Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 170: Q.2 - Chương 170: Sở Linh Nhi




Trong mái hiên thuyền, Từ Ngôn có chút hăng hái nhìn chằm chằm đối phương, tay quơ quơ chén rượu đã trống không, đợi đối phương nói ra mục đích của mình.

Hắn không tin tiểu công chúa này chỉ gọi mình lên uống chén rượu nhỏ vậy thôi đấy. Người có thể nói câu ngàn năm vạn năm vừa rồi, tuyệt đối không thể đơn giản. Từ Ngôn ngược lại có chút mong chờ. Đối phương có thể mời hắn góp sức trừ bỏ đại kế hai nước này, hay có lẽ liên thủ quấy rối hai nước một phen chăng?

Suy từ thân phận con tin của mình, mang theo một thân kịch độc, hơn nữa còn có đám sát thủ theo sát bên người, khó mà giữ được tính mạng. Cho nên hắn mong đối phương cũng không cam tâm như vậy mới được.

Chẳng qua tiểu công chúa chỉ nhấp môi tượng trưng, rồi chớp chớp mắt to nói: “Không ngờ Thiên Môn hầu lại trẻ tuổi như vậy!”

Nghe được một câu trẻ tuổi, Từ Ngôn thất vọng đến cực điểm, thuận miệng nói: “Công chúa nhìn qua cũng khá nhỏ tuổi, không phải công chúa Đại Phổ đã mười tám rồi sao?”

“Ta không phải trưởng công chúa.” Tiểu công chúa lúc này trở nên cô đơn, ôn nhu nói: “Ta là con gái út của tiên hoàng. Ta không muốn nhìn thấy Hoàng tỷ bị gả cho người mình không thích, nên lén thay tỷ tỷ, đi đến Tề quốc lần này.”

Kết hôn thay tỷ?

Từ Ngôn có chút hiếu kì, cô bé đối diện mới chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, dáng người mảnh mai gầy yếu, nước mắt lưng tròng khiến người nhìn không khỏi sinh lòng trìu mến. Đã thế, nàng còn thay thế tỷ tỷ xuất giá, phần nhân tình này đủ khiến Từ Ngôn động lòng.

Trên đời này, có thể làm Từ Ngôn động lòng, chỉ sợ ngoài tình thân thì không có thứ gì khác nữa cả.

“Cô mới thế này, lại chịu khổ như vậy, đáng giá sao?” Từ Ngôn tiếc hận nói một câu. Lúc này chỉ có hai người, Từ Ngôn cũng không ra vẻ Hầu gia, công chúa với đối phương. Bởi nói khách khí như vậy rất phiền, chi bằng cứ thẳng thắn vậy cho bớt chuyện.

”Vì Hoàng tỷ, Linh Nhi cam tâm tình nguyện.” Nữ hài có chút nghẹn ngào, di lấy hai bên khóe mắt, bộ dáng kể khổ. Cả người như vô ý xích lại gần Từ Ngôn hơn.

”Sở Linh Nhi, tên dễ nghe, mệnh khổ chút ít.” Từ Ngôn khẽ nhếch miệng. Đối mặt với loại chuyện nữ nhân than khổ như vậy, hắn không tránh né được. Hơn nữa cũng không cần phải vội vàng xuất phát, nghe chút cũng không sao.

“Linh Nhi hơi sợ, không biết đến Hoàng Cung Tề quốc sẽ gặp phải chuyện gì. Từ Ngôn, ngươi sợ không?” Hai mắt đẫm lệ ngước lên, tiểu công chúa yếu ớt khẽ khàng hỏi.

”Sợ?”

Từ Ngôn thầm nhủ nếu sợ ngươi còn đến Tề quốc làm gì a? Đến lúc này còn nói người khác nhiều như vậy, coi đôi mắt ngập đầy nước đang dán sát người ta đi.

”Ta không sợ, ta là nam tử a, cho nên sẽ không sợ.”

