Dịch giả: Hoangtruc
Trong tiếng tí tách vang nhẹ,
Từ Ngôn đang ngồi cạnh đống lửa nướng chim sẻ. Vừa nhìn thịt chim dần
vàng óng ngon miệng, vừa chảy nước dãi thèm thuồng tham ăn.
Ngoài viện, có tiếng bước chân từ xa xa vọng đến.
“Thập thất đệ, thế nào? Ở trong sơn trang đã quen chưa?”
Tiếng nói của đại Thái Bảo vang lên ngoài cửa ra vào. Ra là đại Thái Bảo đã đến, Từ Ngôn vội đứng lên nghênh đón.
“Quen rồi quen rồi. So với ở Mai Hương lâu còn thoải mái hơn. Hắc hắc, sao
đại ca lại tới nơi này? Có muốn nếm thử tay nghề của đệ không?”
Từ Ngôn nghiêng đầu, đưa con chim sẽ được nướng vàng óng trên tay ra, một
mùi thịt nướng thơm phúc truyền vào trong mũi Trác Thiếu Vũ. Vị đại Thái Bảo này nhìn qua, nhận ra là một con chim sẻ, khóe mắt khẽ giật giật,
gã xua tay đáp: “Không ăn, gần đây khẩu vị ta không tốt lắm. Không ngờ
thập thất đệ còn có cái sở thích ăn mấy món dân dã này, thật hiếm thấy
đấy!”
“Khi còn nhỏ nghịch ngợm, cũng thường hay nướng chim sẻ ăn, mùi vị rất ngon!”
Đối phương không ăn, Từ Ngôn cũng không khách khí. Một ngụm cắn ngay đầu
chim sẻ xuống, nhai rạo rạo không ngừng trong miệng, nói tiếp: “Không
giấu gì đại ca, lúc ta còn nhỏ, ăn chim sẻ không đến một ngàn cũng đến
tám trăm con. Đám nhóc hàng xóm nhà ta còn gọi ta là Tước ma vương, ý
nói ta sát sinh quá nhiều. Thật ra bọn chúng cũng ăn không ít, có điều
do ta ăn nhiều nhất mà thôi, ha ha ha.”
”Tước ma vương?” Trác
Thiếu Vũ cười khổ lắc đầu, nói: “Cái danh hiệu này nghe cũng khí phách
quá đi. Đúng rồi thập thất đệ, ba ngày sau chuẩn bị theo các ca ca ra
ngoài một chuyến. Lần này chúng ta không ăn chim sẻ, mà đi giết người.”
“Giết người?” Từ Ngôn sững sờ, cau hàng mày, trợn mắt hỏi: “Kẻ nào dám chọc
đại ca? Đại ca yên tâm, chỉ cần ngươi ra lệnh một tiếng, đệ đệ nhất định xông pha khói lửa, muôn chết cũng không chối từ!”
Vỗ lấy đầu vai Từ Ngôn, Trác Thiếu Vũ cười hặc hặc đáp: “Cho ngươi và lão thập bát đi
theo để cho các ngươi rèn luyện một phen. Đối thủ lần này của chúng ta
là chính phái Tề quốc, Thanh Vân các và Ngọc Kiếm môn. Hai nhà bọn chúng lần trước đã khiến Quỷ Vương môn ta ăn phải nhiều thiệt thòi như vậy,
sao có thể không trả lại được, ngươi thấy đúng không?”
“Nhất định phải hoàn trả lại nha!” Từ Ngôn trừng hai mắt nói: “Chẳng những trả
lại, mà còn khiến bọn chúng nợ máu phải trả bằng máu. Dám để Quỷ Vương
môn chúng ta ăn thiệt thòi, bọn chúng không muốn sống rồi!”
Trác
Thiếu Vũ hết sức hài lòng khi thấy Từ Ngôn tức giận bất bình như vậy,
bèn dặn dò kinh nghiệm giao thủ với đám chính phái một phen, vẻ mặt hòa
ái như một huynh trưởng thật sự. Trước khi đi, gã còn dặn nữ tỳ đưa cơm
đến phải mang thêm cơm cho thập thất đệ, hắn đang tuổi ăn tuổi lớn,
không thể để thiếu ăn được.
Đại Thái Bảo đã phân phó, nữ tỳ Đông
Mai sợ run, vừa dọn xong cơm tối ra đã vội vàng quay về phòng bếp núc,
chuẩn bị bưng thêm tráng miệng sau khi đem ăn món chính lên.
