Quyển 2: Xông Phong Đô
Dịch: Hoangtruc
Đóng cửa ngồi trong nhà còn có họa từ trên trời rơi xuống, huống chi là việc mở cửa buôn bán như Mai Hương lâu.
Mà bất ngờ là hộ viện trông coi Mai Hương lâu là đệ tử Quỷ Vương môn, mà phiền toái rước lấy cùng là từ Quỷ Vương môn đi ra. Hơn nữa còn là ở Thanh Mộc đường, nơi ở của Vương Bát Chỉ.
Nguyên nhân nhắc tới cũng đơn giản, Đường chủ Thanh Mộc đường mở tiệc chiêu đãi khách tại Mai Hương lâu. Nghe nói vị khách kia là một phú hào đi tới đi lui, vào nam ra bắc, mua bán hàng hóa đường thủy. Người này
một thân đầy mỡ thịt, mở ngực phơi bụng, đầu đội mũ da lông chó, cách ăn mặc là một bộ dạng ở nước ngoài. Y tới đây ăn uống thoải mái, gọi tất
cả các tên đầu bài của Mai Hương lâu đến, phải nói là vung tiền như rác.
Nhưng ánh mắt vị hào khách này đủ độc, không nhìn trúng vị nữ tử đầu
bài nào mà lại chấm ngay Mai Tam Nương. Chấp nhận vạn lượng vàng để có
một đêm đẹp với nàng.
Loại sự tình này Mai Tam Nương thường xuyên gặp phải, bèn dựa vào đầu óc nhanh nhẹn, ứng phó qua loa. Nàng dùng thủ đoạn khua hổ nuốt sói,
giả ý mắt đưa mày liếc mắt với Đường chủ Thanh Mộc đường. Lúc này mới
khiến vị hào khách kia gạt bỏ tâm tư.
Đường chủ Thanh Mộc đường Quỷ Vương môn đâu phải là người bình thường có thể dây vào.
Vốn chỉ nghĩ là một cuộc quần nhau mà thôi, Mai Tam Nương không nghĩ
tới lần này là mua dây buộc mình. Đuổi được hào khách nhưng lại bị Đường chủ Thanh Mộc đường Nhạc Thừa Phong quấn lấy.
Đường khẩu của đại tông tà phái, đâu phải là nơi nuôi dưỡng thiện nam tín nữ. Nhất là vị Đường chủ Nhạc Thừa Phong này còn đạt tới cảnh giới
võ giả Tiên Thiên Tam mạch, cũng là một nhân vật có số má tại Quỷ Vương
môn. Nữ nhân gã nhìn trúng, làm sao chạy thoát được?
Bởi vì Mai Hương lâu là một nơi lịch sự tao nhã nên Nhạc Thừa Phong
không cách nào vứt bỏ thể diện mà dùng tới sức mạnh được. Chiếu theo
tính tình gã thì đã sớm cướp lấy Mai Tam Nương đem về Quỷ Vương môn
hưởng thụ rồi.
Dù sao Phong Đô cũng là tổng đà của Quỷ Vương môn. Quả thật tà phái
làm việc không từ thủ đoạn, thế nhưng hang ổ nhà mình thì cũng chú ý tới vài phần quy củ. Chưa kể khoảng cách từ Phong đô tới Hoàng thành Tề
Quốc không xa, người thường không biết nhưng đám Đường chủ bọn họ đều rõ ràng mối liên quan giữa Quỷ Vương môn và hoàng gia Tề Quốc.
Đủ loại kiêng kị khiến Nhạc Thừa Phong không cách nào dùng sức mạnh.
Chẳng qua dựa vào thân phận Đường chủ Thanh Mộc đường, gã dễ dàng tạo ra áp lực cho Mai Tam Nương. Người ta là địa đầu xà chân chính, đừng nói
một nữ nhân như Mai Tam Nương mà có là cao thủ Tiên Thiên thì cũng không cách nào nổi được chút sóng gió nào trong địa bàn Quỷ Vương môn cả.
Bởi vì Nhạc Thừa Phong bức ép mà gần đây mặt mày Mai Tam Nương luôn ủ rũ. Sau này Từ Ngôn cũng biết được mọi chuyện, hai người bèn thương
lượng đối sách với nhau.
Theo như lời Mai Tam Nương thì không thể trêu vào được. Nếu như không cách nào trốn tránh được thì cùng lắm là bỏ đi, không cần phải ở lại
Mai Hương lâu nữa. Tề Quốc lớn như vậy, đến đâu mà không kiếm được miếng cơm ăn. Không nói tới chuyện một năm qua Mai Hương lâu cũng kiếm được
không ít, coi như có xa xứ thì Mai Tam Nương vẫn có thể thoải mái ăn
ngon mặc đẹp.
