Trên đường chạy tới thành Trường Nhạc, Thường Tân chỉ giảng thuật vài quy củ và chuyện tình thành Thiên Túc mà thôi.
Quy củ thành Thiên Túc có chút máu tanh, thực ra tình cảnh mỗi tháng phải giao ra một em bé cung cấp cho thành chủ tu luyện quả thực cực kỳ bi thảm. Thế nhưng lại không có bất kỳ thôn trấn hạ cấp thành Thiên Túc nào phản kháng, thậm chí ngay cả không có lấy một câu mắng chửi.
Nói xong chuyện thành Thiên Túc, Thường Tân lòng còn sợ hãi lẩm bẩm: “So với thành trấn hạ cấp của thành Thiên Túc thì Bách Lý trấn chúng ta nhận đãi ngộ coi là không tệ.”
Thường Tân đã thấy đủ rồi, nhưng Từ Ngôn lại không cho là vậy.
“Em bé còn trong tháng cũng không tha, thành chủ thành Thiên Túc là một tên khốn!”
Thuận miệng mắng một câu, sắc mặt Từ Ngôn trầm xuống, hắn đã từng đi qua cả tông môn tà phái, còn chém giết đệ tử trong trên Sát Huyết đài, sinh tử không người hỏi thăm. Mà đủ ác độc hơn nữa là hắn từng thấy đã có rất nhiều quỷ sứ Hư Đan thường xuyên giết oan môn nhân, rút ra sinh hồn tế luyện. Thế nhưng Từ Ngôn vẫn chưa từng nghe nói người bên Thiên Quỷ tông động thủ với dân chúng Đại Tề, càng không cần nói tới chuyện dùng em bé để tu luyện.
Tà phái tà ác nhưng cũng không phải là việc ác bất tận, ít nhất vô luận tông môn chính tà đều áp dụng thái độ coi thường mà đối đãi với phàm nhân. Phàm một khi đã xem thường phàm nhân thì cũng sẽ không tùy ý giết chết phàm nhân cả.
Thiên Bắc lại không thế, những thành chủ này đối xử với phàm nhân như là nô lệ, giao không đủ linh thảo giết chết trăm người cho hả giận, có kẻ mỗi tháng dùng máu huyết em bé đến tu luyện, nhìn qua còn tu luyện âm tà khủng bố hơn cả tà phái ở Thiên Nam.
Chẳng lẽ thành chủ kia không phải là người sao?
Từ Ngôn cau mày nghi hoặc.
Có Thanh Nga thiền, có Tử Mục thảo... Dường như mỗi vị thành chủ có thứ ưa thích đặc biệt riêng mình, hơn nữa lại cũng không giống nhau.
Nghe Từ Ngôn thuận miệng quát mắng, Thường Tân kinh ngạc không thôi, thỉnh thoảng nhìn xem ngoài xe. May mắn nơi này là địa bàn thành Trường Nhạc, nếu không bị người bên thành Thiên Túc nghe được coi như xong mạng còm này.
“Từ huynh đệ, nghe ta nói một câu, nếu như đã đến thành Trường Nhạc thì tuyệt đối không được nói những từ ngữ nhục mạ thành chủ ra đâu.”
Thường Tân lòng còn sợ hãi khuyên nhủ: “Biết rõ tu vi Từ huynh đệ cao thâm, thế nhưng người ở phủ thành chủ càng không dễ chọc, mà thực ra sau lưng thành chủ còn có Quy Nguyên tông. Có chuyện gì chọc phải Quy Nguyên tông thì dù là tu vi Hư Đan cũng không nhận được chỗ tốt a.”
“Thường huynh yên tâm, ta có chừng mực.” Từ Ngôn cười hắc hắc, nói: “Ta là người chỉ động miệng, chứ kỳ thật tu vi nông cạn, thực tế lá gan chuột nhắt, căn bản không dám chọc ra chuyện gì đâu.”
