Nghe xong cái tước hiệu Phi Thiên Ngô Công, đáy mắt Từ Ngôn chợt hiện lên một tia nghi hoặc.
Phi Thiên Ngô Công không phải là Đại trại chủ Nguyên sơn trại Liêu
Cửu Minh sao? Không nghĩ tới Liêu Cửu Minh đã từng là Phó đường chủ
Thanh Mộc đường.
Có lần Liêu Cửu Minh trong lúc uống say đã nói với Mai Tam Nương
chuyện y từng là người của Quỷ Vương môn. Ngoại trừ lần đó ra, Liêu Cửu
Minh chưa từng đề cập lai lịch của y trước mặt người khác. Còn về vật
chứa trong chiếc hộp gỗ lim được y giấu trong một hốc tối của bức tường
là cái gì thì cả Từ Ngôn và Mai Tam Nương đều không biết, chỉ biết thứ
đan dược trong hộp có lai lịch không nhỏ mà thôi.
Hộp gỗ lim nho nhỏ vẫn luôn được Từ Ngôn cất giấu trên người. Lần này nghe được tin tức của Liêu Cửu Minh từ trong miệng Vương Bát Chỉ, sao
Từ Ngôn có thể bỏ qua được cơ hội tìm hiểu về viên đan dược của người
này?
“Rốt cuộc vị Phi Thiên Ngô Công kia đã đánh cắp bảo bối gì mà phải
treo giải tới vạn lượng bạc vậy?” Từ Ngôn không chút biểu hiện khác lạ
mà hỏi.
“Vạn lượng coi như vẫn còn ít.” Vương Bát Chỉ nhìn nhìn chung quanh
thấy không có ai,bèn giảm thấp thanh âm xuống nói tiếp: “Thứ hắn trộm
đi, đừng nói là vạn lượng, mà có mười vạn lượng cũng không mua được. Là
một viên Trúc Cơ đan.”
”Trứng gà luộc?”* Từ Ngôn gãi gãi đầu, trong lòng tự nhủ quả nhiên
chỉ cần ăn vào. Nghe đến ăn, hắn cũng tăng thêm phần hứng thú, hỏi tiếp: “Trứng gà luộc mà phải dùng tới vạn lượng bạc? Chẳng lẽ là trứng của
Kim kê?”
((*) Phát âm tương tự nhau: Trúc cơ đan/ zhú jī dān/ - Trứng gà luộc /zhǔ jī dàn_Hoangtruc)
“Trứng gà luộc cái gì? Là Trúc Cơ đan!”
Vương Bát Chỉ liếc mắt nhìn tiểu đạo sĩ, rồi trề môi giải thích: “Có
biết về Lục mạch không? Võ giả khai mở được Nhất mạch là trở thành Tiên
Thiên, nếu khai mở được Lục mạch thì chính là lên Trúc Cơ cảnh. Mà Trúc
Cơ cảnh còn có một cái tên gọi khác là Tông sư, chính là tu hành giả
chân chính, là tồn tại không khác gì bậc thần tiên trên lục địa này.”
Nếu là nghe ngóng tin tức, tất nhiên Từ Ngôn sẽ làm ra cái biểu lộ
giật mình, gật gật đầu cái hiểu cái không. Nhìn bộ dạng này của hắn,
Vương Bát Chỉ càng nói thêm hăng say.
“Võ giả có thể giải khai được Lục mạch là một số rất ít, phần lớn các võ giả giải khai Tam mạch đã là cực hạn. Vì vậy mới có Trúc cơ đan. Chỉ cần ngươi có thể giải khai được Tam mạch, rồi ăn vào một viên Trúc cơ
đan thì dược hiệu sẽ khiến ba mạch sau đó tự động giải khai, đến lúc đó
có thể đạt tới cảnh giới Trúc cơ. Chờ đến Trúc cơ cảnh rồi thì ngươi có
thể bái nhập vào tông môn tu hành chính thức, không còn là môn phái võ
lâm nữa. Nghe nói tu hành trong tông môn đều là các bậc thần tiên sống,
có khả năng phi thiên độn địa!”
Kỳ thật công hiệu của Trúc Cơ đan mà Vương Bát Chỉ nói, Từ Ngôn cũng
đã được nghe Trương Hà nói qua lúc ở trên Nguyên sơn trại. Chẳng qua
Trương Hà không biết tên của Trúc Cơ đan. Dù sao trước kia gã cũng chỉ
làm ở phòng thu chi, không thể hiểu biết sâu rộng như Vương Bát Chỉ đã
gia nhập Quỷ Vương môn được.
