Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 545: Q.4 - Chương 545: Quyển 4 - Chương 543: Ai dám làm ngươi bị thương?




Có lẽ nói rằng hại chết vạn người tà phái quá mức kinh người, thế nhưng đến Nhạn Hành Thiên cũng phải biến sắc mặt khi nghe tới chuyện cứu lấy dân chúng nửa tòa thành.

Lý Mục làm việc thiện không ít, tối đa chỉ cứu hơn ngàn người. Còn dân chúng kinh thành chí ít cũng trăm vạn người, nửa tòa thành chắc chắn không dưới bốn mươi, năm mươi vạn người.

Một lần cứu hơn mười vạn người, so với cả đời chỉ cứu được ngàn người, căn bản không cùng đẳng cấp.

Từ Ngôn đang nói thật. Mặc dù lúc ấy Sở hoàng ra tay lại bị Quốc sư kiềm chế, đầu Đại yêu kia cũng sẽ tàn sát bừa bãi khắp kinh thành, không biết bao nhiêu người phải chết uổng. Là Từ Ngôn dẫn Đại yêu rời đi, cho nên mới thoát tràng hạo kiếp đó.

Chẳng qua tất cả hành động của hắn, lại không ai chứng kiến.

“Buồn cười!”

Dù Lý Mục lòng dạ thâm sâu nhưng nghe lí do của Từ Ngôn cũng phải nổi giận dựng ngược cả râu tóc, nói: “Với tu vi Trúc Cơ như ngươi có thể dẫn được Đại yêu rời đi? Ngươi cho rằng lão phu là trẻ nhỏ lên ba dễ bị gạt hay sao? Tiểu bối, nói phét cũng nên có giới hạn mới được. Nếu ngươi có thể dẫn châu chấu Đại yêu đi, sao không dẫn đầu Đại yêu kia trở lại xem, để lão phu tự tay đánh chết nó.”

“Không dẫn tới được, châu chấu đã bị ăn mất rồi: “Từ Ngôn ngửa đầu, mặt không đổi sắc nói: “Ta chỉ có thể dẫn được con đại xà tới, không phải vừa rồi mới nuốt mất đồ đệ ngươi sao?”

“Ngươi...” Lý Mục bị người phản bác đã nổi giận xung thiên, trầm giọng gào to: “Bất kể như thế nào, ngươi thả Xà yêu ra nuốt Hứa Xương đã phạm vào tội đánh chết đồng môn, hơn nữa còn là giết chết trưởng lão. Ngươi hôm nay chắc chắn phải chết!”

Phát hiện tranh luận với Từ Ngôn không hay ho gì, Lý Mục lạnh lẽo, ánh mắt càng ngoan lệ. Lão muốn hạ tử thủ.

Đột nhiên một bóng áo đỏ lướt tới, bước vài bước đã đi tới hố lớn, đứng ở bên người Từ Ngôn. Đó là Bàng Hồng Nguyệt.

“Nếu như Đường chủ quyết giết phu quân ta, đệ tử nguyện ý cùng chết!”

Bàng Hồng Nguyệt xuất hiện khiến Từ Ngôn chợt kinh ngạc, ngoài ra còn cảm nhận được tâm ý của đối phương, thô bạo lấp kín tâm thần đã dần bình tĩnh lại.

Hai đôi mắt tràn đầy thâm tình nhìn nhau, hai bàn tay tuổi trẻ nắm lấy nhau, không coi ai ra gì.

Không chỉ có Bàng Hồng Nguyệt bay tới, còn có Bàng Thiếu Thành theo sát phía sau, Sở Linh Nhi cũng nhảy người lên. Hai người cũng muốn nhảy xuống hố đứng cạnh Từ Ngôn.

Lý Mục phát hiện có người đi tới. Lão nhận ra có Sở Linh Nhi, là cháu gái ruột của Sở hoàng bèn lập tức khoát tay, phát ra một đạo linh lực đánh bay hai người đi, đồng thời dùng linh lực mạnh mẽ phong bế cả cái hố lớn này.

“Nếu đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho các ngươi.”

Lý Mục quát lạnh, đồng thời Kim Giác Tuyết ưng xoay quanh đỉnh đầu lão rít vang một tiếng, nhanh như tia chớp chụp lấy Từ Ngôn.

Móng vuốt ưng còn to hơn cái cối xay, nếu bị chụp trúng, coi như tu vi Trúc Cơ chắc chắn tan thành phấn vụn!

Đối mặt với Tuyết ưng đánh giết, Từ Ngôn căn bản không chỗ tránh được. Hắn đã sớm trải Sơn Hà đồ ra rồi, nếu Nguyên Anh ra tay, vợ chồng bọn hắn tất không có đường sống. Chi bằng liều chết chiến đấu vậy.

Từ Ngôn không chỉ tế ra Sơn Hà đồ, mà mắt trái còn lóe lên tia sáng, năm điểm tinh văn chậm rãi hiển hiện ra.