Từ Ngôn không dám phản bác hảo ý người ta, chỉ đành nói mát một câu. Thật sự hắn không gây chuyện, là không gây chuyện nhỏ mà thôi.
Trên đường, Từ Ngôn lấy ra một cái túi trữ vật trống không đưa cho Thường Tân, nói: “Thường huynh thân là tu sĩ Trúc Cơ, còn muốn vì dân chúng Bách Lý trấn mà bôn ba. Điểm này khiến tại hạ bội phục, túi trữ vật này thay cho tâm ý biểu đạt của ta.”
“Túi trữ vật thập phần trân quý, Từ huynh đệ cứu Dương Lực trở về rồi. Với Bách Lý trấn chúng ta thì đó đã là đại ân, đồ quý trọng như vậy ta không thể nhận được.”
Thường Tân liên tục khoát tay, nói: “Từ huynh đệ có thể không biết, nếu như Dương Lực khôi phục được nhanh một chút thì năm nay có thể đạt được Trúc Cơ đan, gã có tỷ lệ lớn đạt được Trúc Cơ. Đến lúc đó Bách Lý trấn chúng ta có hai vị Trúc Cơ, tìm kiếm linh thảo càng thêm thuận buồm xuôi gió. Nếu như Từ huynh đệ không ra tay, Dương Lực tính là chết chắc rồi.”
“So với túi trữ vật, chẳng phải Trúc Cơ đan quý hơn sao?”
Từ Ngôn kín đáo đưa túi trữ vật cho đối phương. Hắn lại có chút khó hiểu, vì sao Dương Lực có thể có được đan dược đắt đỏ như Trúc Cơ đan mà Thường Tân lại không thể có túi trữ vật giá cả rẻ hơn Trúc Cơ đan rất nhiều cơ chứ.
“Chỉ có phủ thành chủ mới có Trúc Cơ đan, phàm là võ giả Tiên Thiên phá vỡ ba mạch đều có thể đến phủ thành chủ nhận lấy, nhưng phải ăn vào tại chỗ, không thể nào bán ra được.”
Thường Tân cầm lấy túi trữ vật vừa vui vừa sợ, liên tục nói lời cảm tạ. Sau đó y giảng giải chuyện liên quan tới Trúc Cơ đan.”Năm năm trước ta vừa mới đột phá ba mạch xong cũng đến phủ thành chủ nhận lấy Trúc Cơ đan, may mắn tiến giai cảnh giới Trúc Cơ. Cũng có không ít người phục dụng xong Trúc Cơ đan cũng không cách nào tiến giai thành công, cứ vậy lãng phí cơ hội một lần duy nhất trong cả đời. Phủ thành chủ có quy củ, Tiên Thiên võ giả đột phá ba mạch chỉ được cấp một hạt Trúc Cơ đan, nếu như không cách nào Trúc Cơ thì cả đời này cũng chỉ có thể lưu lại ở cảnh giới tiên thiên rồi.”
Nghe Thường Tân nói vậy, Từ Ngôn lại càng lấy làm khó hiểu.
“Coi như là một hạt Trúc Cơ đan không cách nào đột phá, nghĩ biện pháp thu mua một hạt khác là xong thôi, cùng lắm thì không cần Trúc Cơ đan mà phá lục mạch xong cũng có thể Trúc Cơ đại thành cơ mà?”
“Lục mạch?”
Nghe được Từ Ngôn hỏi, Thường Tân còn chau mày lại: “Tiên Thiên tam mạch chẳng phải đã là cực hạn cảnh giới Tiên Thiên rồi sao? Làm sao còn có mạch thứ sáu?”
“Ngươi không biết Lục mạch?” Từ Ngôn càng là sững sờ, trừng mắt hỏi: “Chẳng lẽ Tiên Thiên võ giả cao nhất chỉ có ba mạch, đến bốn mạch cũng không có?”
