹ, người nào cũng đằng đằng sát khí.
“Khò….khò…”
Chỉ có một người vẫn đang ngủ say, khóe miệng bèm bẹp nước miếng, tiếng nghiến răng thỉnh thoảng lại vang lên.
Toàn bộ sát khí trong thuyền bị tiếng ngáy của Từ Ngôn phá tan không còn
chút gì. Trác Thiếu Vũ không biết làm sao, chỉ đành lắc đầu, tất cả đám
Thái Bảo còn lại cũng lắc đầu cười khổ. Đã nhìn thấy lười qua, nhưng mà
lười đến mức gần rút kiếm chém giết người đến nơi mà vị này còn có thể
ngủ ngon lành đến vậy, quả thật rất xứng với cái từ không tim không phổi a.
Dương Nhất muốn đánh thức Từ Ngôn dậy lại bị Trác Thiếu Vũ phất tay ngừng.
“Tính tình lão thập thất vốn lười nhác, để hắn ngủ đi. Còn một canh giờ nữa,
chư vị đệ đệ nghỉ ngơi một lát, tĩnh dưỡng tinh thần, chuẩn bị lát nữa
đại khai sát giới.”
Trác Thiếu Vũ dứt lời liền bắt đầu nhắm mắt
dưỡng thần. Đám Thái Bảo còn lại nhao nhao noi theo, chẳng qua không ai
ngủ cả, chỉ nghỉ ngơi dưỡng sức mà thôi.
Đêm càng khuya, xung quanh xe thuyền không ngừng có bóng người đen tụ họp lại.
Quỷ Vương môn đã sớm phái các Đường khẩu tới rồi, tổng cộng tất cả khoảng
gần vạn người. Những võ giả này có bước chân nhẹ nhàng, bước đi yên ắng
xuyên qua đám cỏ, đến vị trí Đường khẩu mình tập kết, không ai nói gì
nhưng hành động lại rất quy củ.
Hiển nhiên mấy võ giả này đều là
tinh anh của các Đường khẩu, được huấn luyện nghiêm chỉnh chứ không phải hạng lâu la như Vương Bát Chỉ. Lần này Quỷ Vương môn tụ tập nhiều cao
thủ đến vậy chỉ vì một lí do, đó là diệt trừ hoàn toàn Thanh Vân các và
Ngọc Kiếm môn!
Gió núi lạnh lẽo, mái rèm xe thuyền phập phồng không
ngừng, tựa như mặt biển bị người nào đó đang dần khuấy lên mà dần chao
nghiêng mãnh liệt.
Một canh giờ sau, Trác Thiếu Vũ là người đầu tiên bước ra khỏi mái che xe thuyền.
Đám đệ tử Quỷ Vương môn mai phục gần Ngọc Lâm sơn cũng đã gần tập trung đầy đủ. Trác Thiếu Vũ nhìn vô số bóng đen dưới ánh trăng, thỏa mãn gật đầu. Theo tay phải hắn chậm rãi vung lên, xung quanh xe thuyền tựa như sóng
biển chập trùng, đông đặc bóng người cao thấp như thủy triều ụp về núi
xanh trước mắt.
Theo dòng người như sóng cả lao về trước, xe
thuyền cực lớn bên trong lại có cảm giác như lùi về sau. Trác Thiếu Vũ
đứng trên boong thuyền, hai tay chắp sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, như
một vị tướng quân chỉ huy thiên quân vạn mã.
Gã rất thích cái cảm giác thay đổi như chong chóng thế này, cảm giác tự mình có thể sai xử
ngàn vạn môn nhân như vậy thật sự rất tuyệt vời. Đáng tiếc đám người
nghe theo lệnh gã chỉ là võ giả, cao lắm chỉ là võ giả Tiên Thiên, nếu
có thể sai xử nhiều tu hành giả như vậy, chỉ sợ cảm xúc còn vỡ òa hơn
nữa.
Trong lòng Trác Thiếu Vũ ngoài cảm khái, thì cũng dâng đầy chờ mong mãnh liệt.
Nhanh a, chỉ cần huyết đan của phụ thân đại thành, đạt tới tu hành giả Hư Đan cảnh, sẽ có thêm địa vị trong tông môn. Ít nhất lúc đó có vô số cao thủ Trúc Cơ cảnh nghe lệnh, không chỉ xưng vương xưng bá trong đám võ giả
như hiện giờ.
Với tư cách là con trai độc nhất của Trác Thiên Ưng, Trác Thiếu Vũ thập phần rõ ràng địa vị Quỷ Vương môn.
Nói Quỷ Vương môn là tà phái đứng đầu Tề quốc, không bằng nói Quỷ Vương môn là một ngoại môn, hoặc là đạo tràng mà thôi.