Vù!!!

Ngay khi Từ Ngôn chuẩn bị liều mạng đến nơi, chợt một đốm lửa xuất hiện ngay bên dưới móng vuốt sắc bén Tuyết ưng. Ngọn lửa kia xuất hiện cực kỳ đột ngột như thể trong hư không bắn ra, hơn nữa có uy lực cực lớn, đốt cho Kim Giác Tuyết ưng phải rít vang lên một tiếng, hai cánh vung đập mãnh liệt.

Phía trên hố lớn, một bộ váy dài màu xanh khói đong đưa.

Các chủ Linh Yên các mặt mày như băng sương đột nhiên ra tay, chặn Kim Giác Tuyết ưng lại.

Liễu Phỉ Vũ vừa động thủ đã khiến tất cả mọi người phải sửng sốt. Đến Lý Mục cũng đầy kỳ quặc. Coi như Từ Ngôn có là đệ tử Linh Yên các thì cũng không có chuyện khiến cường giả Nguyên Anh trong tông môn trở mặt với nhau được.

“Liễu Các chủ, thế này là ý gì?” Lý Mục trầm giọng hỏi.

“Hắn là đệ tử Linh Yên các ta, xử trí như thế nào không quan hệ đến người ngoài.” Liễu Phỉ Vũ lạnh giọng nói, lại muốn bảo vệ cho Từ Ngôn.

“Hắn đã giết đệ tử thân truyền của lão phu. Liễu Phỉ Vũ, chẳng lẽ ngươi muốn che chở cho một tên đệ tử bình thường này ư?” Lúc này giọng điệu của Lý Mục đã lạnh lẽo hơn, nói: “Hôm nay hắn phải chết, ai dám ngăn trở, đừng trách lão phu trở mặt vô tình!”

Lý Mục vừa nói trở mặt vô tình, nhưng lão còn chưa trở mặt thì Liễu Phỉ Vũ đã trở mặt trước mất rồi.

Vị các chủ Linh Yên các này không nói hai lời, tay trái vòi rồng, tay phải hỏa diễm, đồng thời thúc giục hai đạo pháp thuật kinh khủng đánh thẳng về Kim Giác Tuyết ưng.

Lý Mục cũng bị chọc giận đến phát điên rồi. Đệ tử chân truyền bị giết khiến nhất thời lão quên mất màu quần áo của Liễu Phỉ Vũ lúc này.

Các chủ Linh Yên các một thân váy áo dài màu xanh khói, không chỉ có tính tình đại biến mà còn không nói đến chuyện tình cảm. Đừng nói Đường chủ Tự Linh đường, đến tông chủ cũng sẽ không chừa lại thể diện, vừa ra tay chính là tuyệt sát!

Kim Giác Tuyết ưng vốn đã có tổn thương chưa lành, lần này coi như chuốc lấy xui xẻo, toàn thân bị phong hỏa bao phủ. Nếu không phải Lý Mục xuất thủ cứu giúp Linh cầm này coi như chắc chắn trọng thương.

Đệ tử Linh Yên các yếu nhất, nhưng mà Các chủ Liễu Phỉ Vũ lại không dễ trêu. Đó là điều mà tất cả mọi người ở Kim Tiền tông này đều biết. Lý Mục ăn nhiều thiệt thòi, sắc mặt đầy âm trầm nhìn chằm chằm vào đối phương, không nói gì thêm nữa.

Lão không dùng bản thể mà chỉ có một đạo Thần Niệm tới đây, nếu quả thật động thủ thì chắc chắn sẽ không đánh lại Liễu Phỉ Vũ.

Liễu Phỉ Vũ bức lui Kim Giác Tuyết ưng rồi, lại không bảo vệ Từ Ngôn như người khác tưởng tượng mà chậm rãi đi vào trong hố lớn, lạnh giọng chất vấn: “Ba năm trước đây, Đan các mất đi Uẩn Anh đan, có liên quan gì tới ngươi hay không?”

“Không có!” Từ Ngôn không chút nghĩ ngợi, lắc đầu đáp.

Bộp!!!

Vừa mới nói ra hai chữ, cần cổ Từ Ngôn đã bị Liễu Phỉ Vũ chụp lấy. Dù sao với cảnh giới Nguyên Anh, căn bản Từ Ngôn không có sức chống cự nổi.

Bên cạnh vang lên tiếng nữ hài kinh hô, Bàng Hồng Nguyệt muốn chạy lên cứu phu quân mình lại không cất nổi một bước đã bị Liễu Phỉ Vũ giam cầm tại chỗ.

“Ngươi đã không biết Uẩn Anh đan, thì sao ba năm trước đây lại rời khỏi tông môn cùng ngày với Khương Đại? Nói, nếu không ta giết ngươi!”

Vừa rồi Từ Ngôn còn tưởng được cứu thoát, không ngờ lại lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm hơn.