”Trúc Cơ đan rất quý sao?” Từ Ngôn nghe được bèn tặc lưỡi, hỏi.
“Đâu chỉ quý, chỉ vì giành lấy viên Trúc Cơ đan mà võ giả Tiên Thiên
có thể chém giết sinh tử, dốc sức liều mạng với nhau. Ngươi nói có quý
hay không?”
“Dùng Trúc Cơ đan giải khai ba mạch sau cùng kia có khác gì với tự mình giải khai ba mạch kia không?”
Nghe nói về diệu dụng của Trúc Cơ đan, ngoài kinh sợ trong lòng thì
Từ Ngôn cũng nhìn ra được cái khác biệt. Đan dược kia chính là một loại
đường tắt, có lẽ phải có thêm tai hại gì mới đúng.
“Có a, có khác nhau.” Vương Bát Chỉ rung đùi đắc ý diễn giải: “Tu
hành giả dựa vào Trúc Cơ đan bước vào Trúc Cơ cảnh chẳng qua chỉ là một
loại Tu hành giả thông thường mà thôi. Còn dựa vào bản thân giải khai
được Lục mạch đạt tới Trúc Cơ cảnh mới được gọi là Tông sư, loại người
này mới là thiên tài! Nghe nói tông môn tu hành đều muốn đoạt lấy đối
tượng này, được coi như là bảo bối đấy.”
Quả nhiên, có đường tắt,ắt sẽ tồn tại điểm khác biệt.
Bây giờ coi như Từ Ngôn mới nghe được chút ít tin tức về Tu hành giả. Nhưng với sự thông tuệ của hắn có thể nhìn ra được, kỳ thật loại đường
tắt nhưTrúc Cơ đan không tính là thứ gì tốt.
Tòa tháp vạn trượng cũng phải xây từ đất bằng mà lên, nếu che đi một
nửa, nửa còn lại dùng đan dược lấp vào thì tòa tháp này đã định trước là nền móng bất ổn. Chỉ có những người tự thân vận động, từng bước dùng
lực lượng của mình giải khai Lục mạch thì mới chính thức trở thành tu
hành giả. Chỉ sợ ngày sau những người này tu luyện cũng sẽ nhanh hơn, dễ dàng hơn rất nhiều so với đám người dùng đến Trúc Cơ đan.
Đối với thiên tài mà nói, Trúc Cơ đan hoàn toàn không phải là thứ tốt lành gì. Nhưng với đại đa số võ giả Tiên Thiên thì Trúc Cơ đan lại
chính là một cây cầu nối giữa Võ giả và Tu hành giả.
Dù sao thì thế gian này không có nhiều thiên tài, đại đa số chỉ là
những kẻ tầm thường mà thôi. Những người có thể tự mình giải khai Lục
mạch lại càng rải rác không có bao nhiêu. Do đó đối với những người có
thiên tư bình bình mà nói, Trúc Cơ đan trân quý đến mức đủ để bọn họ dốc sức liều mạng.
Đến tiểu đạo sĩ Từ Ngôn còn luôn một mực hướng về những Tu hành giả
được người thường coi là thần tiên sống, huống chi là những người khác
chứ? Do vậy mà Từ Ngôn càng cảm thấy viên Trúc Cơ đan trong ngực thật sự phỏng tay.
Tam tỷ nói không sai, thứ có thể khiến võ giả Tiên thiên đỏ mắt thì tốt hơn là không nên để lộ ra ngoài.
Hạ quyết tâm đem Trúc Cơ đan giấu thật kỹ, vẻ mặt Từ Ngôn mới được
khôi phục lại. Hắn vẫn tiếp tục câu được câu không chuyện phiếm với
Vương Bát Chỉ. Đợi đến chập tối, hắn mới bắt đầu bận rộn nơi bếp núc,
chuẩn bị cơm tối.
Làm việc trong Mai Hương Lâu nhẹ nhõm hơn trong Nguyên sơn trại rất
nhiều. Ít nhất thì đám đầu bếp đều biết Từ Ngôn là em kết nghĩa của bà
chủ, nên không ai dám vô lý đối với tiểu đạo sĩ cả. Đệ đệ của bà chủ, có thể giúp được bao nhiêu thì giúp, có ai giám sai sử thêm nữa?
Từ Ngôn chịu khó, làm người chất phác, lại không nóng nảy. Dần dà,
nhân duyên của hắn có thể được xếp vào hàng đệ nhất tại Mai Hương Lâu.