Bị cướp về Nguyên sơn trại năm năm qua, có thể nói Mai Tam Nương đã căm thù nam nhân đến tận xương tủy.
Mà chuyện Nhạc Thừa Phong bức ép, Mai Tam Nương cứ giữ lấy trong
lòng. Cho nên phiền toái lúc này, nàng cũng không biểu lộ lo lắng quá
mức trước mặt Từ Ngôn. Bởi vì Đường chủ Thanh Mộc đường tuyệt đối không
phải là kẻ mà một thiếu niên có thể đối phó được, nên nàng không muốn
liên lụy đến người đệ đệ này.
Mai Tam Nương khổ sở dằn lòng mình lại trong mấy ngày gần đây, gắng
gượng vui cười. Căn bản là nàng không nỡ bỏ Mai Hương lâu lại để lưu lạc tha hương, cùng lắm thì cắn răng đồng ý uy hiếp của Nhạc Thừa Phong.
Đã là tàn hoa bại liễu, thì cần gì phải giả bộ thanh cao chứ?
Trải qua tình cảnh lưu lạc ở trại phỉ khiến Mai Tam Nương không bao
giờ muốn rơi vào hoàn cảnh ăn nhờ ở đậu nữa. Vất vả lắm mới có chỗ đứng
vững thế này, nàng khó có thể đơn giản buông bỏ được. Nhưng nàng không
sợ bản thân chịu giày xéo, mà sợ là Nhạc Thừa Phong không nhìn trúng
người nàng, mà nhìn vào tòa Mai Hương lâu này.
Từ Ngôn biết Mai Tam Nương gặp phiền phức nhưng lại bị nàng này vờ
vịt giấu diếm. Dù sao hắn có thể coi bốn biển là nhà, không có Mai Hương lâu thì đi nơi khác, tiền không có thì vẫn có thể kiếm lại được mà.
Cách xử thế của heo, rất ít người làm được. Nhưng rốt cuộc Từ Ngôn
lại không ngờ rằng Mai Tam Nương lại không thể có được cái tâm địa không tim không phổi như thế.
Chỉ cần gạt bỏ đi hết thì Từ Ngôn không còn thấy phiền phức gì nữa.
Nhưng Mai Tam Nương giả bộ quá giống thật khiến hắn không có nhiều lo
lắng, nếu như đã không có phiền não thì hắn đi làm vài chuyện bận bịu
của mình rồi.
Gần đây Từ Ngôn đang bận kiếm tiền.
Bởi vì hắn phát hiện một cái đạo lý, là có tiền mới có thể đi khắp thiên hạ, không tiền thì chỉ có thể lê lết đi ra thiên hạ.
Thủ đoạn kiếm tiền của Từ Ngôn vô cùng đơn giản, không cần phải dụng
tâm khó nhọc gì cả, chỉ phải nhúc nhích chân một chút mà thôi. Là chuyện cứ đến chạng vạng tối, vừa mới ăn no, Từ Ngôn lại như đi tản bộ mà bước vào một căn nhà gỗ đầu đường.
“Ôi, Ngôn ca nhi, ngọn gió nào thổi ngươi tới đây a?”
Nơi đây tuy bên ngoài là phòng trà nhưng bên trong thực chất là sòng
bài. Trang lão tứ vừa thấy Từ Ngôn đẩy cửa tiến đến, vội vàng kêu người
thay lão mở chén xúc xắc, còn bản thân lão cúi đầu khom lưng nghênh đón
tựa như một con chó nhỏ.
“Không có gì, chỉ là ăn no nên đi dạo thôi.” Từ Ngôn chắp tay sau
lưng nhìn trái nhìn phải, trong tay xoay xoay hai tiền đồng, lẩm bẩm:“Hôm nay chơi gì thì được đây? Lát nữa còn phải đi mua kẹo ăn.”
Nghe được ba chữ mua kẹo ăn, sắc mặt Trang lão tứ chuyển sang khổ sở, miệng không dám nhiều lời mà vội vàng móc hai mươi lượng bạc ra, bỏ
thẳng vào trong tay áo của Từ Ngôn.
“Ngôn ca muốn ăn kẹo, tất nhiên phải là loại kẹo ngon nhất của nhà lão Từ rồi. Tiền kẹo là ta mua cho, ta mua.”
