Ở khách sạn được hai ngày thì Từ Ngôn không tu luyện nữa, hắn chuẩn bị đi thành Trường Nhạc một chuyến.
Thôn trấn phàm nhân không phải là chỗ tu luyện, không nói đến chuyện ầm ĩ mà còn quá ít linh khí, nếu như tu sĩ cảnh giới Hư Đan quanh năm bế quan tu luyện, chỉ dựa vào linh thạch phụ trợ thì phải nói là hao tổn không ít.
Tìm hiểu giới tu hành Thiên Bắc một phen rồi, Từ Ngôn có ý định tìm một nơi có linh khí nồng đậm bế quan tu luyện rồi tìm phương pháp qua sông.
Vừa ra cửa, Từ Ngôn tình cờ nhìn thấy Dương Lực đang được nữ nhân kia chậm rãi đỡ bước đi lại quanh sân, nhìn qua có vẻ khôi phục không tệ. Hai vợ chồng này không gây nên chút tiếng động nào, bước chân rất nhẹ như thể sợ làm ảnh hưởng tới khách trọ nơi này.
Toàn bộ khách sạn cũng chỉ có một mình Từ Ngôn ở trọ. Nhìn thấy vậy, Từ Ngôn khẽ gật đầu.
“Ân công!”
Vừa thấy Từ Ngôn bước ra ngoài, Dương Lực lập tức kinh hô một tiếng, khó khăn chuyển bước chân đi tới gần, mặt mũi tràn đầy áy này nói: “Là chúng ta đã quấy rầy ân công tu hành, ân công yên tâm, từ nay về sau Dương Lực sẽ không đi lại trong sân nữa, ta sẽ ra ngoài sân rộng hoạt động giãn gân cốt.”
Hai vợ chồng còn tưởng rằng đã làm ồn đến người ta, đều lo lắng không yên tâm.
Khó trách bọn hắn như thế, dù sao với một người có thể là cường giả Hư Đan thì là phàm nhân nào cũng không dám lãnh đạm.
“Khôi phục không chậm, xem ra sắp khỏi hẳn rồi.” Từ Ngôn cười cười nói: “Ta phải rời khỏi Bách Lý trấn, như vậy từ biệt đi.”
Nghe nói ân công phải đi, vợ chồng Dương Lực không dám giữ lại, khom người đưa tiễn.
Bên ngoài cửa khách sạn có một vài tráng hán đang chỉnh đốn xe ngựa, trong đó cũng có Thường Tân không ngừng chỉ huy đồng bọn. Trên xe ngựa đầy những rương lớn chỉnh tề, nhìn không ra trong rương chứa cái gì.
Không đợi Từ Ngôn cất bước đi tới gần, Thường Tân đã đón lấy.
“Từ huynh đệ cũng muốn đến thành Trường Nhạc sao?” Thường Tân lúng túng hỏi: “Nếu như không chê xe ngựa chậm, thì chúng ta cũng tiện đường đi đến đấy.”
Vài trăm dặm cách thành Trường Nhạc cũng chỉ chừng hai ngày lộ trình với Từ Ngôn, hắn cũng biết Thường Tân định đi tới thành Trường Nhạc, cũng chuẩn bị đồng hành cùng đối phương, cho nên gật đầu đáp ứng.
Từ Ngôn vỗ vỗ càng xe, cảm nhận được thân xe không nặng, bèn hỏi: “Là chở Tử Mục thảo?”
“Đúng là Tử Mục thảo, vừa vặn đã đủ trăm cân.” Đề cập tới Tử Mục thảo, Thường Tân nụ cười vui vẻ giải thích: “Ngày hôm qua Tiểu Tề đã gấp gáp trở về trong đêm, nói rằng đã mua được trong thôn Thần Lộ được mười cân Tử Mục thảo. Trong thôn đó có hai vị cao thủ Trúc Cơ, xem ra tháng này thu hoạch không tệ.”