Đại Thái Bảo đã lên tiếng, hạ nhân hầu hạ không chu toàn, mạng nhỏ cũng khó mà giữ được.
Ngồi một mình trong gian viện, Từ Ngôn bỏ nửa con chim sẻ còn lại vào miệng, chậm rãi nhai rào rạo.
Ba ngày sau mới hành động mà phải đến thông báo sớm vậy sao? Lúc khóe mắt
Trác Thiếu Vũ giật giật khi nhìn thấy chim sẻ bị nướng đều lọt vào trong mắt Từ Ngôn. Vị đại ca này của hắn chẳng qua là mượn lí do đến báo tin, thật sự là đến xem chim sẻ kia đã xảy ra chuyện gì khác thường không mà thôi.
Chim chóc xây tổ đều chọn nơi tránh gió, phần lớn làm tổ
nơi ngọn cây. Loại chim chóc ưa thích làm tổ nơi đầu tường không nơi che chắn thế này, nếu không ngu thì cũng là loại chim đã quen được nuôi
nhốt.
Từ Ngôn không biết phải làm sao mới nuôi nhốt được chim sẻ
thành con mắt theo dõi người khác, nhưng hắn có thể kết luận chim sẻ kia là của Trác Thiếu Vũ. Vì khi chim sẻ vừa bị đánh xuống không lâu, Trác
Thiếu Vũ đã đích thân tới tận cửa nhà mình. Hơn nữa gã mang theo tin tức ba ngày nữa chuẩn bị xuất phát càng làm Từ Ngôn thêm chắc chắn suy đoán của mình.
Ăn hết chim sẻ, Từ Ngôn bắt đầu ăn cơm. Cơm của hắn
rất nhiều, không lâu sau đều bị hắn vét sạch, sau đó còn vừa ăn tráng
miệng vừa đọc mớ sách võ công bí tịch, đầy thư giãn thoải mái.
Tại một gian mật thất ở sâu bên trong Quỷ Vương môn, trong đó được đặt hai
hàng lồng chim song song với nhau. Có đủ loại chim trong lồng, có chim
sẻ, hoàng oanh, thậm chí còn có chim nhạn. Nhưng mấy con chim này không
ăn lương thực bình thường mà ăn một loại cây cỏ mảnh màu đỏ sậm. Con
chim nàocũng đều mang theo ánh mắt đầy linh động khác hẳn với mấy con
chim thông thường.
Có hai bóng người đang đứng ngoài mấy lồng chim quái dị này.
“Chim sẻ chết rồi, nên thả chim hoàng oanh tiếp đi. Còn khá ít chim, thả ra bây giờ luôn sao?”
Một bà lão lưng còng chịu trách nhiệm nuôi dưỡng đám chim đang hỏi bằng
giọng nói khàn khàn. Cánh tay già nua thò ra, rút một tờ giấy có hình
người trước mặt con chim hoàng oanh ra. Tờ giấy này bị lấy ra, con chim
hoàng oanh liền lộ ra vẻ nôn nóng bất an, không ngừng nhảy lên nhảy
xuống. Mà tờ giấy hình người trong tay bà lão kia, được vẽ trên đó có
hình dạng y hệt như Từ Ngôn.
“Không cần, thủ pháp phi thạch của
hắn rất chuẩn. Chim sẻ đã bị nướng, thả chim hoàng oanh thì lần sau hắn
sẽ nướng chim hoàng oanh thôi.”
Trác Thiếu Vũ hừ một tiếng, lẩm
bẩm: “Tước ma vương, hừ, hay cho một tên Tước ma vương! Ăn đi, ăn càng
nhiều càng tốt, ăn cho no đi rồi bị người khác nuốt hết…”
Trác
Thiếu Vũ hất tay áo lên, đùng đùng nổi giận rời khỏi đây. Ngoài gã ra,
không có Thái Bảo nào biết đến sự tồn tại của nơi này. Trước lồng chim,
bà lão lưng còng vẫn chăm sóc chim chóc như trước, lặng yên không chút
tiếng động như một loại quỷ hồn.
Bà lão không có tên, không người biết đến sự tồn tại của bà ta. Chỉ biết bà ta là trung bộc của Trác
gia, được gọi là người nuôi chim.
Chim sẻ trên tường bị Từ Ngôn
nướng ăn, nên gian viện này đã không còn bóng chim bay nữa, nhưng lại có thêm một người hàng xóm. Tên này có bộ dáng thô kệch, không đi ra ngoài nhưng hắn nghe nói qua gã vốn là đường chủ Thiên Long đường. Chỗ tên
này gần chuồng ngựa, không chịu nổi mùi phân ngựa nên mới chuyển đến sát rìa sơn trang này, thế là thành hàng xóm của Từ Ngôn.
