Từ Ngôn không nghe được lời lẩm bẩm của Bàng lão
thái quân. Lúc này hắn còn đang bận chiến đấu với đống đồ ăn đây; một
bữa cơm trưa, khí thế ăn uống hệt như của hai phe quân đội đại chiến. Có lẽ ngoài heo, thì chỉ có Từ Ngôn mới làm được như vậy.
Gió cuốn mây tan, chiến trường cơm canh no nê, hắn còn ợ thêm một cái, rồi mới cầm Phong Ngọc đao lên đi ra ngoài.
Nếu gã Hứa Kính Chi khốn nạn kia đã có chủ ý hãm hại Bàng Hồng
Nguyệt, thì Từ Ngôn cũng sẵn sàng cắt một chân chó của gã xuống rồi nói
sau.(Tác giả thật là thâm sâu a:006)
Dù sao cắt một chân thì vẫn còn có hai chân nữa. Về phần cắt chân nào, thì còn phải xem tâm tình của hắn nữa.
”Ngươi tưởng dán phù lục lên người thì bản Thái Bảo ta không nhìn thấy ư!?”
Từ Ngôn mang theo Phong Ngọc đao, tiếng cười nói hung ác vang vọng khắp phòng:
”Cháu trai à, hôm nay gia gia mà không phế ngươi đi, thì không gọi là Thái Bảo tà phái nữa!”
Ngay lúc Từ Ngôn nảy sinh ý định ác độc, thì trước cửa lớn Bàng gia, cũng có người tồn tại tâm tư độc ác.
”Hôm nay không phế tiểu tử kia, Vạn Đại Tài ta thề không làm người!”
Nơi cửa ngõ, một đội nhân mã hung hăng đi về phía Bàng phủ. Lão giả cầm đầu có chòm râu dài đang nghiến răng nghiến lợi nói:
”Cháu của lão phu bị hắn đánh gãy bảy cái răng, mặt sưng phù như đầu
heo. Nếu như ta còn mặc kệ bỏ qua, thì chắc tiểu tử kia còn muốn giết
người trên đường nữa đấy. Hứa huynh, hôm qua lão phu muốn tới, ngươi
ngăn trở hết lần này tới lần khác, để cho thằng oắt súc sinh kia an ổn
một ngày, làm ta tức muốn chết! Hôm nay quyết phải phế hắn đi mới được!”
Người đang nói đây chính là gia chủ Vạn gia Vạn Đại Tài. Người này
rất dễ tức giận, tính nóng như lửa. Hôm trước ở sân đấu thú, Vạn Hộ Hầu
bị Từ Ngôn bạt tai, răng rơi vài cái, thù này Vạn gia cũng không quên.
Sóng vai với Vạn Đại Tài, là gia chủ Hứa gia Hứa Chí Khanh. Vạn Đại
Tài tính tình như lửa, còn Hứa Chí Khanh thì ổn trọng hơn nhiều, lão ta
nói:
”Ngày hôm qua vì việc vặt quấn thân, Vạn huynh chớ trách! So với cháu của huynh thì Kính Chi nhà ta bị đánh đập còn bi thảm hơn đấy.”
Nói là do việc vặt quấn thân, nhưng thực ra trong lòng lão ta thì
đang cười lạnh. Lão ta tự nhủ ngày hôm qua cũng không phải lúc, hôm nay
tới phá Bàng gia mới là thời cơ tốt nhất; bởi như vậy thì Kính Chi ra
tay càng thêm thuận lợi.
”Ngày tân hôn đó chúng ta nên phế bỏ hẳn thằng súc sinh kia mới đúng. Rốt cuộc hắn vẫn là Thái Bảo tà phái, ra tay thật độc ác!”
Vạn Đại Tài thở phì phì mà cả giận, nói tiếp:
”Hôm nay phải phế bỏ hết kinh mạch của hắn, khiến hắn từ nay về sau
trở thành người thường. Nếu Bàng gia nuôi không nổi một phế nhân, thì
Vạn gia ta sẽ nuôi hộ cũng được!”