Nếu như Bách Lý trấn đã chuẩn bị đủ trăm cân Linh thảo, Từ Ngôn sẽ không hỏi nhiều.
Không bao lâu xe ngựa đã chuẩn bị xong, Thường Tân mời Từ Ngôn lên một cỗ xe ngựa trống không. Một nhóm xe ngựa cứ như vậy chạy nhanh ra khỏi tiểu trấn, hướng thằng về thành Trường Nhạc.
“Mang theo vài xe Linh thảo thế này, Thường huynh không sợ bị cường nhân cướp mất sao? Hay là nói thành Trường Nhạc quản lý hạ nhân an cư lạc nghiệp, không nhặt của rơi trên đường?”Trên đường, Từ Ngôn có chút tò mò mà hỏi thăm.
Thường Tân đã đủ nghèo, không chỉ không có pháp khí phi hành mà còn không có cả túi trữ vật. Linh thảo vất vả lắm mới thu thập được phải dùng rương hòm đựng lấy, nếu có người đoạt mất chẳng phải Bách Lý trấn có thêm trăm cái đầu người rơi xuống đất hay sao?
“Từ huynh đệ có chỗ không biết, trong vòng ngàn dặm này đều quy về thành Trường Nhạc quản hạt. Thành chủ tu vi cao thâm, vệ sĩ phủ thành chủ càng đông đúc, cho nên trong phạm vi thành Trường Nhạc cơ bản không ai dám đánh chủ ý vào chúng ta. Nếu quả thật có người lòng mang ý xấu, chỉ cần nói rõ trên xe là đồ của thành chủ thành Trường Nhạc là đối phương sẽ không dám động thủ.”
Liên quan đến an toàn của linh thảo thì Thường Tân đặc biệt yên tâm. Trong mắt y, thành chủ thành Trường Nhạc thế lực to lớn, rất hiếm có người dám đối đầu.
“Đoạt xong bỏ chạy, chẳng lẽ thành chủ Trường Nhạc có thể bắt được hay sao? Ai biết là người nào làm?” Với chuyện Thường Tân thập phần tự tin thế này Từ Ngôn lại đầy hoài nghi, cái này căn bản không phải là tự tin mà là ngu xuẩn.
“Thành chủ uy vũ bất phàm, chấn nhiếp ngàn dặm, có lẽ không ai dám động đến đồ của phủ thành chủ mới đúng.” Thường Tân bị Từ Ngôn hỏi dò cũng bắt đầu lo lắng. Nếu quả thật bị cướp mất mấy xe linh thảo, Bách Lý trấn tất nhiên sẽ hứng phải lửa giận của thành chủ mà bị chém giết trăm người không chừng.
“Thường huynh không có túi trữ vật sao? Linh thảo không tính chiếm nhiều diện tích, một túi trữ vật dư sức chứa trăm cân mà.” Từ Ngôn hỏi.
“Chỉ có thể dốc sức cho thành Trường Nhạc mười năm trở lên mới được ban thưởng túi trữ vật, còn chừng năm năm nữa mới được.” Thường Tân nở nụ cười chất phác, đáp: “Ta mới đột phá cảnh giới Trúc Cơ chưa lâu, không như huynh đệ Triệu gia thôn Thần Lộ đã sớm đủ được một kiện túi trữ vật. Nhất là Triệu Long còn dốc sức vì thành Trường Nhạc gần được hai mươi năm, sẽ nhanh chóng được ban thưởng một kiện pháp khí phi hành ngay thôi. Đến lúc đó dù là vận chuyển linh thảo hay thu thập linh thảo đều càng thêm thuận tiện.”
Nghe Thường Tân hâm mộ giải thích, nhìn trong ánh mắt đối phương không che giấu được thần thái kỳ vọng, Từ Ngôn thật sự không chịu nổi nữa.
Phàm nhân khốn cùng không coi vào đâu, cùng lắm thì bỏ ra chút sức lực thì vẫn còn mạng để sống qua ngày. Thế nhưng đến tu hành giả mà còn thế này đủ để khiến lòng người chua xót.
