Trong khoảng thời gian Từ Ngôn trở thành Quốc chủ Tề quốc, Kim Tiền tông ở Đại Phổ nơi phương xa đã xảy ra một sự kiện rung chuyển.
Linh nhãn trong cấm địa càng lúc càng tản ra linh khí yếu ớt, cuối cùng khiến các cường giả tông môn phát hiện ra. Sau khi tông chủ Nhạn Hành Thiên tự mình đến dò xét qua một lần thì phong cấm linh nhãn này lại.
Cũng may Kim Tiền tông không chỉ có một linh nhãn. Ngoài các cường giả lục đại chi mạch thì không một đệ tử nào biết đến tin tức tinh túy linh nhãn biến mất đầy đáng sợ này, thậm chí cũng chỉ có vài trưởng lão cảnh giới Hư Đan biết rõ chân tướng mà thôi.
Dù tông chủ đích thân nhúng tay truy xét ẩn tình, đến cuối cùng lại không có chút tin tức nào. Tinh túy linh nhãn xanh biếc kia như thể bốc hơi đi mất, không chừa lại chút tung tích.
Vì chuyện này mà tông chủ Nhạn Hành Thiên cơ hồ tức giận đến phát cuồng, có điều không có chút manh mối nào, chỉ đành đè sự việc này xuống, phong cấm linh nhãn lại chờ Thái Thượng trưởng lão trở về xử lý tiếp.
Quả thật cũng có chuyện Linh nhãn bị dùng hết, thế nhưng linh nhãn của Kim Tiền tông không có khả năng cứ không chút dấu hiệu cạn kiệt thế này được. Ít nhất tinh túy linh nhãn này còn có thể kiên trì được mấy trăm năm nữa, vậy mà lại biến mất, lại không phải cạn kiệt sạch mà là biến mất.
Trong lúc các cường giả tông môn chính phái đang vô cùng ảo não thì tâm tình mỗi ngày của Quốc chủ Tề quốc Từ Ngôn lại vô cùng tốt.
Bởi vì tốc độ luyện chế Thần Võ pháo của hắn càng lúc càng nhanh, mỗi ngày hắn có thể luyện chế hơn mười khẩu vào trong Sơn Hà đồ.
Lúc trước Họa thánh Lưu Y Thủ đoán chừng rằng luyện một khẩu Thần Võ pháo phải mất chừng ba ngày là ông ta đang áng chừng trên người mình. Kỳ thật Lưu Y Thủ xem ra với loại gà mờ mới vào giới tu hành như Từ Ngôn thì một năm chưa chắc đã luyện chế được một khẩu Thần Võ pháo vào trong Sơn Hà đồ đấy. Họa thánh lại không nghĩ tới Từ Ngôn không chỉ thành công luyện được Thần Võ pháo vào Sơn Hà đồ, mà tốc độ còn càng lúc càng nhanh hơn. Cứ như vậy, không tới hai năm nữa, toàn bộ vạn khẩu Thần Võ pháo của hắn sẽ xuất hiện cả trong Sơn Hà đồ.
Luyện khí thập phần hao tốn linh khí, còn hao phí tâm lực không kém.
Mỗi khi luyện chế Sơn Hà đồ hao hết linh khí, Từ Ngôn lại lập tức tu luyện tâm pháp Trúc Cơ vận chuyển tâm pháp thu nạp linh khí. Tu vi của hắn cũng đồng thời chậm rãi tăng lên.
Một khi linh khí khôi phục như lúc ban đầu, Từ Ngôn lại vùi đầu vào luyện khí. Tuy nói đoạn thời gian này đầy mệt mỏi, nhưng tu luyện của hắn không hề trì hoãn.
Khi tu vi càng lúc càng thâm hậu, tu hành giả Trúc Cơ cảnh sẽ dần mất đi “giấc ngủ” mà người phàm tục cần có để nghỉ ngơi. Chỉ cần vận chuyển tâm pháp khiến linh khí tràn đầy trong đan điền là sẽ giảm đi cảm giác mệt mỏi trên người. Tâm pháp tu hành không những có thể thay thế giấc ngủ, khi tu hành giả đã đến cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong còn có thể tích cốc, không cần ăn uống nữa, chỉ cần thu nạp linh khí duy trì sinh cơ của bản thân mà thôi.