Hai mươi lượng bạc ăn kẹo, chưa từng có ai nghe nói qua, cái này mua
được không ít kẹo a. Thế nhưng không cho không được. Một tháng trước, Từ Ngôn lại lần nữa xuất hiện tại sòng bài, mỗi ngày chỉ đánh thắng một
trăm lượng bạc. Sau đó hắn lập tức thu tay, không quay đầu đẩy cửa đi
thẳng.
Một ngày một trăm lượng, một tháng chính là ba ngàn lượng bạc ròng!
Sòng bài nhiều người, Trang lão tứ chỉ có thể trông chừng chiếu bài
của lão, không thể nhìn chằm chằm vào bàn khác được. Hơn nữa mỗi lần Từ
Ngôn đặt thắng chiếu bạc này một lần, liền đổi sang bàn khác. Một tháng
liên tục này khiến Trang lão tứ muốn hộc máu ra.
Về sau, thật sự không còn cách nào, lão bèn lập lại chiêu cũ. Nhờ vả
nha dịch Trần gia đến đập phá quán. Vốn dĩ bọn hắn cùng phe với nhau,
muốn đám Trần nha dịch kia nhúng tay vào sòng bài nơi con phố nhỏ này
thì hàng tháng đều phải chia lợi tức hoa hồng đúng hạn cho bọn họ.
Nha dịch đã tới, nhưng bọn họ chỉ đứng ngay cửa ra vào mà không lên
tiếng, đợi đến lúc Từ Ngôn thắng đủ hạn mức bạc trong ngày, cười hì hì
bắt chuyện với Trần nha dịch, nghênh ngang rời đi. Sau đó Trần nha dịch
mới bắt đầu đập phá quán…
Khó trách Trần nha dịch cấp thể diện cho Từ Ngôn, vì cứ hai ba ngày
thì gã lại được mời ăn uống miễn phí tại Mai Hương lâu một lần.
Chỉ là chuyện lôi kéo người, đơn giản như chơi vậy thôi. Trang lão tứ làm được, Từ Ngôn không biết làm sao?
Lúc này Trang lão tứ đau khồ không nói nên lời. Mặt mũi quan gia cũng không dễ dàng sai khiến, lão chỉ có thể tự nhận mình không may. Tiểu tử kia không biết có bổn sự gì mà cứ đánh bạc là chắc chắn thắng, Trang
lão tứ cũng không còn cách nào. Mỗi lần nhìn thấy Từ Ngôn tiến đến, vị
này liền lập tức bỏ tiền, ít nhất hai mươi lượng đề đuổi nhanh vị đại
gia này đi.
Mỗi ngày hai mươi lượng, xem như Trang lão tứ nhận thua, ai bảo lão trêu chọc vào một tên sát tinh như vậy chứ.
Làm người nên biết điểm dừng, đây là đạo lý xử sự của Từ Ngôn. Một ngày hai mươi lượng bạc mua kẹo là đã đủ với hắn rồi.
Làm người nên lưu lại cho người khác một đường, ngày sau còn vui vẻ gặp lại.
Có cái ngân hàng tư nhân miễn phí là Trang lão tứ, hầu bao của Từ
Ngôn càng ngày càng phồng lên. Ngoại trừ ăn ra, hắn cũng không tiêu xài
gì cả, vì vậy mà trận ăn khuya kia cũng đã trở thành thông lệ hàng ngày
của Từ Ngôn.
Thân thể càng trưởng thành, thì càng ăn nhiều hơn mà!
Ban đêmở Phong Sơn thành phi thường náo nhiệt. Đèn đuốc ven đường
sáng trưng, các loại quà vặt bày đầy hai bên đường, cách đó rất xa đã
nghe thấy hương thơm xộc vào mũi rồi.
Đi dạo chợ đêm là việc Từ Ngôn ưa thích nhất, bởi vì Phong Sơn thành
vào ban đêm còn náo nhiệt hơn ban ngày nhiều. Chẳng qua hôm nay có chút
kỳ quái, không hiểu sao khu phố Bắc phồn hoa nhất lại bị để trống một
khoảng lớn, một cái mặt nạ quỷ dọa người được bày biện trên một cái cột, trên lôi đài mới được dựng lên.
Một giương mặt quỷ há to miệng, trong miệng buông thõng một dải tơ
lụa đỏ tươi nhìn như một cái lưỡi dài. Trên dải tơ lụa viết mấy chữ lớn.
Quỷ môn khai, tài tự đến!