Dịch giả: Hoangtruc
Lần gặp Trương Hà trong Bàng
phủ lúc trước, Từ Ngôn không để ý tới gã, vì gã chỉ là một tiểu lâu la
Nguyên Sơn trại, không uy hiếp được gì, hơn nữa cũng không có tác dụng
gì. Chẳng qua hôm nay xem ra, Trương Hà cũng có thể giúp vài việc vặt.
Chợt có hai hạ nhân vừa đi ngang qua cửa lớn Bàng gia, Từ Ngôn đợi hai người đó đi xa mới thấp giọng nói: “Không phải đại tiểu thư bảo ngươi tìm đại quản gia mượn thêm người sao. Ngươi nói với quản gia, đại tiểu thư đã
phân phó, nói nàng đi ra ngoài vài hôm, để mấy nha hoàn trong viện tử
qua bên tiêu cục Kinh Nam phụ giúp các ngươi.”
”Đại tiểu thư
không có phân phó a.” Trương Hà vừa nói được một câu, lập tức hiểu ra:
“Đúng đúng, đại tiểu thư vừa mới phân phó xong. Có thể điều mấy nha hoàn trong viện tử của nàng đến tiêu cục Kinh Nam chúng ta lựa thóc.”
Chỉ là sai khiến vài hạ nhân nha hoàn mà thôi, không tính là chuyện đại sự gì. Trương Hà nơm nớp lo sợ mà hỏi thăm: “Không còn?”
“Không còn gì nữa, chuyện ở đây đừng để lộ ra là được. Sẽ không ai biết cả.” Từ Ngôn gật đầu nói.
Xác nhận được đối phương chỉ kêu mình điều vài nha hoàn của đại tiểu thư
đến tiêu cục trợ giúp, Trương Hà không dám tin. Loại chuyện nhỏ nhặt này có bị vạch trần cũng không tính vào đâu a.
Gã có thân phận là chưởng quầy, những nha hoàn hạ nhân kia sao có thể so được.
Nhìn Trương Hà như được đại xá chạy nhanh đi tìm đại quản gia, Từ Ngôn lại
thở phào một hơi. Nếu để Trương Hà biết trong viện tử của đại tiểu thư
có một tu hành giả cải trang thành nha hoàn, vị này phải sợ chết khiếp
không chừng, đừng nói là sai phái người ta đến lựa thóc gạo cho mình.
Mắt nhìn phương hướng Hứa Kính Chi rời đi, Từ Ngôn nhíu nhíu mày, trầm ngâm không nói.
Hắn không lập tức trở về viện tử mà vô tình đi đến hoa viên Bàng gia, rồi ngồi xuống bàn đá, hàng mày chau nhẹ.
Làm sao Hứa Kính Chi không bị người khác nhìn thấy, điểm này Từ Ngôn hết
sức ngạc nhiên. Nhớ tới có tờ giấy nhỏ được dán trước ngực Hứa Kính Chi, Từ Ngôn khẽ ngẩn người, lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ là Phù Lục?”
Hắn đã từng đọc qua quyển “Phù Lục Hỗn Tạp” trong thư tịch Bàng gia, có
giới thiệu rất nhiều phù lục thần kỳ. Trong đó có một loại phù lục cổ
quái nhất, có tên là Ẩn Thân phù. Sau khi dán phù này lên, có thể ẩn dấu được thân thể, cho dù đứng đối diện nhưng cũng không bị người khác nhìn ra được.
Nếu quả thật Hứa Kính Chi có Ẩn Thân phù, thì chuyện gã đi theo sau Bàng Hồng Nguyệt nhất định có chủ ý không tốt.
Thầm mắng một tiếng khốn nạn, Từ Ngôn phát hiện ra có vẻ phu nhân tiện nghi của mình sắp gặp phải phiền toái.
Nếu là chém chém giết giết, Từ Ngôn không phải lo lắng cho Bàng Hồng
Nguyệt. Trong khoảng thời gian vừa qua, hai người giao thủ nhiều lần,
nếu không dùng phi thạch thì Từ Ngôn miễn cưỡng lắm mới đánh ngang ngửa
với nàng. Cho nên chỉ cần không gặp phải tu hành giả, Từ Ngôn nhận thấy
Bàng Hồng Nguyệt coi như không gặp phải nguy hiểm gì.