Với tu vi Từ Ngôn hôm nay vẫn chưa thể tích cốc được, chỉ có thể bỏ qua giấc ngủ mà thôi. Có điều hắn cũng không hứng thú với chuyện tích cốc cả.
Vua của một nước, sao có thể không ăn được?
Khẩu vị của Từ Ngôn chưa bao giờ thay đổi theo tình cảnh hay tu vi, đến chỗ nào ăn chỗ đó mới là bản tính của hắn.
Biết được khẩu vị của Hoàng đế rất tốt, số món ăn ngự thiện bên ngự trù có thể nấu nướng gần như không trùng lặp trong suốt bảy ngày liền. Cho nên nửa năm ở trong Hoàng Cung Tề quốc, Từ Ngôn coi như nếm đủ mỹ vị khắp thiên hạ.
Từ Ngôn có điểm tốt giống hệt Tiểu Hắc, đó là ăn như heo nhưng tuyệt không mập lên. Thế nhưng Phỉ lão tam lại không được vậy, vốn gã ta đã không gầy, lúc này đã có thêm mười cân thịt mỡ, mặt nung núc bóng loáng.
Một khi Hoàng đế dùng bữa, Phỉ lão tam nhất định phụng bồi bên cạnh.
Bữa tối hôm nay vừa xong, Phỉ lão tam nháy mắt phẩy tay ra hiệu, một đội ca vũ yểu điệu lướt vào.
Mười tám vị vũ cơ dung mạo tuyệt hảo, thân choàng sa mỏng, đi chân trần, dáng điệu uyển chuyển, nhẹ bước đi vào đại điện. Đàn sáo nổi lên, nữ hài thanh xuân nhẹ nhàng nhảy múa.
Vũ cơ đứng đầu vẫn còn rất trẻ, chỉ chừng mười sáu mười bảy tuổi, những người khác mặc váy áo màu lam, chỉ duy nhất nàng mặc váy áo màu vàng. Đầu nàng đội bảo quan ngũ châu, váy áo khẽ tung bay, khăn nhẹ múa lượn, quả là một thân thanh tú, mềm mại như mây. Mấy vũ cơ khác cùng múa ca quanh nàng như bị mờ nhạt hẳn đi.
Như thể có mây trôi lưu chuyển hòa quyện với tiếng nhạc tuyệt vời, một khúc Phi Thiên vũ vậy mà lại họa ra ý của phi thiên, được nàng mỹ nhân linh động lại không thiếu vẻ xinh đẹp nghịch ngợm múa ra. Điệu múa trong điện, lại như là múa giữa thế gian.
Hai mắt Phỉ lão tam đã sớm say sưa si dại, hay tay theo bản năng vung vẩy đi ra, đùi rung rung đắc ý.
Nửa năm qua gã coi như đã nhìn thấu mọi thế lực trong Hoàng thành Tề quốc này, càng gặp qua mỹ nhân nhiều như mây. Thế nhưng Hoàng đế lại một mực tu luyện, không thích giang sơn, cũng không đoái hoài đến mỹ nhân.
Nữ nhân trong Hoàng thành đều là của Hoàng đế, Phỉ lão tam không dám xuống tay. Vì vậy gã mới cố tình chuẩn bị một tràng mỹ nhân hiến vũ nhằm vuốt mông ngựa Từ Ngôn.
Trong đại điện, không chỉ có ánh mắt Phỉ lão tam chuyển sang mê ly, mà ánh mắt Từ Ngôn cũng dần đờ cả ra.
Mới đầu là hắn thưởng thức, rồi sau đó là trầm ngâm. Đến cuối cùng, trong hai mắt Từ Ngôn bắt đầu mê mang, lâm vào một loại cảnh giới không rõ ràng.Múa ngừng nhạc tắt, mép váy vũ cơ xẹt qua trước mắt, Từ Ngôn mới như từ trong mộng bừng tỉnh.
“Xoạch... Lạch cạch...”
Chén rượu nhỏ rơi xuống.
Phịch!
Đám vũ cơ nhao nhao quỳ rạp xuống đất, run lẩy bẩy, không biết vì sao chén rượu của Hoàng đế lại rời tay.
“Ban thưởng, ngàn lượng vàng!”