“Ngươi là nam tử. Đáng tiếc Linh Nhi chỉ là nữ nhân yếu đuối, một thân một mình đi xa quê hương. Sau này còn phải nhìn sắc mặt người ta mà sống, sống kiếp sống trong thâm cung, muốn nhìn xem cảnh bên ngoài cũng khó khăn, ư hu hu…”

Từ nghẹn ngào cũng biến thành nỉ non, nghe tiếng thút thít của tiểu công chúa, da đầu Từ Ngôn run lên. Nữ nhân bật khóc, quả thật hắn không biết phải đối phó thế nào.

“Chưa hẳn là không thể được. Cô dù sao cũng mang thân phận công của Đại Phổ. Chẳng lẽ không thể đi dạo phố được sao?” Từ Ngôn cười khổ hỏi.

“Đi ra khỏi Hoàng cung thì sao? Gả ngươi cho một nam nhân lạ lẫm, ngươi không sợ sao?” Tiểu công chúa che mặt khóc không ra tiếng.

Nghe ra vấn đề của đối phương, tóc gáy Từ Ngôn dựng đứng. Hắn không sợ ở rể, hắn sợ bị gả cho một tên nam nhân, mà hắn cũng không tính trước có chuyện này hay không.

Từ Ngôn thở dài, không biết phải an ủi tiểu công chúa này ra sao, đành uống một ngụm rượu bồ đào nữa.

Âm thanh nức nở không thành tiếng sát bên tai, tuy rằng thoảng qua từng làn hương thơm nhưng tâm tình Từ Ngôn thấy có chút phiền. Hắn dự định mình nên đi trước cho khỏe thân. Đến bản thân hắn còn khó bảo toàn, căn bản không gì giúp được cô công chúa đáng thương này.

Vừa định đứng dậy cáo từ, thì nàng tiểu công chúa không biết dán sát cạnh người khi nào lại ngồi thẳng lưng dậy, bàn tay trắng xanh đưa ra sau cổ như đang gỡ ra cái gì đó.

“Giao thân thể trong sạch này cho Thái tử Tề quốc lạ lẫm, chi bằng giao cho người có duyên gặp mặt không phải tốt hơn sao…” Gương mặt tiểu công chúa đỏ ửng, hơi thở như lan, nói nhỏ lấy: “Ngôn Thái Bảo, ngươi nói, chúng ta có duyên với nhau mà, phải không?”

Cánh tay trắng nõn nhẹ giơ lên, bàn tay như ngọc lại khẽ buông xuống. Theo đó, bộ y phục cung đình sang trọng cũng hoàn toàn bị cởi bỏ, dần rơi rớt xuống trước mặt Từ Ngôn. Một mảng sáng trắng chói mắt hiện ra, theo đó, máu mũi Từ Ngôn cũng từ từ chảy dài xuống.

Uống chén rượu mà thôi, cần phải hiến thân luôn ư!!!

Thiếu chút nữa Từ Ngôn đã bị nghẹn rượu nơi họng mà chết. Tính ra hắn đã gặp không thiếu sóng to gió lớn, kinh nghiệm đối phó với nguy hiểm phong phú vượt xa người thường. Có điều cục diện hôm nay đến nằm mơ hắn cũng chưa từng thấy qua.

Máu mũi Từ Ngôn phun ra, cũng là lúc khóe miệng Sở Linh Nhi nhếch lên một nụ cười xấu xa.

Mắt chói lóa, đồng thời phát hiện ra mũi mình chảy máu, Từ Ngôn biết bản thân đã bị mắc lừa. Bởi vì quả thật tiểu công chúa yêu kiều trước mặt kia đã cởi bỏ hoàn toàn bộ quần áo, thế nhưng bên trong không phải là da thịt trắng muốt, mà là tầng tầng vẩy cá. Từng lớp vẩy cá chồng chồng lên nhau tản ra hào quang lượn lờ, kết thành một bộ nội giáp hộ thân. Theo da thịt phập phồng, những vảy cá nhỏ kia như sống động mà phập phồng không ngừng.

Bảo giáp mang trên người!