Nhưng nguy hiểm kia, không bao gồm chuyện gặp phải tên tiểu nhân hèn hạ.
Từ Ngôn nhìn ra được Hứa Kính Chi là kẻ dối trá lại hẹp hòi. Việc tinh
thông các loại độc dược đủ để Từ Ngôn biết có những loại độc dược được
điều phối có thể khiến người khác ngủ mê không tỉnh. Hơn nữa lại thêm
phần tiên cơ khi cả người gã được ẩn nặc…
Nghĩ tới đây, trong lòng Từ Ngôn trầm xuống.
Nhớ lại ánh mắt đắc ý đầy dữ tợn của Hứa Kính Chi lúc đấy, là loại ánh mắt
thoải mái mà hả giận như thể sắp sửa cướp được bảo bối trên người mình.
Có thể làm Hứa Kính Chi hả giận, nhất định không ngoài chuyện thân thể
của Bàng Hồng Nguyệt.
Một tiếng rắc giòn vàng, nắm tay Từ Ngôn đã siết chặt đến nổi gân xanh lúc nào không hay biết. Tuy chán ghét nhau,
tuy chia giường ngủ riêng, tuy chỉ là một tuồng kịch, thế nhưng nói cho
cùng thì Bàng Hồng Nguyệt vẫn là phu nhân Từ Ngôn hắn.
Bái đường cũng đã bái rồi, hai tiếng vợ chồng không thể vứt bỏ đi được.
Không ai ưa thích bị cắm sừng cả.
“Hứa Kính Chi, ngươi muốn chết?”
Vừa mới giết Ô bà bà, lệ khí trong Từ Ngôn chưa kịp biến mất đã phải nhận
thêm ác ý từ Hứa Kính Chi, sát cơ trong lòng hắn lại lần nữa cuộn lên.
Tính toán thời gian, có lẽ hẳn Trương Hà đã tìm được quản gia hỏi mượn người rồi. Từ Ngôn chuẩn bị đứng lên quay về viện tử, hắn không muốn gặp mặt
Thanh Vũ nên chỉ còn cách như vậy mà thôi.
Vừa đứng dậy, Từ Ngôn còn mãi cúi đầu trầm ngâm chợt phát hiện có một lão bà đang đứng trước mặt mình.
Đến hắn cũng không rõ đối phương xuất hiện từ lúc nào. Sau khi ngạc nhiên
xong, thì hắn cũng nhận ra lão bà này, là lão tổ tông Bàng gia, Bàng Phi Yến.
”Lão nhân gia.” Từ Ngôn vội vàng chào.
“Từ Ngôn à,
nghĩ gì thế?” Bàng Phi Yến cười híp mắt nhìn Từ Ngôn, hỏi: “Có phải nhớ
vợ rồi không? Mấy người trẻ tuổi các ngươi nha, thân thiết với nhau quá, mới xa nhau có chút đã không chịu nổi. Không nỡ xa nhau rồi, vậy thì
cùng đi với nhau đi.”
“Hồng Nguyệt đi áp tiêu, ta đi theo không
hay cho lắm!” Từ Ngôn cười cười xấu hổ. Hắn tự biết thân phận mình, một
con tin Tề quốc làm sao tùy tiện chạy loạn được?
“Có cái gì không hay? Lão thân gật đầu rồi, ngươi cứ đi đi. Bàng gia chúng ta không phải nhà giam, cả ngày cửa lớn không qua, cửa sau không đến gần. Người biết
rõ thì biết là chú rể mới của Bàng gia ta, người không biết, còn tưởng
nhà ta có thêm một khuê nữ.”
Lời lão phụ thập phần nhẹ nhõm tùy
ý, như thể trưởng bối trong nhà. Từ Ngôn có chút nghi hoặc khó hiểu,
không rõ vì sao lão tổ tông Bàng gia lại yên tâm với một con tin như hắn chứ? Không sợ hắn ra ngoài rồi sẽ lẩn mất sao?