Vạn gia chủ hùng hùng hổ hổ, xông thẳng vào cửa lớn Bàng phủ. Người
gác cổng nhìn thấy hai vị gia chủ tiến đến, ngay cả rắm cũng không dám
phóng ra. Cuối cùng vẫn là đại quản gia Bàng Phúc ra đón, mời người tới
phòng khách.
Ngồi trong thư phòng, được quản gia thông báo, Bàng Vạn Lý khẽ nhíu mày.
”Lão gia, Vạn gia chủ nổi giận đùng đùng. Người đến không có ý tốt gì!”
Bàng phúc hầu ở một bên, lo lắng nhắc nhở.
”Bọn họ không nói vì sao mà đến à?”
Bàng Vạn Lý hỏi.
”Dạ, chưa nói gì. Chỉ bảo mời lão gia đi qua thôi!”
Bàng Phúc đáp chi tiết.
Sau phút chốc trầm ngâm, Bàng Vạn Lý thở dài rồi bảo:
”Không có việc không gõ cửa. Bọn họ, chắc là vì Từ Ngôn mà đến.”
Chuyện ở sân đấu thú, lão đã sớm rõ ràng rành mạch. Bàng gia không
trách phạt Từ Ngôn, nhưng các gia tộc khác chưa chắc sẽ chịu để yên. Nói đến cùng, hắn cũng là tà phái Thái Bảo; hắn không gây chuyện còn tốt,
nhưng một khi đã sinh sự, thì người ta sẽ nhằm vào nhược điểm này mà ra
tay.
Vì đảm bảo an nguy của chính phái, việc khiến con tin tà phái đứt hết kinh mạch trở thành phế nhân cũng là lẽ tự nhiên.
Suy đoán chủ ý của hai người kia, Bàng Vạn Lý càng nhíu chặt lông mày hơn. Kỳ thật từ lúc trước khi Từ Ngôn tới Bàng gia, lão cũng từng nghĩ
qua nên phế bỏ Thái Bảo. Chỉ cần tìm ra nhược điểm, cho dù là đại Thái
Bảo Trác Thiếu Vũ đến ở rể, Bàng Vạn Lý cũng chuẩn bị hoàn toàn phế đứa
con rể này. Nhưng khi nhận thấy Từ Ngôn còn trẻ, tính tình thẳng thắn
thành khẩn làm lão do dự rất lâu, cuối cùng dứt khoát không nhìn không
hỏi, mặc kệ hắn.
Không nghĩ tới bản thân mình không động thủ, nhưng lại có người nôn nóng khó dằn nổi rồi...
”Đi tới Lê gia, mời gia chủ Lê gia qua phủ nói chuyện.”
Nghe lời lão gia phân phó, Bàng Phúc lập tức chạy tới Lê gia. Hai
trong bốn vị gia chủ bốn đại gia tộc đến nhà, đây tuyệt không phải
chuyện nhỏ. Người đã đến, Bàng Vạn Lý tất nhiên cũng muốn tìm minh hữu.
Bàng gia giao hảo với Lê gia, còn Hứa gia và Vạn gia thì như hình với bóng.
Khi Bàng Vạn Lý đứng dậy rời khỏi thư phòng, cũng là lúc Từ Ngôn lưng đeo Phong Ngọc đao nghênh ngang đi về phía cửa phủ.
Lão tổ Bàng gia đã ra lệnh cho hắn tùy ý xuất hành, nên Từ Ngôn xem
như đã nhận được bùa Hộ Thân. Đã ở Bàng phủ sắp được một tháng, hắn chưa bao giờ tự mình rời khỏi Bàng gia một lần; không phải là không muốn, mà là thân phận con tin quá mẫn cảm. Thay vì để cho người khác âm thầm
giám thị hành tung của mình, hắn thà rằng cả ngày trốn trong phòng đọc
sách còn hơn.
Cảm giác có được tự do, chỉ có kẻ tù tội quanh năm bị nhốt mới cảm
nhận rõ ràng nhất. Từ Ngôn chưa tới mức bị nhốt, nhưng hắn từng gia nhập Quỷ Vương môn, tự do kỳ thực cũng đã không tồn tại rồi, không nghĩ tới đến Bàng gia có thể tự do tự tại.