Thường Tân lắc đầu, đáp: “Theo ta được biết, phàm là tu sĩ Trúc Cơ cảnh chỉ có phá vỡ ba mạch mà thôi, chưa từng nghe nói cảnh giới Tiên Thiên còn có ba mạch sau nữa.”
Từ Ngôn nhìn xem vẻ mặt Thường Tân không giống nói dối, cho nên càng thêm hồ nghi.
Đều là nhân tộc, Tiên Thiên Thiên Nam có lục mạch, Thiên Bắc làm sao chỉ có ba mạch mà thôi? Chẳng lẽ lại có người cố ý áp chế cảnh giới võ giả Tiên Thiên, không cho phép tông sư phá Lục mạch xuất hiện?
Từ Ngôn mang theo một phần hiếu kỳ, trên đường đi càng cố nghe ngóng tỉ mỉ tâm pháp tu luyện cùng công pháp, thậm chí là kiếm quyết của Thường Tân một phen.
Thường Tân tu luyện tâm pháp Trúc Cơ không sai, không sai khác Thiên Nam bao nhiêu, kiếm pháp của Thường Tân không tính tinh xảo nhưng cũng có thể chém ra kiếm khí. Duy chỉ có không biết cảnh giới Tiên Thiên kỳ thật tổng cộng có sáu mạch chứ không chỉ ba mạch.
Rốt cuộc, Từ Ngôn rút ra được một suy đoán.
Thành chủ thành Trường Nhạc kia căn bản không có hảo tâm như bề ngoài, không chỉ cố ý che giấu cảnh giới Tiên Thiên Lục mạch mà còn áp chế Tiên Thiên võ giả xuất hiện trong thôn trấn hạ cấp.
Có được suy đoán này rồi, Từ Ngôn lại cảm thấy kinh hãi.
Giấu giếm thứ gì không nói, thế nhưng giấu giếm cảnh giới Tiên Thiên Lục mạch phải nói là một chuyện kinh người. Làm được điểm này cho thấy năng lực khống chế thôn trấn hạ cấp của thành Trường Nhạc đạt đến một loại trình độ nghe rợn cả người!
Chuyện này cũng như thể một Hoàng đế nói với thần dân của mình kẹo là mặn vậy, nếu có người dám nếm, nói kẹo là ngọt vậy thì mang hắn chém chết. Mãi đến khi không ai dám nếm kẹo nữa, tin tưởng vững chắc rằng kẹo có vị mặn thật, còn truyền lưu qua nhiều năm mới có thể biến màn nói dối như cuội này thành thứ mà người tin tưởng như chân lý.
Thành chủ Thiên Bắc rốt cuộc là có ý tứ gì đây?
Từ Ngôn âm thầm suy tư, mơ hồ thấy được một âm mưu thật lớn, hơn nữa loại âm mưu này tuyệt không phải đến từ thành chủ chiếm cứ một phương kia được, mà có lẽ đến từ tông môn đứng sau lưng đám thành chủ kia mới phải.
Cũng chỉ có tông môn tu hành khổng lồ này tiến hành phong tỏa cùng trấn áp mới có thể khiến cho tất cả các phàm nhân tin tưởng Tiên Thiên chỉ có ba mạch, tuyệt không có tứ mạch như vậy.
“Thiên Bắc thật thú vị...”
Trong lòng thì thầm một câu, Từ Ngôn càng cảm thấy Thiên Bắc trở nên thần bí. Mảnh đất khổng lồ này như thể đang khoác lên mình một tấm mạng che mặt thần bí, chỉ có huỷ bỏ tầng khăn che mặt này mới mong nhìn rõ hình dáng Thiên Bắc được.
Theo xe ngựa bôn ba, sau hai ngày dài, xa xa xuất hiện một tòa thành cực lớn, đơn sơ nhưng vô cùng to lớn. Phía trên cửa thành có treo tấm bảng màu vàng lớn, có ghi ba chữ
Thành Trường Nhạc.