Dốc sức mười năm cho người ta chỉ được ban thưởng túi trữ vật, hai mươi năm được ban thưởng pháp khí phi hành, đây không phải là tu hành giả mà là nô lệ!
Nếu là đặt ở Thiên Nam, đệ tử tông môn chỉ cần hoàn thành mấy lần nhiệm vụ tông môn cấp thấp là có thể dễ dàng đổi lấy túi trữ vật rồi. Pháp khí phi hành giá rẻ nhất cũng không khó thu hoạch, vất vả hai ba năm cũng mua được. Đến Thiên Bắc này, muốn có được những pháp khí cơ bản này rõ ràng còn khó khăn gấp mười lần so với ở Thiên Nam.
“Thành chủ thành Trường Nhạc keo kiệt như thế, sẽ không người nghĩ đến chuyện thay đổi sao?” Từ Ngôn hỏi ngược lại một câu,
Thường Tân nghe xong sợ tới mức đổ mồ hôi, giảm thấp giọng xuống nói: “Từ huynh đệ ngàn vạn lần phải cẩn thận lời nói, nếu bị người ở phủ thành chủ nghe được e rằng khó mà giữ được đầu mình. Thành chủ là trưởng lão Quy Nguyên tông, có địa vị cao cả trong tông môn khổng lồ kia, không ai dám bất kính với thành chủ cả.”
Lần trước bắt chuyện Thường Tân đã từng đề cập qua Quy Nguyên tông này, là tông môn khổng lồ nhất trong vạn dặm quanh đây. Trong tông môn, cao thủ như rừng, cường đại hơn thành Trường Nhạc rất rất nhiều.
Có Quy Nguyên tông làm chỗ dựa, tất nhiên thành chủ thành Trường Nhạc không chỗ kiêng kị.
“Kỳ thật chúng ta tính là cấp dưới của thành Trường Nhạc đã được đãi ngộ tốt hơn rồi, ít nhất so ra còn nhẹ nhõm hơn thành Thiên Túc rất nhiều đấy.”
Thường Tân cười khổ một tiếng diễn giải: “Nghe nói thôn trấn bên dưới thành Thiên Túc càng thêm gian nan, không chỉ có mỗi tháng phải giao đủ số lượng Thanh Nga thiền mà còn phải giao thêm một đứa bé nữa cho thành chủ tu luyện.”
“Dùng em bé tu luyện?” Từ Ngôn khó hiểu hỏi: “Thanh Nga thiền là cái gì? Là loài ve hiếm lắm sao?”
“Nghe nói thành chủ thành Thiên Túc dùng tinh huyết em bé tu luyện kỳ công cho nên thôn trấn thuộc sở hữu thành Thiên Túc khổ không thể tả nhưng không còn cách nào khác. Thành chủ cường đại, phàm nhân không thể chống lại nổi đấy, thậm chí với tu sĩ Trúc Cơ cảnh chúng ta cũng không khác bao nhiêu cả, cũng may thành chủ thành Trường Nhạc chúng ta không cần em bé mà chỉ cần Tử Mục thảo.”
Thường Tân lộ ra bộ dáng sợ hãi, tiếp tục nói: “Thanh Nga thiền là tên gọi chung của ba loại côn trùng hiếm thấy là thanh trùng, thúy nga, thanh diệp thiền. Thành chủ thành Thiên Túc chỉ cần ba loại côn trùng này mà thôi. Mỗi thôn trấn hạ cấp hầu như mỗi ngày đều bận rộn tìm trùng. Xuân, hạ, thu tìm còn dễ thấy, chứ đến mùa đông mà nói thì căn bản gần như không bắt được, cho nên phần lớn trong nhà dân chúng thôn trấn đều nuôi thanh trùng và thúy nga. Hai loại này nuôi dễ hơn, còn về phần thanh diệp thiền kia thì lại khó tìm nhất...”