Tâm tình thật tốt nên Từ Ngôn long hành hổ bộ (dáng vẻ hiên ngang, diện mạo oai hùng). Nói là đi ra ngoài sẽ không gây chuyện, trên thực tế hắn chính là đi
gây chuyện đấy. Hôm nay Ngôn Thái Bảo hắn nhất định phải đánh cho gã Hứa Kính Chi khốn kiếp kia đến mức ngay cả ông ngoại gã cũng nhận không ra.
Đoạn đường đi từ gian viện Bàng Hồng Nguyệt ra đến cửa phủ, phải đi
qua đại sảnh Bàng phủ. Thân ảnh Từ Ngôn vừa mới xuất hiện ở ngoài hành
lang, Vạn Đại Tài đang ngồi trong đại sảnh khi vừa nhìn thấy liền lập
tức nổi giận đùng đùng.
”Thằng súc sinh!”
Theo tiếng mắng mỏ, từ trên ghế lão trực tiếp lao ra ngoài, bổ chưởng đánh về phía hắn.
Từ Ngôn thực không nghĩ đến tại Bàng gia vẫn gặp phải mai phục. Trong cơn kinh ngạc, hắn thấy rõ người tới lại là gia chủ Vạn gia, lập tức
lòng trầm xuống.
Bốn vị gia chủ đều có tu vi Trúc Cơ cảnh, nếu động thủ với họ, hắn sao có thể địch nổi chứ!?
Chân đạp mạnh một cái, Từ Ngôn cũng không nói gì mà trực tiếp vận
dụng thân pháp nhẹ như yến, nhảy từ hành lang bay ngược ra sau. Vạn Đại
Tài tức thì đuổi theo không bỏ, tốc độ còn nhanh hơn so với hắn.
Hai bên hành lang có mấy hòn giả sơn dùng để làm cảnh, bình thường
cũng không có người chơi đùa tại đây, mặt đất càng là lồi lõm không băng phẳng. Vừa nhảy xuống, hắn chợt nghe thấy một luồng ác phong xẹt ngang
tai.
Hô!
Chưởng phong gầm thét, bàn tay to lớn của Vạn Đại Tài được bao phủ
một lớp khí tức kỳ dị, mãnh liệt công kích vào hậu tâm Từ Ngôn.
Nghe được tiếng gió, Từ Ngôn tự nhiên sẽ không chịu đòn. Hắn cúi thân thể xuống, hai tay chống đất, lật người một cái về phía trước; mặc dù
nhìn qua có chút chật vật, nhưng cũng tránh được một chưởng của đối
phương.
Bụp!
Trong tiếng nổ trầm đục, ngọn giả sơn bên người hắn bị đánh lõm vào
hình một cái bàn tay rất sâu. Lực đạo như vậy còn đáng sợ hơn một chiêu
phá đá. Nếu như đập trúng người, cỗ nội kình kinh khủng nội đó có thể
phá hủy tâm mạch địch nhân, một kích mất mạng.
Thấy rõ đối phương dùng lực đạo như vậy, ánh mắt Từ Ngôn trở nên lạnh lẽo.
Vạn Đại Tài ra tay nặng như vậy, xem ra là muốn lấy mạng mình rồi.
Không kịp nghĩ nhiều, từ trên lưng Từ Ngôn rút ra Phong Ngọc đao, vận chuyển toàn bộ chân khí chém ngang một phát, bổ vào chưởng thứ hai đang đánh tới.
Lưỡi đao và lòng bàn tay đụng vào nhau, trường đao không phá nát bàn
tay đối phương, ngược lại nó bị một cỗ lực đạo kinh khủng chấn bay ngược ra. Một tiếng ầm vang lên, Từ Ngôn trực tiếp bị đâm vào một tòa giả sơn khác, khiến hắn choáng váng đầu. Không đợi hắn tỉnh táo lại, bên tai
trái lại truyền đến tiếng ác phong lần nữa.
Vạn Đại Tài chuyển Linh khí dùng một chưởng đánh văng trường đao, sau đó lão nhảy người lên, đá ra một cước thẳng đến đầu Từ Ngôn.
Lâm vào hạ phong nên Từ Ngôn không kịp né tránh, chỉ kịp vội nâng hai tay lên bảo vệ, sau đó đã bị một đá bay ra ngoài.