Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 516: Q.4 - Chương 516: Quyển 4 - Chương 513: Xuất quỷ nhập thần




Biển học vô bờ, câu nói không chỉ là lời lẽ đầy chí lý với học sinh, mà vẫn rất thích hợp với giới tu hành giả.

Từ Ngôn có rất nhiều thứ phải học. Từ lúc rời khỏi Thừa Vân quan, rốt cuộc tiểu đạo sĩ hầu như không có bao nhiêu ngày được sống an ổn cũng nghênh đón được một đoạn thời gian an nhàn.

Với tư cách Hoàng đế Tề quốc, tính ra Từ Ngôn đã được tự do. Có lẽ với người khác, ngôi vị Hoàng đế là một phần trói buộc vô hình, thế nhưng trong mắt Từ Ngôn thì đó chỉ là một thứ vô dụng tùy thời có thể phủi tay bỏ đi mà thôi.

Kiếm đủ chỗ tốt rồi, Từ Ngôn sẽ không có ý định dây dưa ở Tề quốc nữa.

Một tháng tu luyện, Từ Ngôn đại khái đã nắm giữ được độn pháp Xuất Quỷ Nhập Thần. Nơi sâu trong tẩm cung, Hoàng đế đưa tay biến hóa thủ ấn, một tầng khí tức lạnh như băng phủ kín lấy người. Pháp ấn tạo thành, một tiếng “độn” nhẹ vang lên, cả người Từ Ngôn trở nên phai nhạt dần, rồi hoàn toàn tan biến trong hư vô.

Trên cầu thang bên ngoài tẩm cung, Quốc chủ Tề quốc lảo đảo từ hư không vọt ra, dọa cho Phỉ lão tam vừa đặt chân đến ngoài cửa phải sợ chết khiếp.

“Xuất Quỷ Nhập Thần!”

Phỉ lão tam nhìn rõ là Từ Ngôn, lập tức kinh hãi nói: “Từ gia đã tu thành biến thứ ba của Thiên Quỷ thất biến! Đó là độn pháp rất khó tu luyện đã đành, mà một khi đã luyện được thì chính là một thủ đoạn bảo vệ tính mạng tuyệt hảo. Chúc mừng bệ hạ tu vi tăng nhanh!”

Ngoài kinh dị, Phỉ lão tam còn là liên tục vỗ mông ngựa.

“Thoát ra có hơn vài trượng, bảo vệ tính mạng được sao?” Từ Ngôn hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Chuyện gì?”

“Là rắn a, bệ hạ của ta.”

Phỉ lão tam cười đùa tí tửng nói: “Lần này toàn bộ người trong Quỷ Vương môn đều bị ta phái đi ra ngoài lùng bắt rắn, bắt được không ít rắn a, có lớn có nhỏ, màu sắc đủ cả. Có cần ta kêu ngự trù động thủ hay không, nói chung đã đủ làm thành một buổi tiệc rắn rồi, còn có tài liệu luyện khí đổi được đều ở cả trong này.”

Phỉ lão tam còn tưởng rằng Từ Ngôn thật sự muốn ăn thịt rắn, đang bày ra bộ dáng nô tài chờ lĩnh thưởng.

Cầm trong tay hơn mười túi trữ vật của Phỉ lão tam đưa cho, Từ Ngôn tức giận nói: “Bắt đến Thiên điện nuôi dưỡng. Hiện tại ta không có khẩu vị, cứ để bọn chúng tiếp tục săn bắt, bắt đến khi nào Tề quốc không còn rắn nữa thì thôi.”

Dứt lời, Từ Ngôn quay người đi vào tẩm cung, để lại Phỉ lão tam đang lắc lư đầu không rõ vì sao.

Nếu như Hoàng đế đã phân phó, Phỉ lão tam chỉ đành tuân lệnh, biến mấy gian phòng không người trong Thiên điện trở thành ổ rắn, còn nhanh chóng an bài nhân thủ nuôi dưỡng.