”Từ Ngôn, Ngôn Thái Bảo.” Hai tay Sở Linh Nhi đan chéo trước ngực, kéo bộ áo bào lên che lại, đồng thời miệng cười khanh khách: “Ta có bảo giáp hộ thân của mẫu thân để lại. Thái tử Tề quốc có thể không làm gì được. Hi vọng vị cha nuôi môn chủ Quỷ Vương môn cũng đưa cho ngươi bảo giáp, bằng không mà nói, ngươi đợi chính phái Đại Phổ làm thịt đến xương cốt cũng không còn đi. Ha ha ha..!”

Một tràng trêu chọc cười đùa giòn tan như chuông, mang theo cả sự nghịch ngợm đi cùng, tiểu công chúa một cước bước thẳng lên chiếc bàn gỗ thấp bé, chạy ra ngoài cửa. Thân hình nàng linh động vô cùng.

Thân nhẹ như yến!

Cho tới lúc này, Từ Ngôn mới chính thức phát hiện nữ hài nhìn yếu đuối kia vậy mà lại là một cao thủ Tiên Thiên phá vỡ tứ mạch. Chờ hắn phản ứng lại, thì ngoài bong thuyền đã vang lên tiếng kinh hô đầy nức nở và ai oán.

“Thiên Môn hầu! Không nghĩ tới ngươi lại là một kẻ sắc lang. Bổn cung có ý tốt mời ngươi chén rượu nhỏ, ngươi lại phi lễ ta. Hu hu hu!”

Được lắm! Từ Ngôn than thở một câu. Bản thân còn chưa tới Đại Phổ đã gặp phải một tiểu ma đầu rồi.

Hắn bất đắc dĩ đi ra ngoài, nhìn tiểu công chúa khóc lóc đến thương tâm, hai tay ôm chặt trước ngực. Rồi hắn nhìn qua vô số biên quân với ánh mắt ngập tràn kinh ngạc, còn thấy gương mặt xanh mét của Lương công công. Cuối cùng hắn đành bất đắc dĩ lắc đầu, đi xuống boong thuyền.

Không phải là tiếng xấu rất rõ ràng sao? Từ Ngôn không sợ thanh danh mình thối đi, dù sao hắn là Thái Bảo Quỷ Vương môn kia mà, thêm một cái danh xưng sắc lang nữa cũng không vấn đề gì.

Cùi không sợ lở nữa nha!

Nhìn một vòng khắp người Sở Linh Nhi, Từ Ngôn nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: “Đừng bóp nữa, bóp nữa là nhỏ hơn nữa đấy…”

Sở Linh Nhi kinh ngạc cúi xuống nhìn nơi hai tay mình đang che kín lấy, tiểu công chúa vừa khóc lóc kể lể đã chuyển sang giận tím mặt: “Hạ lưu!”

Đối với việc Sở Linh Nhi thấp giọng mắng, Từ Ngôn mắt điếc tai ngơ, cũng không để ý đến Lương công công đang tái xanh mặt mày mà thẳng tiến đến bên phía Đại Phổ. Theo sau hắn là hai vị thiên tướng Phổ quốc sắc mặt không những quái dị mà còn ngập tràn phẫn nộ. Hai người này thật sự rất muốn một đao chém bay Từ Ngôn đấy.

Sở Linh Nhi là công chúa nhỏ nhất, là cành vàng lá ngọc, lại bị Thái Bảo tà phái Tề quốc động tay động chân. Bợi vì không có chuyện công chúa nhà mình vu oan hắn được.

Kỳ thật người muốn chém Từ Ngôn rất nhiều, bây giờ là hơn năm ngàn người, nhưng đến khi hắn rời khỏi Kỳ Uyên hạp thì sẽ chuyển sang con số mấy vạn rồi. Nếu hắn tiến vào bên trong Đại Phổ, phỏng chừng người muốn chém hắn còn nhiều hơn nữa. Nếu không có cái thân phận Cô gia Bàng gia, có lẽ mai sau chỉ cần hắn bước chân ra ngoài đều sẽ nhìn thấy ánh đao ánh kiếm lao tới đâm chém.

Lưng cõng mối oan phi lễ công chúa, dưới ngàn vạn ánh mắt tràn ngập thù hận, Từ Ngôn thản nhiên tự đắc leo lên lưng ngựa, rời khỏi hạp cốc đi thẳng đến kinh thành Đại Phổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.