Điều khiển xe có hai người tất cả. Tuy rằng tám con ngựa đều được huấn
luyện kỹ càng, thế nhưng kéo một cỗ xe thuyền lớn như vậy thì một người
làm không xuể.
Nghe thấy có Thái Bảo trên thuyền ra lệnh, hai xa
phu đồng loạt giơ roi kìm ngựa, thế nhưng vẫn không thể ngừng ngay lập
tức được. Thân thuyền quá nặng, nếu ngừng ngay lại, thuyền lớn phía sau
không chừng theo trớn nghiền nát cả thân ngựa chắn đường phía trước cũng nên.
Cho xe thuyền chầm chậm ngừng lại, dưới ánh mắt nghi hoặc
của các Thái Bảo còn lại, Từ Ngôn ra đứng ngay mái che boong thuyền,
nhìn xuống một đội nhân mã phía dưới cười ngây ngô.
Đội nhân mã
phía dưới toàn là võ giả, người cầm đầu cưỡi con ngựa cao to, lại đúng
là Đường chủ Thanh Mộc đường Nhạc Thừa Phong.
Nhạc Thừa Phong
vừa mới trên đường làm nhiệm vụ trở về. Thật ra gã đã nhìn thấy xe
thuyền từ đằng xa, là Đường chủ Thanh Mộc đường lẽ nào không nhận ra đó là Thái Bảo xuất hành? Vốn gã còn tính đến chào hỏi, nhưng chợt nghĩ
tới Từ Ngôn cũng là một trong những Thái Bảo kia bèn dập tắt tâm tư chào hỏi, sớm đã né tránh ven đường, muốn nhắm mắt làm ngơ mà đi.
Gã không muốn chào hỏi, Từ Ngôn lại không tính buông tha cho gã.
Từ Ngôn đứng trên boong thuyền nhìn xuống, cao giọng cất tiếng hỏi: “Nhạc đường chủ, ngài đây là đi đâu vậy?”
Không tìm ra được lí do thoái thác, Nhạc Thừa Phong hết cách, không thể không đáp lời. Vì vậy gã chắp tay nói: “Hóa ra là Ngôn Thái Bảo. Lão phu vừa
đi Bạch Lộ thành một chuyến, đang trên đường trở về.”
”Bạch Lộ thành?” Từ Ngôn gãi gãi đầu, muôn phần hiếu kỳ hỏi thăm: “Bạch Lộ thành có cò trắng hả? Bao nhiêu tiền một con?”
Đúng là không có chuyện cũng ráng moi ra chuyện, bới lông tìm vết để nói
rồi. Nhạc Thừa Phong kìm chế lửa giận, đáp: “Chỉ là cái tên mà thôi,
trong Bạch Lộ thành không có lấy một con cò trắng nữa.”
“Không có lấy một con nữa? Thật đáng tiếc!” Từ Ngôn tiếc nuối lắc lắc đầu, rồi
lại cao hứng nói tiếp: “Nhạc đường chủ thủ đoạn thông thiên, chắc hẳn
biết rõ ở đâu có cò trắng. Ta ra một trăm lượng bạc, ngươi mua giùm ta,
thế nào?”
Cò trắng vô cùng hiếm có. Nghe nói đó là một loại linh
điểu, mà chết người nhất chính là loại linh cầm cò trắng này chỉ có ở
Lam Vũ quốc trong mười sáu nước Thiên Nam. Tề quốc gần ngay Thông Thiên
hà, còn Lam Vũ quốc lại là nước cách xa Thông Thiên hà nhất, hai nước
cách nhau đầu đuôi tới vạn dặm. Muốn Nhạc Thừa Phong đi mua giùm hắn cò
trắng ở Lam Vũ quốc, coi như một trăm lượng bạc không đủ tiền lộ phí chứ đừng nói đến chuyện linh cầm này là loại quý hiếm nữa.
Lửa giận
của Nhạc Thừa Phong dâng cao vạn trượng. Gã đã không dám đánh chủ ý vào
Mai Hương lâu, đã tự nghĩ mình an phận không ít rồi, ai bảo Mai Hương
lâu người ta lại đi ra một vị Thái Bảo làm gì? Với địa vị Đường chủ
Thanh Mộc đường của gã, trước mặt Thái Bảo chưa đủ để nhìn.
”Ngôn Thái Bảo nói đùa.”
Nhạc Thừa Phong cũng là loại cáo già, đè nén tức giận xuống, trên mặt vẫn
mỉm cười, trả lời qua loa: “Cò trắng là linh cầm, giá trị vạn lạng vàng, Nếu như Ngôn Thái Bảo có trăm vạn lượng bạc ròng thì lão phu có thể lưu ý giúp Ngôn Thái Bảo một phen. Nói không chừng trăm vạn lượng bạc có
thể mua được một con cò trắng.”