Từ Ngôn đã nhận được phần tài liệu luyện chế Thần Võ đạn, bèn ngừng tu luyện Thiên Quỷ thất biến.

Cho dù tu thành đệ tam biến thì khoảng cách độn được quá ngắn. Một lần thi triển độn pháp đủ khiến linh khí trong đan điền hầu như tiêu hao không còn. Xem ra cảnh giới Trúc Cơ rất khó đạt hiệu quả lý tưởng khi thi triển loại độn pháp này, ít nhất với Từ Ngôn thì thi triển chỉ thêm vô dụng mà thôi.

Chạy ra xa thêm vài trượng, không khác gì không chạy cả.

Từ Ngôn trầm ngâm, trải rộng Sơn Hà đồ ra. Khí tức trong linh nhãn mà mắt trái Từ Ngôn thu nạp được chỉ gia tăng Pháp luyện, ngoài ra hầu như chẳng tận dụng thêm được điểm gì nữa cả, càng không cách nào thụ nạp lại cho mình sử dụng. Đừng nhìn hắn có thể bứng cả linh nhãn tinh túy này đi, thế nhưng hầu như là chính bản thân hắn lại không có lấy bất kì chỗ tốt nào cả.

Nhớ tới yêu hồ và Lâm Vũ đều có thể cảm giác được khí tức Yêu Tộc trong mắt trái mình, Từ Ngôn thầm rét run trong lòng.

Nếu như trong mắt trái thật sự có Yêu vật, thì chẳng phải kéo toàn bộ linh nhãn chi khí ở Kim Tiền tông ra làm lợi thêm cho yêu quái trong mắt trái sao?

Không được...Từ Ngôn cảm thấy mắt trái quá mức nguy hiểm, nếu để yêu quái kia hấp thu được đầy đủ linh khí, không khéo nó sẽ chui ra khỏi mắt hắn.

Có lẽ phải mau chóng dùng hết mới được.

Nghĩ tới đây, Từ Ngôn bèn lấy hai rương lớn sách vở mang từ Tàng Thư điện Thiên Quỷ tông theo, cẩn thận đọc kĩ những phần liên quan tới luyện khí.

Vừa nhìn một lần, đã mất hơn cả tháng.

Thủ pháp Luyện khí đa dạng, mà điểm gian nan nhất chính là thiếu khuyết kinh nghiệm luyện khí. Nếu không tự tay luyện chế sẽ rất khó tích lũy được kinh nghiệm. Chỉ cần kinh nghiệm càng nhiều, tạo nghệ của tu hành giả tại luyện khí càng cao. Kết hợp với thẻ tre luyện chế Thần Võ đạn mà Khâu Hàn Lễ đưa cho, lần này Từ Ngôn xem như khổ công cực khổ, ngoài chuyện ăn no thì hắn lại vùi đầu trong biển sách.

Đọc mà không luyện thì cũng chỉ là lý luận suông. Một tháng sau, Từ Ngôn bắt đầu luyện chế Thần Võ đạn.

Bởi vì kinh nghiệm luyện khí hiện nay còn chưa đủ nên hắn không lập tức tế luyện Sơn Hà đồ, chỉ đành luyện chế Thần Võ đạn nhằm tăng cường kinh nghiệm luyện khí cho bản thân.

Hắn đổ toàn bộ tài liệu được Phỉ lão tam thu thập ra, chiếm mất nửa tòa đại điện. Rồi cứ thế hắn chìm trong quá trình luyện khí.

Mỗi đêm, các cung nữ trong Hoàng cung đều có thể nhìn thấy có ánh lửa bốc lên trong tẩm cung của Hoàng đế, tới gần còn cảm nhận được sóng nhiệt đập vào mặt.