Lúc này Lý Mục đứng bên mép hố nhìn thấy có thể tranh thủ thời cơ được, bèn cười lạnh một tiếng, cả người lão càng mờ ảo rồi biến thành một luồng khí xám đột ngột phóng tới Từ Ngôn.

“Muốn biết chân tướng năm đó rất đơn giản. Liễu các chủ, lão phu giúp ngươi một tay. Ta sưu hồn xem xét trí nhớ của hắn là rõ ràng ngay chân tướng thôi!”

Đường chủ Tự Linh đường thừa cơ vận dụng phương pháp sưu hồn âm hiểm nhất với Từ Ngôn. Nếu cảnh giới không quá khác biệt thì chỉ bị trọng thương là cùng, thế nhưng nếu cảnh giới chênh lệch quá xa, sau khi bị sưu hồn xong chắc chắn phải biến thành kẻ đần độn. Cường giả cảnh giới Nguyên Anh sưu hồn tu sĩ Trúc Cơ, kết thúc sưu hồn xong chắc chắn thần trí tu sĩ Trúc Cơ sẽ bị xóa diệt sạch sẽ!

Tình huống tuyệt hiểm đột ngột xuất hiện, Liễu Phỉ Vũ đã thành một phương nối giáo cho giặc. Lúc này Từ Ngôn đã không thể thúc giục mắt trái được nữa, sẽ bị Nguyên Thần Lý Mục xâm nhập vào. Mà Bàng Hồng Nguyệt càng gấp gáp đến rơi cả nước mắt, lại căn bản không thể động đậy.

Một cuộc đùa vui lại biến thành sát phạt khiến tất cả đệ tử Kim Tiền tông chỉ có thể nghĩ tới kết cục là Từ Ngôn sẽ biến thành một kẻ ngốc. Hơn nữa động tác Lý Mục cực nhanh, căn bản không để cho người khác kịp phản ứng. Không chỉ Liễu Phỉ Vũ chưa kịp phòng bị, mà tông chủ Nhạn Hành Thiên và mấy cường giả Nguyên Anh khác cũng không nghĩ Lý Mục lại có thể tranh thủ mượn gió bẻ măng như vậy.

Lý Mục hóa thành một luồng khói xám, mang theo tâm tư ác độc phóng tới huyệt thiên linh của Từ Ngôn. Chỉ cần bị luồn phân thần này của lão sưu hồn, Từ Ngôn chắc chắn thành một kẻ ngốc, hơn nữa đến lúc đó chân tướng chỉ có một mình Lý Mục lão biết rõ. Lúc đó lão nói gì, mọi người cũng chỉ hay đó mà thôi.

Cục diện không ngờ tới phát sinh ngay trong Kim Tiền tông, có điều khiến người ta khiếp sợ chính là tràng cảnh này còn chưa phải là kết thúc.

Ngay lúc thần niệm Lý Mục sắp xông vào trong óc Từ Ngôn, tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, thì trên vòm trời đầy ngôi sao lại đột nhiên xuất hiện một luồng sét lấp lánh.

Trời quang không mây, ánh sét như đến từ chín tầng trời, không mang theo tiếng sấm, cũng không mang theo ánh chớp chói lòa, chỉ duy nhất có một luồng Kiếm Ý lạnh thấu xương!

Rặc rặc!!!

Ánh sét kinh người từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh thẳng về phía Lý Mục, sợi thần niệm của Đường chủ Tự Linh đường này gặp phải trọng kích lập tức tiêu tán mất. Tại một tòa động phủ sâu trong Tự Linh đường, bản thể Lý Mục đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Nhất thời nổi giận, dù Lý Mục đang bế quan cũng dựng người lên, một bước bước ra khỏi động phủ. Không quản mọi chuyện mà xuất quan, đích thân đi tới.

Đường chủ Tự Linh đường nháy mắt đã xuất hiện trên không trung của hố lớn, mặt mày âm trầm không giấu được đau đớn. Lão đang nhìn chăm chú vào một thanh trường kiếm biến ảo thành một luồng ánh sét diệt mất luồng phân thần của mình. Trường kiếm mang phong cách cổ xưa, ánh sét chớp động.

Trên không trung, có tiếng thét dài.

Đại trận Hộ sơn bị ánh sét đánh vào, rách ra một vết dài. Trong vết rách kia, là một bóng người mặc áo bào trắng bồng bềnh đi tới.

“Mới có ba năm thôi, sư đệ, ngươi ăn phải bao nhiêu thiệt thòi mà đến cường nhân Nguyên Anh cũng muốn giết ngươi hả?”

Bóng áo bào trắng vừa tới, đã lập tức bước đến trước người Từ Ngôn.

Người tới quay lưng về phía Từ Ngôn, đối mặt với tất cả cường giả tông môn, cười ngạo nghễ: “Nếu như sư huynh đã trở về rồi, thì Sở Bạch ta cũng muốn xem ai dám làm ngươi bị thương!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.