Dịch giả: Hoangtruc
“Thù hận gì ta vậy chứ….”
Trong xe ngựa, vẻ mặt Từ Ngôn bất đắc dĩ: “Thanh danh Thái Bảo tà phái còn
chưa đủ thối sao? Tiểu nha đầu kia nỡ nào còn tiếp thêm sương rét ngày
tuyết lạnh nữa!”
Chuyện xảy ra tại Kỳ Uyên hạp khiến Từ Ngôn vừa
hận vừa giận. Hắn căn bản không biết tiểu công chúa kia, lại bị lừa cho
thừa sống thiếu chết thế này. Với danh hiệu Thái Bảo kèm thêm sắc lang,
hắn e rằng thời gian tới sẽ khó mà được sống thoải mái ở Bàng gia đấy.
Hắn quyết định thay đổi chủ ý chỉ cần ở rể Bàng gia, biến thành làm một vị
Cô gia ba tốt, đại môn bất xuất, nhị môn bất mại (*). Do vậy mà tâm tình mới khá lên không ít.
(* Ba tốt: thân làm điều tốt, miệng nói
lời hay, lòng mang ý tốt; đại môn bất xuất, nhị môn bất mại: không bước
ra khỏi cửa lớn, không bén mảng tới cổng phụ)
Đường đi gập ghềnh, nhìn ra ngoài cây cỏ núi non, Từ Ngôn có một loại xúc động vô cùng.
Vốn hắn là người Đại Phổ, sống ở Lâm Sơn trấn. Sư phụ mất, hắn giận dữ làm
nổ tung Thừa Vân quan, cũng vì vậy mà bị bắt đến Nguyên Sơn trại. Về sau cùng Tam tỷ chạy trốn chết đến Phong Đô thành, trở thành Thái Bảo Quỷ
Vương môn. Hôm nay, tiểu đạo sĩ Thừa Vân quan lại quay trở về cố hương,
chẳng qua thân phận hắn lúc này đã biến thành Thái Bảo Tề quốc, là con
tin ở rể Bàng gia.
Thế sự biến đổi, đời người như bèo dạt. Chỉ
mới vài năm mà thôi, nhưng chính Từ Ngôn cũng không nghĩ bản thân trải
qua nhiều chuyện đến vậy. Hắn nhận được tình thân từ Tam tỷ, nhưng cũng
biết đến đám Thái Bảo giả tình giả nghĩa. Lại còn có thể vật lộn trong
tử địa, cuối cùng giành được thêm chút chỗ đứng và thời gian.
Hồng trần rất thú vị, cũng rất nguy hiểm...
Từ Ngôn hít sâu một hơi, hương hoa thấm sâu tận lồng ngực. Đó là mùi hoa
thơm ngát lại thoang thoảng, như mùi của cơn mưa phùn trong rừng trúc.
Ngửi thấy mùi hương này, mọi lo lắng trong lòng Từ Ngôn chợt tan biến
mất hết.
Hương hoa Thiên Tiết.
Gần ngay Kỳ Nguyên sơn nên hoa Thiên Tiết rất đỗi phổ biến, loài hoa nhỏ bình thường này cũng là đặc trưng nơi Lâm Sơn trấn đấy.
Ngửi thấy mùi hoa Thiên Tiết, Từ Ngôn bỗng nhớ đến cuộc sống ở Thừa Vân
quan. Tuy cuộc sống có chút nghèo khó, nhưng lại hết sức vui vẻ. Không
giống với cuộc sống nước chảy bèo trôi hiện tại, đến vận mệnh của mình
cũng không thể nắm bắt.
Hắn vô tình đứng dậy, định kêu ngừng xe
lại, qua bên đường ngắt lấy một đóa hoa Thiên Tiết. Hắn rời cố hương đã
hơn hai năm, hôm này trở về, tất nhiên rất muốn ngửi kỹ lấy cái hương
hương ấy.
Vèo! Vèo! Vèo!
Tiếng rít xé gió lạnh thấu xương
không chút dấu hiệu lao tới. Hơn mười mũi Phá Giáp chùy cắm vào thùng
xe, rồi bay xuyên qua phía đối diện. Nếu không phải Từ Ngôn vốn chuẩn bị đứng lên, người đã nghiêng về trước, nghe thấy tiếng gió vội nằm sát
xuống sàn xe thì e là đã biến thành cái sàng rồi. Khi mũi tên nỏ lao
tới, Thanh Vũ ngồi sau xe ngựa khẽ cau mày, nhưng lại không đi ra ngoài.