“Chuyện này… Đa
tạ lão nhân gia, hắc hắc.” Từ Ngôn cười ngây ngô một tiếng, nói: “Lão
nhân gia yên tâm, ta không gây chuyện ở bên ngoài đâu, ta là người vô
cùng trung thực đấy!”
Từ biệt lão thái thái, Từ Ngôn có chút
không hiểu rõ mà trở về viện tử của mình. Qua chỗ hành lang vừa hay nhìn thấy Trương Hà cùng quản giả dẫn theo mười mấy nha hoàn đi ra ngoài.
Thanh Vũ và mấy nha hoàn của Bàng Hồng Nguyệt cũng có trong đó, chỉ là
không có mặt Minh Châu.
Dẫn đi là tốt rồi, tốt nhất đi thật lâu vào!
Nhìn đoàn người phía xa xa, Từ Ngôn cố gắng tránh đi.
Minh Châu là nha hoàn bên cạnh Bàng Hồng Nguyệt. Bàng Hồng Nguyệt không có ở đây, Minh Châu còn phải cho tiểu bạch ưng ăn, cho nên quản gia cũng
không dẫn đi. Còn những nha hoàn khác, nếu Trương Hà đã nói đại tiểu thư có phân phó thì tất cả đi theo hết là được rồi.
Tận mắt nhìn đám hạ nhận theo Trương Hà ra khỏi đại môn Bàng gia, Từ Ngôn mới yên tâm.
Chỉ cần Thanh Vũ không có ở đây, hắn không cần phải giải thích lý do
giết chết Ô bà bà.
Trong viện tử, Minh Châu đang bê miếng thịt
tươi mới cắt ra chuẩn bị cho ưng ăn thì đại quản gia đến dẫn tất cả tỷ
muội của nàng đi. Viện tử trở nên trống không vắng bóng người, Minh Châu còn chưa đến cửa gian sương phòng thì Từ Ngôn cũng bước vào.
Đại viện chỉ còn một nha hoàn, nữ chủ nhân lại đi xa không có ở đây. Tiểu
nha hoàn vừa nhìn thấy Từ Ngôn, miệng nhỏ nhắn mím lại, rồi bật khóc.
“Aaaa, cô gia không được khi dễ Minh Châu, huhuhu”
Nhìn bộ dạng khóc lóc vui mắt của tiểu nha đầu, Từ Ngôn lại giả bộ một vẻ
hung thần ác sát nói: “Ban ngày không khi dễ, đợi buổi tối sẽ khi dễ
ngươi! Ai bảo ngươi kể cho tiểu thư nhà ngươi chứ. Nếu không ra tay,
ngươi cho rằng Thái Bảo Quỷ Vương môn ta nói mồm không sao? Đêm nay làm
thịt con cừu trắng nhỏ ngươi!”
“Oaaaaa!!!” Minh Châu càng khóc lóc thảm thiết, hai hàng nước mắt chảy dài, không chút ngưng nghỉ.
Day day hai tai, Từ Ngôn nghe tiếng khóc đến phiền lòng, không biết làm thế nào đành nói: “Được rồi được rồi, giỡn ngươi thôi, cô gia không khi dễ
ngươi, đừng khóc nữa!”
“Cô gia nói phải giữ lời đấy, hức…”
“Giữ lời, giữ lời. Nhanh đi làm chút đồ ăn, trưa đến nơi rồi, không nghe bụng cô gia sôi réo sao?”
“A, em đi liền đây, cô gia phải giữ lời đấy!”
Tiểu nha đầu cẩn thận hỏi lại, khiến Từ Ngôn dở khóc dở cười. Đây quả thật là ngây thơ trong sáng a, nói gì cũng tin!
“Là một tiểu tử thú vị a. Thủ đoạn hung tàn, lại hết lần này tới lần khác
không để người vô tội phải chết…” Trong hoa viên Bàng phủ, một con ưng
trắng đáp xuống bờ vai của lão thái quân Bàng gia, bà lão mỉm cười tự
nói: “Đến mạng của một nha hoàn ngươi còn coi trọng, nếu Nguyệt nhi có
thể tìm được một vị phu quân như vậy, về sau sẽ không phải chịu ấm ức
rồi, ha ha ha.”