Trong khoảnh khắc, đám người chung quanh hố đều xuất hiện một cái tên.
Sở Bạch Bào!
“Sư huynh...”
Từ Ngôn vẫn bị Liễu Phỉ Vũ bóp chặt cổ, thế nhưng sự tức giận trong lòng hắn lại vì thân nhân xuất hiện mà làm giảm bớt rất nhiều.
“Hoàng thúc!” bên mép hố, Linh Nhi vui mừng híp mắt thành hình trăng lưỡi liềm, chân nhỏ kiễng lên gọi lớn.
“Sở Bạch!” Vẻ mặt các cường giả Nguyên Anh trở nên ngưng trọng lại.
“Hừ, nghịch tử.” Sở hoàng vung tay áo, mặt mũi mất kiên nhẫn, ngửa đầu nhìn bầu trời mặc kệ không hỏi han tới tên nhi tử khốn nạn của mình.
“Bỏ hắn ra.”
Sở Bạch chậm rãi quay người, đôi mắt thâm sâu nhìn thẳng vào các chủ Linh Yên các.
“Sở Bạch...”
Ném Từ Ngôn qua một bên, hai mắt Liễu Phỉ Vũ khẽ híp lại, một khắc sau chợt trừng lên, uy áp cảnh giới Nguyên Anh ầm ầm tản ra, hay tay nàng ta cũng vung ra.
“Hắn là đệ tử Linh Yên các ta. Ta nói rồi, xử trí như thế nào không liên quan tới người ngoài!”
Ầm!!!
Hai tay Liễu Phỉ Vũ triển khai, bên tay trái xuất hiện một vùng lửa cháy màu vàng kim, tay phải tức thì hội tụ ra một vòi rồng kinh khủng. Đệ tử Trúc Cơ bình thường chỉ có thể nhìn thấy hai loại pháp thuật kinh người xuất hiện, chỉ những cường giả Hư Đan trở lên mới nhìn thấy hai tay Liễu Phỉ Vũ đang cầm lấy hai kiện dị bảo khác biệt.
Trong tay trái Các chủ Linh Yên các là một tiểu đỉnh màu xám, tay phải thì cầm theo một đan lô màu xanh.
Một khi hai kiện dị bảo xuất hiện, hai tay Liễu Phỉ Vũ sẽ nổi lên tầng một ánh xanh rực rỡ, vừa phiêu hốt lại huyền ảo.
“Yên Hỏa đỉnh và Thanh Phong!”
Xa xa, Từ Trạch và Lâm Tiểu Nhu phía trước đội ngũ Linh Yên các hai miệng như một vang lên tục danh của hai kiện pháp bảo kia. Nếu Các chủ đã tế ra hai kiện Bản Mệnh Pháp bảo này, nói rõ kế tiếp đã muốn liều mạng rồi.
Nhìn thấy Liễu Phỉ Vũ tế ra Pháp bảo, Sở Bạch với tay cầm trường kiếm trước mặt lên, ánh sét trên trường kiếm không ngừng lưu chuyển.
“Nghe qua các chủ Linh Yên các tu vi cao thâm, tính tình lại biến hóa bất định. Nếu ngươi đã muốn xử trí Từ Ngôn, thì cũng nên hỏi qua sư huynh hắn đây có đồng ý hay không đã!”
Rặc rặc!!!
Kiếm vung lên.
Một luồng ánh sét vờn quanh Sở Bạch. Sở Bạch Bào giơ kiếm lên trời, cao giọng quát: “Kiếm này thành tại Thiên Bắc, tên là Kinh Lôi.”
Kinh Lôi kiếm, là Pháp bảo Bản Mệnh mà Sở Bạch phải lặn lội qua Thiên Bắc nhiều năm mới luyện chế ra được. Đối mặt với Linh Yên các chủ tính tình đại biến, Sở Bạch không hề sợ hãi. Một cuộc ác đấu giữa Nguyên Anh đã sắp sửa xuất hiện ở Kim Tiền tông này.