Nhạc Thừa Phong nhìn ra trên xe
thuyền không chỉ có mình Từ Ngôn, mà còn có Dương Nhất và mấy Thái Bảo
trẻ tuổi khác nữa đang tò mò thò đầu ra xem náo nhiệt. Trên xe có nhiều
Thái Bảo như vậy, Nhạc Thừa Phong cũng thầm đoán nhất định có khả năng
đại Thái Bảo đang ở trên thuyền. Nếu Từ Ngôn vô cớ tìm gã, thì gã cũng
không ngại làm giảm sút hình ảnh Từ Ngôn trước mặt đại Thái Bảo một
phen.
Một Thái Bảo không chăm lo luyện võ nghệ, lại ưa thích chim cò, dám đem trăm vạn lượng bạc trắng đi ra chỉ nhằm nghiên cứu cò
trắng, chẳng phải là đã mê muội mất ý chí?
“Mắc vậy sao?”
Thái Bảo mặc kệ Nhạc Thừa Phong có tâm tư gì, gương mặt đầy ngu đần kinh hô
lên, tiếc hận nói tiếp: “Trăm vạn lượng bạc mới mua được một con? Xem ra thịt cò trắng nhất định là mỹ vị nhân gian. Thật muốn nếm thử xem có
mùi vị thế nào a.”
Mua cò trắng để ăn. Những lời Từ Ngôn nói ra
không những khiến khóe mắt Nhạc Thừa Phong giật giật, mà hai khóe mắt
của đại Thái Bảo Trác Thiếu Vũ cũng khẽ nheo lại.
“Xem ra trước
mắt ta phải để dành đã, bằng không, không biết bao giờ mới được ăn thịt
cò trắng a. Nhạc đường chủ, trước tiên cứ trả ta tiền ngươi thiếu nợ
trước đi vậy.” Từ Ngôn bất đắc dĩ nhún vai, móc một phần chứng từ trong
ngực ra, nói: “Đã quá mười ngày rồi, nể tình chúng ta là đồng môn, không tính lãi với ngươi vậy.”
Nhìn chứng từ trong tay Từ Ngôn, đầu óc Nhạc Thừa Phong chợt đau cả lên.
Đó là một cuộc ăn uống thả giàn trong Mai Hương lâu của gã đó a. Lúc đó
nếu không kí biên nhận nợ, tất cả thủ hạ của gã đều phải tắm qua nước
nóng một lần, đó là nước đang sôi cơ đấy.
”Thập thất ca, hắn thiếu nợ ngươi bao nhiêu tiền a?” Lúc này Dương Nhất cũng tới boong thuyền, tò mò hỏi.
”Không nhiều lắm, đúng năm vạn hai.” Từ Ngôn tùy ý đáp.
”Năm vạn hai!” Dương Nhất kinh hô một tiếng: “Thập thất ca có nhiều tiền như vậy a? Có thể cho người ta mượn năm vạn hai. Nhà ta cũng không có nhiều tiền như vậy kìa, lúc nào ta hết tiền tiêu vặt, thập thất ca có thể cho ta chút xíu được không?”
“Tiền tiêu vặt?” Từ Ngôn trừng hai mắt, cười ha ha đáp: “Không vấn đề gì! Chúng ta là huynh đệ, lát nữa ngươi
cầm lấy năm ngàn lượng đi nha.”
”Tạ thập thất ca!”
Dương
Nhất vui mừng khoa chân múa tay. Nhà gã không nghèo nhưng không tính là
đại phú đại quý, năm ngàn lượng với gã mà nói đã là một con số trên
trời. Tuy mỗi Thái Bảo đều có một trăm hai mươi lượng tiền tiêu vặt mỗi
tháng, nhưng còn chưa được một tháng, trên người Dương Nhất không có bao nhiêu lượng bạc cả.
Nhạc Thừa Phong ở ven đường nghe thấy Từ
Ngôn cho Thái Bảo thứ mười tám năm ngàn lượng bạc, lòng thầm nhủ hỏng
rồi! Nếu gã thiếu nợ Từ Ngôn, cũng có thể qua loa chầy cối vài lần. Dù
sao năm vạn hai trăm lượng bạc không phải là số ít, người ta phải chuẩn
bị rất lâu mới trả được. Nhưng lúc này không chỉ có mình Từ Ngôn chờ trả tiền, mà còn thêm ra Dương Nhất nữa.
Lần này Nhạc Thừa Phong đi ra ngoài, là thay mặt Quỷ Vương môn đến Bạch Lộ thành thu lấy lợi tức.