Cho dù là Quỷ Vương môn hay Chỉ Phiến môn đều chỉ là một chỗ để những tông
môn tu hành chính thức chiêu nạp môn nhân đệ tử mà thôi. Phụ thân Trác
Thiên Ưng gã cũng chỉ là một tu hành giả chưa hợp chuẩn của tông môn tu
hành. Trừ phi có thể đạt đến cảnh giới Hư Đan, bằng không mà nói môn chủ Quỷ Vương môn trong cái tông môn tà phái Quỷ Vương tông căn bản không
có địa vị gì đáng nói cả.
”Tu hành giả...”
Trong chốc lát
ngắn ngủi đó, Trác Thiếu Vũ lại sinh ra chút tâm tư nôn nóng muốn đạt
đến cảnh giới Trúc Cơ. Chỉ cần gã muốn, thì loại đan dược Trúc Cơ đan vô cùng trân quý trong mắt người khác lại không đáng giá gì với đạiThái
Bảo gã cả.
Gã có thể tùy thời dùng Trúc Cơ đan phá vỡ ba mạch đạt tới cảnh giới Trúc Cơ. Nhưng loại tâm tư này vừa xuất hiện đã bị Trác
Thiếu Vũ hoàn toàn đập tan.
Gã không thể nuốt! Bởi vì gã có thiên phú không tầm thường, hơn nữa sắp giải khai Ngũ mạch, căn bản chỉ cần
thời gian là gã có thể tự mình phá vỡ lục mạch. Gã biết rõ, không dùng
Trúc cơ đan mà phá vỡ sáu mạch sẽ được gọi là Tông sư, có địa vị không
gì sánh kịp trong tông môn tu hành, mỗi người trong đó đều được gọi là
thiên tài cả.
Phụ thân Trác Thiên Ưng của gã cũng chỉ vì tham lam liều mạng tiến cảnh mà dùng Trúc Cơ đan phá vỡ ba mạch phía sau, nên
đường tu luyện sau này bị tổn thất nặng, không thể không tu luyện công
pháp tà dị trong tông môn, dùng chân khí của người khác hiệp trợ cho tu
luyện của mình. Nếu Trác Thiên Ưng không nuốt Trúc Cơ đan mà dùng thực
lực bản thân phá vỡ lục mạch, chỉ sợ lão đã đạt tới cảnh giới Hư Đan từ
nhiều năm trước rồi.
Nghĩ tới tai hại của Trúc Cơ đan, toàn thân
Trác Thiếu Vũ toát ra mồ hôi lạnh. Lúc này đám Thái Bảo khác cũng đã lần lượt đi tới boong tàu.
Trong mái hiên thuyền, Từ Ngôn vẫn còn
đang nghiến răng, ngáy o…o…Nhìn thấy các ca ca khác đã rời đi, Dương
Nhất vội lay tỉnh vị thập thất ca tham ngủ này.
”Thập thất ca! Thập thất ca!” Dương Nhất lay gọi: “Đến nơi rồi, đừng ngủ nữa thập thất ca!”
Mở ra đôi mắt đờ đẫn buồn ngủ, Từ Ngôn ngáp dài: “Nhanh vậy đã đến rồi ư? Còn chưa ngủ đã giấc nữa mà, a….còn đang buồn ngủ a!”
”Đi thôi thập thất ca, đại ca chờ chúng ta ở bên ngoài kìa!” Dương Nhất vội vàng lao ra khỏi thuyền. Từ Ngôn đành phải lắc lư đi theo ra.
Hắn không phải giả bộ, mà là ngủ thật sự.
Dù sao trên đường đi không phải làm gì, Từ Ngôn cũng không muốn suốt ngày
giả ngốc trước mặt đám Thái Bảo. Công phu kia có thế nào cũng không
thoải mái bằng đi ngủ, mà thực ra giữa đám cao thủ Tiên Thiên thế này,
nếu giả vờ ngủ sẽ bị người ta liếc mắt nhìn ra ngay.
Tiên Thiên
cao thủ không phải là võ giả bình thường, nghe chút hơi thở, phân biệt
tiếng tim đập là có thể nhận ra được đang ngủ thật hay giả bộ ngủ.
Gió núi đập vào mặt Từ Ngôn, khiến hắn vừa ra tới boong tàu đã tỉnh ngủ
hẳn. Lúc này Trác Thiếu Vũ đã phi người xuống khỏi xe thuyền, đám Thái
Bảo khác đồng loạt đi theo sau. Nhóm tám nhóm mười người, như từng con
ác long ăn thịt người đang uốn lượn từ dưới chân núi lao lên, đến thẳng
Ngọc Lâm tự trên đỉnh núi.