Có điều thỉnh thoảng hắn lại mặc một thân đạo bào lắc lư khắp lâu khiến
Mai Tam Nương giận dữ một trận.
Hậu quả phải gánh chịu khi Tam tỷ tức giận, đó là đạo bào của tiểu
đạo sĩ bị lột hết ra chỉ còn lại lớp áo phía trong và ánh mắt ngốc trệ
với máu mũi chảy dài. Mỗi lần đôi tỷ đệ kia đùa giỡn là đám nữ tử của
Mai Hương lâu được một trận cười vang.
Mùa xuân Tề quốc tới muộn hơn Phổ quốc rất nhiều. Hơn nữa đầu xuân
vẫn lạnh, cái khí lạnh lẽo vô cùng.Cũng may trong Mai Hương Lâu vẫn ôn
hòa như xuân khiến Từ Ngôn cuối cùng cũng cảm nhận được chỗ tốt của việc có nhiều tiền.
Ăn ngon mặc đẹp là loại cuộc sống không khác gì thần tiên trong mắt
Từ Ngôn, hơn gấp trăm lần so với cuộc sống nghèo khó tại Thừa Vân quan
trước kia.
Từ Ngôn vẫn không quên cái chí nguyện to lớn của hắn vào năm ngoái.
Quả nhiên năm nay hắn thật sự được ăn nhiều hơn trước. Thiếu niên mười
sáu tuổi, một khi được ăn ngon thì thân thể cũng nhanh chóng lớn lên như thổi.
Từ Ngôn lớn lên từng ngày, nhưng Tiểu Hắc lại không tăng thêm một
lạng thịt nào. Ngoại trừ trong con ngươi còn có chút điểm đỏ nho nhỏ ra
thì không khác chút nào so với năm ngoái. Điều này cũng khiến Từ Ngôn
rất buồn phiền.
Một con heo, nuôi đến sáu bảy năm còn chưa tăng thêm được năm mười cân, nói ra chắc sẽ không có ai tin.
(1 cân TQ = ½kg_Hoangtruc)
Không lớn lên thì thôi, dù sao nuôi Tiểu Hắc nhiều năm như vậy, khiến Từ Ngôn đã sớm nghĩ thông suốt rồi. Mặc kệ là heo mập hay heo gầy thì
nó vẫn là Tiểu Hắc của hắn. Còn về phần trong mắt nó có rất nhiều điểm
đỏ hẳn là gần đây ăn thịt nhiều quá, cần phải cho nó ăn thêm rau quả
trái cây.
Từ khi Mai Hương lâu có hộ viện, quả thật cũng thiếu đi rất nhiều kẻ
du côn tới quấy nhiễu. Tên tuổi của đệ tử Quỷ Vương môn Vương Bát Chỉ
quả nhiên vẫn rất tốt, ít nhất thì khi tên Thẩm Lục bị người kéo tới Mai Hương lâu đòi tiền, bị tên tuổi của Vương Bát Chỉ dọa cho hoảng sợ bỏ
chạy té khói.
Quỷ Vương Phong Đô, không phải là danh xưng bình thường. Là nơi cư
trú của tà phái đứng đầu Tề quốc là Quỷ Vương môn, lại thêm có hoàng
thất âm thầm giúp đỡ, có thể nói Quỷ Vương môn hôm nay như mặt trời ban
trưa. Không hề lép vế trong việc đối chọi với đám chính phái hàng đầu
của Phổ quốc.
Nếu như được gọi là giang hồ, thì đã định trước là không hề yên ổn.
Từ Ngôn sinh hoạt trong Mai Hương lâu mười phần an nhàn, cả ngày
không tim không phổi thoải mái mà sống, thế nhưng mạch nước ngầm trong
giang hồ đã sớm chính thức được khởi động. Giao chiến giữa hai nước Tề
Phổ trong những năm gần đây càng ngày càng thảm liệt. Cho nên cũng có
thể nói rằng chính tà giao tranh cũng càng thêm kịch liệt.
Thực ra kỹ viện chính là một nơi mà các thế lực và hào phú tiếp xúc
với nhau. Ở Mai Hương lâu nhiều ngày, Từ Ngôn cũng có nghe đến rất nhiều lời đồn trên giang hồ. Đảo mắt đã tới hè, thời tiết dần nóng nực. Thời
tiết oi bức cũng thúc đẩy đám võ giả thêm nôn nóng trong lòng.
Phiền toái đầu tiên của Mai Hương lâu cũng đã tới cửa.