Bạch Lộ thành không phải thành nhỏ, mà là địa bàn của Quỷ Vương môn, đệ tử
tục gia có hơn một ngàn. Hàng năm, mỗi đệ tử tục gia phải giao nộp năm
mươi lượng bạc, lợi tức thu được đến hơn bảy vạn lượng, nhưng đó không
phải tiền của gã mà là tiền của Quỷ Vương môn, gã đang muốn trở về sơn
trang giao trả nhiệm vụ.
”Ngôn Thái Bảo, chuyến này lão phu vội vàng, không mang theo nhiều tiền bạc như vậy. Lần sau, lần sau nhất định hoàn trả đủ.”
Nhạc Thừa Phong không dám động đến lợi tức của Quỷ Vương môn, đành phải mặt
dày quỵt nợ, mặt gã lúc này chợt đỏ chợt trắng. Dù sao gã cũng là cao
thủ có thanh danh nhiều năm, đã khi nào phải bó tay không biết làm sao
hết lần này tới lần khác thế này đâu?
“Mượn dễ thì trả cũng nên
dễ dàng, sau này mượn lại không khó. Nhạc đường chủ, ngươi nói có biết
giữ lời không vậy? Bằng không để cho đại ca ta phân xử vậy. Đường đường
là một vị Đường chủ, lại quỵt nợ không chịu trả.”
Từ Ngôn bĩu môi khinh thường, lại quay về phía trong thuyền hô: “Đại ca! Ngươi đến phân xửa giùm ta, Đường chủ Thanh Mộc đường thiếu nợ ta năm vạn lượng bạc
không trả. Ta đây còn giữ văn tự của hắn, viết rất rõ trong vòng mười
ngày trả đủ, nhưng hơn nửa tháng rồi hắn còn muốn trốn nợ a!”
Có
không ít người quỵt nợ không trả tiền, nhưng Nhạc Thừa Phong lại không
phải phường du côn vô lại như vậy. Gã có thân phận là Đường chủ chân
chính, vốn chỉ định kéo dài vài ngày, không ngờ lại bị người ta nói
thành quỵt nợ. Thể diện Nhạc Thừa Phong hôm nay coi như mất sạch, lại là ngay trước mặt đại Thái Bảo.
Thân là thiếu chủ của Quỷ Vương
môn, Trác Thiếu Vũ có quyền lợi gần ngang với Trác Thiên Ưng, coi như bỏ đi mấy tên Đường chủ Tiên Thiên tam mạch cũng không phải là chuyện khó
khăn gì với Trác Thiếu Vũ.
Đột nhiên Nhạc Thừa Phong kinh hãi,
cuối cùng gã cũng nhìn ra được dụng ý của Từ Ngôn, là trước mắt đại Thái Bảo ép gã trả tiền nợ. Trả được không nói, một khi không trả thì đường
chủ Thanh Mộc đường gã nhất định sẽ bị Trác Thiếu Vũ coi nhẹ vài phần.
Nhạc Thừa Phong bèn bất chấp, gấp gáp nói: “Ngôn Thái Bảo quá lời rồi, chỉ
là năm vạn hai mà thôi. Thế nào mà lão phu lại quỵt nợ được cơ chứ? Nếu
Ngôn Thái Bảo cần dùng tiền gấp, lão phu trả tiền liền bây giờ.”
Nói xong, Nhạc Thừa Phong móc mười tờ ngân phiếu năm vạn hai ra đưa lên
boong thuyền cho Từ Ngôn. Sau đó chắp tay chào mấy vị Thái Bảo rồi đánh
ngựa đi thẳng, hướng đi không phải là sơn trang nữa mà đã đổi sang Phong Đô thành.
Gã cần về nhà xoay xở trước đã.
Tiền trả Từ Ngôn là phần lợi tức thu được ở Bạch Lộ thành, nếu gã không trả đủ số này, môn chủ không chỉ lột da gã thôi đâu.
Từ Ngôn vừa cười ngây ngô, vừa tỉ mỉ kiểm đếm lại ngân phiếu. Nhìn tới
nhìn lui trước mắt, rồi còn kín đáo đưa cho Dương Nhất một tờ ngân phiếu năm vạn lượng, khiến vị Thái Bảo mười tám này sung sướng đến khoa chân
múa tay cả lên.
“Trên đường có đi ngang qua Bạch Lộ thành đúng
không?” Từ Ngôn hỏi xa phu. Sau khi nhận được câu trả lời, Từ Ngôn ngẩng đầu ưỡn ngực hô lớn: “Vậy nên làm một bữa cơm no đủ tại Bạch Lộ thành
đi vậy. Lần này ta làm chủ!”