Hỏi nữ tỳ
đưa cơm xong, Từ Ngôn biết mình có thêm một Đường chủ là hàng xóm bèn
thầm cười khổ. Xem ra hắn đã bị nhìn chằm chằm đến chết rồi!
Ba
ngày, khoảng thời gian có chín bữa cơm với Từ Ngôn, là cũng thoáng cái
trôi qua. Đại môn sơn trang mở rộng, một chiếc xe thuyền vàng son lộng
lẫy với tám con tuấn mã kéo xe ầm ầm lao ra ngoài.
Thái Bảo xuất
hành, tất nhiên khí thế hơn hẳn đám đệ tử thông thường. Thuyền này không khác biệt với xe thuyền của Diêm tướng quân cho lắm. Ngoài mấy người
hầu, thì trên thuyền chỉ có thêm mười tám vị Thái Bảo.
”Đại ca, lần này chúng ta có thể được gặp được cao thủ hay không đây!”
Trên xe thuyền, Dương Nhất đầy hưng phấn. Đến sơn trang nửa tháng, y đã đánh bại mấy vị ca ca, lần này đi làm nhiệm cụ giết người khiến Dương Nhất
càng thêm kích động.
“Cao nhất cũng chỉ có Tiên Thiên Tam mạch.”
Nhị Thái Bảo Dương ca khinh thường nói: “Chỉ là Ngọc Kiếm môn và Thanh
Vân các, với hai con mèo què không đủ tư cách Vu Thành và Ngọc Như Ý.
Lần này ta sẽ cho bọn chúng biết Quỷ Vương môn không dễ lừa bẫy vậy đâu. Dám thiết kế bẫy rập xà yêu đối phó, hại chết mấy trăm môn nhân bên ta, khoản sổ sách này phải tính toán cho thật kỹ.”
”Lần này nhất định phải tàn sát sạch sẽ Thanh Vân các!” Có Thái Bảo hừ lạnh mắng.
“Không để lại tên Ngọc Kiếm môn nào cả. Dám tự xưng là chính phái ở Đại Tề ta, bọn hắn quả thật chán sống mà.” Một vị Thái Bảo khác tức giận nói.
“Bên người lão hổ còn có chuột chạy ngang, huống chi một Tề quốc to lớn như
vậy.” Trác Thiếu Vũ cười nói: “Xưa này chính tà không đội trời chung. Vu Thành và Ngọc Như Ý dám đánh chủ ý lên Quỷ Vương môn chúng ta, chắc
cũng tính tới chuyện sẽ có ngày bị diệt. Nơi ở của đám bọn chúng nửa
tháng trước đã trống không rồi, là muốn chơi trò ve sầu thoát xác sao?
Chắc chúng không ngờ tai mắt của Quỷ Vương môn chúng ta đã sớm thăm dò
rõ ràng động tĩnh của bọn chúng rồi.”
Trác Thiếu Vũ đưa mắt nhìn
mười mấy vị huynh đệ rồi gật đầu nói: “Thật ra lần xuất hành này chủ yếu vì tôi luyện cho chư vị huynh đệ, nhất là lão thập thất và lão thập
bát. Hai người bọn họ nhỏ tuổi nhất, chưa thấy qua cảnh chém giết hai
phái chính tà. Chỉ có thấy qua, chém giết qua thì mới có thể mạnh mẽ
hơn, kinh nghiệm cũng nhờ thế mà được tích góp thêm nhiều hơn.
“Đa tạ đại ca đã khổ tâm lần này!” Quả nhiên Dương Nhất là một thiếu niên
thông minh. Trác Thiếu Vũ chưa kịp nói xong, y đã lập tức chắp tay thi
lễ, miệng nói cảm ơn.
Trái ngược với Dương Nhất lanh lợi, lúc này Từ Ngôn còn đang cười hề hề đầy ngốc nghếch, vừa ăn hoa quả trên xe,
vừa nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Tất cả các Thái Bảo còn lại
đều đưa ánh mắt khen ngợi nhìn Dương Nhất, rồi khi nhìn Từ Ngôn chỉ đành lắc lắc đầu, thở từng hơi dài.
”Ngừng thuyền, ngừng thuyền!”
Chẳng những không nghe ra Trác Thiếu Vũ khổ tâm, Từ Ngôn đang đầy tâm tình ăn uống đột nhiên kêu to ngừng thuyền lại.