Sau khi vứt bỏ hơn mười phần tài liệu, đến ngày thứ ba, rốt cuộc Từ Ngôn đã luyện chế được ra được một hạt Thần Võ đạn nguyên vẹn. Cầm lấy viên lôi châu tinh xảo, tuy rằng Từ Ngôn mệt mỏi không chịu nổi nhưng lại đầy vui vẻ.

Bước đầu tiên đi được rồi, bước thứ hai càng thêm dễ dàng.

Hắn càng ngày càng thuần thục, từ ba ngày mới luyện chế ra một viên Thần Võ đạn, dần dà vài ngày sau Từ Ngôn có thể luyện chế ra mười viên trong một ngày. Một tháng sau đó, tốc độ luyện chế Thần Võ đạn của Từ Ngôn càng thêm khủng bố, mỗi ngày cả trăm viên.

Khi phần tài liệu cuối cùng bị dùng hết, thì Từ Ngôn đã có hơn ngàn hạt Thần Võ đạn.

Kỳ thật hắn có thể nhanh chóng luyện chế ra Thần Võ đạn như thế, ngoài chuyện thủ pháp thuần thục thì chủ chốt nhất vẫn là do hắn đã thúc giục Viêm Hỏa luyện hóa.

Chỉ khi thi triển loại pháp thuật hỏa diễm, Từ Ngôn mới có thể vận dụng khí tức trong mắt trái tăng cường uy lực của pháp thuật được. Có điều hắn đã luyện ra nhiều Thần Võ đạn như vậy nhưng linh nhãn tinh túy trong mắt trái kia lại không hao hụt đi bao nhiêu cả, vẫn còn một lượng linh khí vô cùng khổng lồ tồn tại ở sâu bên trong đó.

Dùng hết tài liệu rồi, Từ Ngôn bèn lấy một họng Thần Võ pháo đã thu nhỏ ra, bắt đầu thử tế luyện vào Sơn Hà đồ.

Tế luyện Thần Võ pháo vào trong pháp khí thành phẩm không nhẹ nhàng dễ dàng như luyện chế Thần Võ đạn. Thậm chí còn đầy khó khăn và phiền phức. Nếu đổi thành người khác, e là đã sớm từ bỏ.

Cũng may tính tình Từ Ngôn vô cùng kiên nghị, dựa vào sự thông tuệ của mình cùng với Pháp luyện thuận buồm xuôi gió, gần hai tháng sau hắn đã luyện chế thành công khẩu Thần Võ pháo đầu tiên vào trong Sơn Hà đồ.

Thành công rồi, Từ Ngôn bèn thu nhỏ một viên Thần Võ đạn, rồi đặt vào trong họng pháo, sau đó đi ra tẩm cung.

Bên ngoài đại điện, Sơn Hà đồ đón gió trải rộng ra. Ánh lửa lóe lên, một điểm sáng lóe lên trên bề mặt Sơn Hà đồ, rồi tiếng nổ mạnh ầm vang lên. Một ngọn núi bên ngoài đại điện đã bị san thành bình địa, để lại một cái hố to trên mặt đất.

Nơi sâu trong Hoàng cung xuất hiện tiếng nổ, kinh động đến cả Phi Long quân và đám đệ tử khu Tây. Đến khi mọi người xúm lại, chỉ nghe thấy tiếng cười dài của Hoàng đế thật lâu không ngớt. Tiêu phí nửa năm trời, rốt cuộc Từ Ngôn mới mày mò ra được thủ đoạn tế luyện Sơn Hà đồ. Đã có phần kinh nghiệm này, thời gian tới hắn có lòng tin sẽ sớm biến pháp khí phi hành Sơn Hà đồ này thành một loại sát khí đáng sợ nhất.

Đã có sẵn Thần Võ pháo, còn có mắt trái tràn đầy linh khí, Từ Ngôn cứ vậy vùi đầu vào khổ tu.

Hắn không tu luyện gia tăng cảnh giới, mà chỉ luyện chế lấy đòn sát thủ chính thức của mình, Sơn Hà pháo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.