Cả hai đều đã tế ra Pháp bảo, nếu quả thật định chiến với nhau thì chắc chắn cục diện sẽ triệt để hỗn loạn. Sắc mặt các Trưởng lão Hư Đan xung quanh hố đều đồng loạt đại biến, hô quát đệ tử chung quanh lui ra phía sau. Nguyên Anh ác chiến, đến tu vi Hư Đan cũng không dám đến gần, huống hồ đệ tử Trúc Cơ cách gần đó chẳng phải thêm nguy hiểm.
Nhìn hai người trong hố lớn giương cung bạt kiếm, sắc mặt tông chủ Nhạn Hành Thiên càng thêm âm trầm.
Tuy nói Sở Bạch không vào tông môn, thế nhưng người ta cũng không rời khỏi tông môn, vẫn là người của Sở Hoàng sơn, đều là đồng môn. Nếu Sở Bạch tử chiến với Liễu Phỉ Vũ, dù ai bại thì Linh Yên các và Sở Hoàng sơn coi như đã kết đại thù xuống. Hơn nữa cường giả Nguyên Anh ác chiến không chỉ ảnh hưởng cả một phạm vi rộng lớn, mà kết cục gần như đều lưỡng bại câu thương.
Đưa mắt nhìn Sở hoàng, Nhạn Hành Thiên chuẩn bị ra tay ngăn trở. Sở Thương Hải lão luyện thành thục, liếc nhìn ra dụng ý của tông chủ. Dù lão không thích nghịch tử Sở Bạch này, nhưng cũng không muốn con mình trọng thương.
Hai cường giả Nguyên Anh sắp ra tay, thì đột nhiên bên người Nhạn Hành Thiên có một cơn gió lốc ào đến, một nữ tử từ trong gió lốc ngưng tụ lại.
Bóng người không chút dấu hiệu xuất hiện bên người tông chủ cũng mang theo khí tức Nguyên Anh cảnh. Nhạn Hành Thiên vốn là sững sờ, tiếp đến là đưa mắt nhìn tới.
Người tới chính là lâu chủ Thiên Hải lâu đã đi thám thính tin tức Tuyết sơn ba năm trước, Hàn Thiên Tuyết!
“Hàn lâu chủ, tình huống Tuyết sơn thế nào rồi?” Nhạn Hành Thiên chần chờ rồi hỏi ngay vấn đề đang canh cánh trong lòng.
Khuôn mặt Hàn Thiên Tuyết tái nhợt, sắc mặt không tốt, chỉ lắc đầu nói khẽ: “Cũng không lẻn vào quá sâu được, hơn nữa suýt bị đánh chết.”
Đến cường giả Nguyên Anh còn suýt nữa bị đánh chết, Nhạn Hành Thiên nghe được kinh ngạc không thôi.
“Sư tôn ra tay mới cứu được ta. Lão nhân gia phân phó, không cần phái người đi Tuyết sơn nữa.”
Nghe được câu thứ hai của Hàn Thiên Tuyết, Nhạn Hành Thiên sững người, sau đó đầy vui mừng hỏi: “Thái Thượng trưởng lão đã trở về?”
Ầm ầm ầm!
Đáp lời Nhạn Hành Thiên là tiếng Pháp bảo va đập vào nhau trong hố sâu bên dưới. Vì chuyện Hàn Thiên Tuyết trở về mà Nhạn Hành Thiên đã bỏ lỡ cơ hội ngăn cản hai vị cường nhân Nguyên Anh kia, lúc này dĩ nhiên Sở Bạch và Liễu Phỉ Vũ đã đại chiến với nhau.
Kinh Lôi kiếm chống lại hai kiện pháp bảo đỉnh và lô, trong lúc nhất thời ánh chớp động trời, phong hỏa tràn ngập. Nếu không phải Từ Ngôn và Bàng Hồng Nguyệt được Sở Bạch che chắn thì chỉ sợ hai người không chết cũng trọng thương dưới một kích toàn lực của cường giả Nguyên Anh rồi.
Sở Bạch giao thủ với Liễu Phỉ Vũ, người cao hứng nhất chính là đường chủ Tự Linh đường Lý Mục rồi.
Bị Sở Bạch hủy diệt một luồng thần niệm phân thân khiến Lý Mục nổi giận không thôi, đã không tiếc xuất quan sớm để báo thù. Có điều khi lão gặp Sở Bạch, lập tức do dự bất định.