“Kẻ nào?”
“To gan!”
“Dám tấn công biên quân, chết!”
Lúc này xe ngựa đã rời khỏi Kỳ Uyên Hạp được nửa ngày, tướng quân Mông Đồ
đã phái một ngàn tinh binh, còn thêm hai thiên tướng hộ tống Từ Ngôn.
Dưới trận thế này, vẫn có người ám sát cho thấy mục đích hết sức rõ
ràng, là muốn mạng của Từ Ngôn.
Trong xe, Từ Ngôn cảm thấy cằm
đau nhức. Hắn gục xuống sàn quá nhanh, lại quá mãnh liệt, cằm hắn thiếu
chút nữa đã bị dộng nát xuống sàn. Đánh lén đến không phải cung tiễn
bình thường, mà là một loại trọng nỗ, mũi tên có ba cạnh như ba lưỡi dao nhọn. Chỉ cần một mũi tên gim vào, không tránh được máu chảy đến chết.
Loại vật này dùng để bắn thiết kỵ, không ngờ lại được dùng cho Từ Ngôn,
thật cũng quá để mắt đến Thái Bảo Đại Tề hắn mà!
Vừa rời khỏi Kỳ
Uyên hạp, đã có người không nhịn được muốn lấy mạng mình. Từ Ngôn ngồi
dậy đưa tay xoa cằm, sắc mặt trở nên lạnh lẽo.
“Thiên Môn hầu có
bị thương hay không?” Rèm xe kéo lên, một vị biên quân ngó vào, thấy Từ
Ngôn không có chuyện gì bèn thở phào một hơi.
“Phía núi hoang hướng Tây Bắc kia, ba trăm kỵ binh phân ra theo ta!”
Vị thiên tướng còn lại hộ tống Từ Ngôn chính là Trình Vũ. Sau khi xác định hướng tên nỏ, Trình Vũ lập tức triệu tập ba trăm thủ hạ, giơ roi mà
đi, thẳng đến núi hoang cách đó không xa.
Trình Vũ dẫn người xông qua, bảy trăm biên quân còn lại lập tức quây tròn thành trận mà không
cần tướng lãnh phân phó. Tựa như họ đã biết rõ vị trí riêng mình, phối
hợp hết sức ăn ý, vây quanh vảo vệ lấy cỗ xe.
Tuy những biên quân này vô cùng căm hận Thái Bảo Quỷ Vương môn dám phi lễ tiểu công chúa, nhưng đây là quân lệnh Mông Đồ hạ xuống trước khi xuất phát.
Đưa Thiên Môn hầu Đại Tề đến kinh thành bình an, nếu có chuyện không may thì xách đầu mình trở về.
Nếu trên đường đi, Từ Ngôn gặp chuyện không may, tức ngàn biên quân này cũng không ai còn sống được.
Đi xuống xe ngựa, Từ Ngôn tìm được một mũi Phá Giáp chùy. Tay đưa ra ước
lượng thấy tương đối nặng, trọng nỗ bình thường không cách nào bắn ra
được. Hắn không tin khắp Đại Phổ này đều có kẻ giống Dương Ca, lưng đeo
trong nỗ đi lại. Loại Phá Giáp chùy này phải dùng trọng nỗ mới bắn ra
được. Hay nói cách khác, đã có người bố trí mai phục sẵn ở trên đường
này, chỉ cần hắn đi qua sẽ bắn ra.
Ném mũi tên đi, Từ Ngôn hái một đóa hoa Thiên Tiết cạnh xe ngựa xuống.
Ngửi mùi hương nhàn nhạt, ánh mắt Từ Ngôn nheo lại, nhìn phía núi hoang cách đó không xa. Người khác không thấy rõ, nhưng mắt trái của hắn vẫn nhìn
ra được trận chém giết ngắn ngủi nơi khu rừng bên kia.
Hơn ba
mươi kẻ mặc áo đen bị Trình Vũ xuất lĩnh kỵ binh một đường đuổi giết.
Núi hoang thấp, không ngăn được chiến mã lao nhanh đến. Không lâu sau đã không có bao nhiêu người sống. Có lẽ nếu thế núi cao hơn, có lẽ Trình
Vũ không bắt kịp đám người ám sát kia nhanh như vậy được.
Ở đâu ra một đám ngu ngốc như vậy...