Hoàng đế chỉ lưu lại một câu nói khẽ, rồi long bào lắc lư, nhanh chân rời đi mất.
“Nhìn rất đẹp đó a... Nhiều mỹ nữ vậy mà còn không hợp nhãn một ai, ánh mắt quá cao rồi!”
Phỉ lão tam không rõ vì sao Từ Ngôn lại vội vàng rời đi, chỉ biết gãi gãi đầu phân phó nói: “Mỗi người ngàn lượng vàng, đi xuống lĩnh thưởng đi.”
Trong Hoàng cung này, địa vị của Phỉ lão tam còn cao hơn cả Lương công công. Nghe thấy gã nói, đám vũ cơ lập tức nhao nhao bái tạ, chỉ có nữ hài cầm đầu là khẽ chu miệng nhỏ, bộ dáng đầy mất mát.
Vốn nàng định dựa vào một thân vũ kỹ tinh xảo của mình tới lấy lòng Hoàng đế, dù có thể không chiếm được ngôi vị đứng đầu hậu cung thì thành tân phi cũng được. Đáng tiếc, Hoàng đế hôm nay như một tên hòa thượng, căn bản chẳng quan tâm tới nàng.
Mặc dù vũ cơ có chút mất mát, thế nhưng Từ Ngôn trong tẩm cung lại khiếp sợ không thôi.
Từ một khúc Phi Thiên vũ của vũ cơ, Từ Ngôn cảm nhận được một loại giác ngộ xa xăm. Bởi vì hắn nhìn kỹ thuật nhảy của vũ cơ kia, bèn liên tưởng đến Ích Vân thức mình tập luyện từ nhỏ.
Múa có thể dùng hình chuyển ý, như vậy Ích Vân thức cũng có thể dùng hình hóa ý hay không?
Từ Ngôn ném đi long bào vướng víu, bắt đầu dang rộng hai tay, cất bước khom người bày ra thức mở đầu. Sau đó thân mình hắn như gió chuyển, bắt đầu luyện qua bộ kỳ công mà lão đạo sĩ từng dạy bảo.
Từ lúc trời đêm đầy sao, đến lúc mặt trời ló rạng phía Đông.
Từ lúc mặt trời nghiêng qua mé Tây, đến lúc nghênh đón trăng sáng nhô lên cao.
Một đêm, một ngày.
Từ Ngôn như không biết mệt mỏi, toàn tâm liên tục vận chuyển Ích Vân thức. Mãi đến khi linh khí trong kinh mạch hắn theo phần kỳ công này mà chợt dâng lên.
Một cảm giác tối nghĩa khó hiểu dần lấp đầy tim hắn.
Như thể trẻ nhỏ mới sinh, lần đầu tiên mở mắt nhìn bên ngoài.
Như thể nơi chân trời chợt bùng sáng lên vạn trượng hào quang.
Theo một tiếng nổ vang nơi sâu trong đầu, Từ Ngôn lại lần nữa nghe thấy tiếng thú rống. Lúc này đây, hắn không e sợ nữa, cũng không tảng lờ, mà lẳng lặng cảm thụ tiếng thú rống dữ tợn ấy.
Dần dần, Từ Ngôn cảm nhận được trong tiếng thú rống kia có một loại vui sướng, không phải là từ mắt trái mà đến từ tận đáy lòng hắn. Như thể mừng vui vì đã gạt ra được một tầng mây đen, thấy được trời quang vạn dặm.
Mang theo một phần kinh hỉ đến run người kia, Từ Ngôn bèn ngừng vận chuyển Ích Vân thức, khoanh chân ngồi xuống. Trong cơ thể hắn hiện giờ, tất cả linh khí trong kinh mạch vẫn đang vận chuyển theo một phương thức kỳ dị.
Theo linh khí vận chuyển, linh khí tinh thuần được kinh mạch toàn thân luyện hóa dần kéo cả vào trong Đan Điền.
Một khúc Phi Thiên vũ, đã khiến Từ Ngôn ngộ ra một phần tinh hoa của Ích Vân thức.
Đó chính là dùng hình hóa ý, vận dụng võ đạo thi triển Ích Vân thức chuyển hóa thành một loại tâm pháp kỳ dị. Từ Ngôn gọi phần tâm pháp này là Ích Vân quyết!