Nếu như Sở Bạch chỉ một mình thì Lý Mục sẽ không sợ hãi, có điều sau lưng Sở Bạch còn có Sở Hoàng sơn. Sở Thương Hải là một kẻ rất khó đối phó.
Hôm nay lão không cần động thủ mà Liễu Phỉ Vũ tự xuất thủ, cho nên lão đầy vui cười đứng cạnh hố lớn nhìn xem náo nhiệt. Tốt nhất hai người nên lưỡng bại câu thương, như vậy lão sẽ thừa cơ bắt Từ Ngôn lại.
Còn về uy hiếp từ Sở Bạch, với Đường chủ Lý Mục thì cơ bản là vô dụng.
Lão không muốn gây với Sở Bạch, nhưng Từ Ngôn lại khác. Hắn là một tên vô danh tiểu tốt, chỉ cần ra tay đánh chết trước, tiên trảm hậu tấu thì trừ phi Sở Bạch kéo toàn bộ cao thủ Sở Hoàng sơn đánh vào Tự Linh đường, nếu không coi như Từ Ngôn chết vô ích.
Lý Mục ôm một bụng tâm tư ác độc chờ đợi thời cơ xuất thủ. Trong mắt lão, Từ Ngôn sớm đã sớm là một người chết.
Trừ phi cùng giai, bằng không một đệ tử Trúc Cơ căn bản không thoát được cường giả Nguyên Anh tính toán. Có điều dù là tính toán cũng sẽ xuất hiện biến hóa, dù có là tính toán của cường giả Nguyên Anh thì đôi khi cũng cần thuận thế mà đi.
Sở Bạch vừa mới giao thủ với Liễu Phỉ Vũ. Hai người vẻn vẹn va đập Pháp bảo vào một cái, thế rồi trận đại chiến kinh Thiên động Địa cứ như vậy quỷ dị chấm dứt.
Chẳng biết lúc nào đã có một bóng người vô cùng mơ hồ xuất hiện dưới đáy hố lớn. Một tay đã ngăn được Kinh Lôi kiếm, tay kia đẩy Yên Hỏa đỉnh và Thanh Phong lô ra. Một luồng khí tức khiến cường giả Nguyên Anh phải sợ hãi ầm ầm kéo tới!
Như thể pháp bảo của cả Sở Bạch và Liễu Phỉ Vũ là cành khô lá rụng, người tới chỉ tiện tay đã ngăn lại, rồi y cười nhạt một tiếng.
Y không mở miệng, lại có tiếng cười nhạt vang lên như thể vừa nhìn đám hài đồng đánh nhau xong.
Tiếng cười cười yếu ớt, nhưng vào trong tai tất cả mọi người lại không thua gì tiếng sấm!
“Thái Thượng trưởng lão!”
Nhạn Hành Thiên là người đầu tiên nhận ra. Dù bóng người đối phương cực độ mơ hồ, căn bản không ra hình dáng, như thể một cái bóng, nhưng mà phần khí tức kia đã vượt qua cả Nguyên Anh, chỉ có thể là Thần Văn cảnh trên cả Nguyên Anh!
“Bái kiến Thái Thượng trưởng lão!”
Tất cả cường giả Nguyên Anh, kể cả tông chủ đều đồng loạt khom người. Những người khác đều gọi Thái Thượng trưởng lão, chỉ có Hàn Thiên Tuyết là nói sư tôn.
Bóng người mơ hồ đẩy Pháp bảo của Sở Bạch và Liễu Phỉ Vũ tách ra, rồi một bước đi ra khỏi hố, đi ngang qua đám người Nhạn Hành Thiên thì có một câu nói phiêu hốt vang lên.
“Đưa tiểu gia hỏa Từ Ngôn vào môn hạ của lão phu. Thiên Tuyết, dẫn hắn vào Thiên Hải lâu, thay ta chỉ điểm hắn.”
Một câu nói của Thái Thượng trưởng lão khiến tông chủ ngây ngẩn cả người, mà Hàn Thiên Tuyết và tất cả cường giả Nguyên Anh cũng ngây người. Còn mấy cường giả còn lại ở Kim Tiền tông thì lại như bị thi triển phép Định Thân, cứng ngắc không nhúc nhích người!