Từ Ngôn nhếch miệng. Cái đám thích khách này không nghĩ tới sẽ có biên
quân hộ tống mình sao, vậy mà còn chọn cái nơi như vậy. Mũi tên bắn ra,
bản thân cũng không chạy thoát.
Trở vào ngồi trong xe, Từ Ngôn quyết định tập trung tinh thần lại. Lúc trước do hắn không chú ý nên mới chật vật như vậy.
Hắn dù sao vẫn là cao thủ Tiên Thiên ngũ mạch nha, trừ phi có hàng trăm Phá Giáp chùy đồng loạt lao tới, bằng không rất khó giết chết hắn được.
Chiến lực biên quân quả nhiên không tầm thường. Không đến nửa canh giờ, Trình Vũ đã dẫn ba trăm quân trở về, trong đó chỉ có vài kẻ bị thương, còn
lại bình yên vô sự cả. Chẳng những thế còn kéo về hơn hai mươi giá gỗ
nặng, đồng thời bắt sống thêm hai tên thích khách.
Giá gỗ đã bị phá hủy, nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là một loại trọng nỗ, bởi vì phía trên còn có dây cung chưa kịp gỡ xuống.
Bịch, bịch.
Hai tên áo đen bị trói gô, ném xuống đất. Trình Vũ nhảy xuống ngựa, một
cước dẫm lên mặt một người áo đen, tức giận quát hỏi: “Các ngươi là kẻ
nào, dám can đảm tập kích biên quân. Khai ra chủ mưu, lão tử cho các
ngươi thống khoái!”
Kẻ mặc áo đen bị Trình Vũ giẫm lên không nói
tiếng nào, chỉ cắn chặt hàm răng lại. Nhìn thấy cổ họng đối phương bỗng
nhúc nhích, Từ Ngôn lập tức nhảy xuống xe, phóng tới kẻ mặc áo đen còn
lại. Rồi đưa tay bóp chặt cổ gã, tay kia móc đầu lưỡi đối phương kéo ra
ngoài.
Đến khi trong mồm tên mặc áo đen đó nhổ ra một viên độc
dược, Từ Ngôn mới buông gã ra. Mà lúc này, miệng tên áo đen bị Trình Vũ
giẫm lên đã phun máu tươi, ánh mắt cứng đờ, tuyệt khí bỏ mình.
”Uống thuốc độc tự sát!”
Ánh mắt Trình Vũ trừng lên, đá văng thi thể, tay rút yên đao đặt lên cổ kẻ
còn lại. Hung dữ quát hỏi: “Các ngươi là tử sĩ nhà nào?”
Trong
miệng dấu sẵn thuốc độc, tự vẫn khi bị phát hiện. Loại tử sĩ này không
hiếm, phần lớn là nô bộc trung thành do những thế gia nhà giàu nuôi
dưỡng. Mấy kẻ này đã được dàn xếp ổn thỏa, cả đời không lo gì cả. Bọn
hắn tùy thời có thể theo lệnh chủ mình đi tìm chết, chỉ cần mình chết,
con cháu ba đời sẽ được chủ nhà chịu trách nhiệm chăm sóc.
Từ Ngôn nhìn thấy qua rất nhiều tử sĩ, không nói đến hào môn thế gia, ở Quỷ Vương môn cũng không thiếu.
Chỉ là kẻ chết thay mà thôi. Thay chủ hắn làm những nhiệm vụ không thể lộ ra ngoài sáng.
Độc dược bị móc ra khỏi miệng, tên áo đen còn sống bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Bọn họ không sợ chết, nhưng một khi không chết được, thì lại rất phiền
toái.
Tử sĩ không sợ chết, không có nghĩa tử sĩ không sợ cực
hình. Dưới cực hình, không có mấy kẻ tử sĩ không chết có thể vượt qua
được đấy.
Trình Vũ lúc này đã chìm trong giận dữ. Trước khi đi,
Đại tướng quân đã ra quân lệnh, y phải tự mình xuất lĩnh. Chết trận y
không sợ, nhưng nếu tính mạng Thái Bảo Tề quốc khó giữ được, thì loại
mất mặt này y lại không chịu được đấy.
”Không nói đúng không? Được, vậy lão tử sẽ đưa ngươi lên đường!”
Trình Vũ vung cương đao, phẫn nộ muốn bổ xuống tên thích khách áo đen. Lại
nghe thấy Từ Ngôn gào to cản lại: “Trình tướng quân, hạ đao giữ người!”