Đưa Từ Ngôn đến dàn xếp tại đại sảnh đãi khách của phủ thành chủ, Thiên Lê vô cùng hào hứng chạy tới chỗ ở của thành chủ.
Chỗ tốt dễ dàng tới tay thế này có đốt đèn lồng cũng không tìm thấy. Thành Thiên Túc xưa nay chưa từng có ngoại nhân được nhận làm thành chủ vệ. Đến lúc đó thành chủ giận dữ ra tay đánh chết Từ Ngôn, như vậy thứ tốt trên người Từ Ngôn chẳng phải đều lọt vào hầu bao Thiên Lê gã sao?
Với tư cách là tâm phúc thành chủ, Thiên Lê thập phần rõ ràng thói quen thành chủ Thiên Túc. Cho nên gã đoán chắc lần này Từ Ngôn tất phải chết.
Không đề cập tới Thiên Lê, Từ Ngôn đi vào phủ thành chủ lại như bị ghẻ lạnh ngoài đại sảnh đãi khách.
Hắn chắp tay sau lưng đứng một lúc lâu trong đại sảnh, khóe miệng khẽ nhếch, thân hình trở nên càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng không còn dấu vết.
Từ Ngôn chưa từng tin tưởng loại gia hỏa hám lợi như Thiên Lê qua, càng chưa từng định kéo thứ tốt gì từ giao tình một tên hộ vệ Trúc Cơ cảnh nho nhỏ cả. Lần này hắn đi vào phủ thành chủ không chỉ nghiệm chứng một phen xem chuyện mình suy đoán thành chủ đều là Yêu tộc đúng hay không, còn định lấy đi mạng của thành chủ thành Thiên Túc cơ mà.
Ở một nơi sâu trong Phủ đệ, bên trong một gian phòng quái dị cực lớn mà hẹp dài, Thiên Lê đang cúi đầu bẩm báo. Ở trước mặt gã là thành chủ Thiên Túc đang nghiêng người tựa một cái giường cực lớn.
Người này thân hình cao gầy, thân cao quá trượng nhưng lại vô cùng gầy còm, không khác sợi mì khô cho lắm. Người lão mặc giáp bạc tương tự như thành chủ thành Trường Nhạc, chỉ để chừa mắt và miệng hở ra ngoài.
“Có người muốn ngươi tiến cử trở thành thành chủ vệ?”
Giọng của Thiên Túc khàn khàn mà the thé, lạnh lẽo nói: “Tên kia có lai lịch gì, tu vi như thế nào?”
“Nói là tán tu, thân thủ hình như không tệ. Nghe khẩu âm thì thuộc hạ thấy hắn không ở gần đây, nói không chừng là gian tế thuộc tông môn khác.” Thiên Lê cúi đầu đáp: “Hắn còn có pháp khí phi hành.”
“Tán tu Nhân tộc Trúc Cơ cảnh, lại có pháp khí phi hành?” Thiên Túc chậm rãi ngồi dậy, giọng nhỏ thé cười lạnh nói: “Mặc kệ hắn có lai lịch thế nào, đã đến thành Thiên Túc của ta cũng đừng nghĩ đi khỏi được.”
“Thành Thiên Túc là nhà giam sao mà chỉ cho người tiến vào, không cho người ta đi ra?”
Đột nhiên, trong phòng xuất hiện giọng người thứ ba. Thiên Lê ngạc nhiên không rõ ra sao tìm kiếm khắp nơi, thành chủ Thiên Túc lại thở ra một hơi lên tiếng.
“Độn pháp!”
Xùy xùy xùy!
Thiên Túc quát lạnh một tiếng, trong phòng lớn hẹp dài xuất hiện âm thanh của đàn kiến bò đi. Một đám rết đủ mọi đủ mọi màu sắc trong góc bóc ra, toàn bộ gian phòng tức thì bị đám quái trùng nhiều chân này bao phủ lấy, như thể một bức tường giấy rực rỡ quỷ dị.Nhìn thấy đống rết xuất hiện, Thiên Lê bị dọa đến liên tục lùi lại, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm bức tường. Dường như đống rết màu sắc rực rỡ rất kinh khủng.
“Nuôi đến nhiều rết như vậy, thành chủ thật có nhã hứng.”
Thân ảnh ngưng tụ mà ra, mang theo ngữ khí lạnh như băng. Dưới chân Từ Ngôn xuất hiện một vùng đất trống, uy áp Hư Đan phủ xuống, đám độc trùng này không thể ngăn cản được.
“Ngươi là người phương nào?”
Thiên Túc tức giận quát: “Lừa bịp thủ hạ thành Thiên Túc ta, còn muốn gia nhập phủ thành chủ. Đến cùng thì các hạ có mục đích gì? Chúng ta chưa từng gặp nhau thì phải.”
“Không có mục đích gì cả, chỉ có điều giờ hơi biến chuyển chút mà thôi.” Khóe miệng Từ Ngôn khẽ động, tươi cười quái dị nói: “Ta muốn thử ngồi bảo tọa thành chủ một chút, cho nên mới tới đây.”
“Lớn giọng lắm!” Thiên Túc bị chọc giận hóa cười, bảo: “Chỉ là tu sĩ Hư Đan, chẳng lẽ cũng đòi làm thành chủ.”
“Chẳng lẽ ngươi không phải Hư Đan sao? Sao ngươi có thể làm thành chủ được, mà ta thì không?” Từ Ngôn cười hỏi.
“Gia hỏa ti tiện, bởi vì ngươi không có tư cách này!”
Một tràng kim loại ma sát rạt rạt vang lên, giáp bạc trên người Thiên Túc căng phồng lên gấp đôi. Vốn thành chủ thành Thiên Túc cao hơn một trượng, nay lại tăng vọt đến hơn ba trượng. Gian phòng cũng không cao như vậy, nhưng mái phòng cũng không bị đụng thủng lỗ, bởi thành chủ này rõ ràng đang nằm sấp trên mặt đất, miệng phun ra lưỡi dài xẻ tà.
Tiếng sàn sạt quái dị vang lên. Thiên Túc nằm sấp xuống, đồng thời phóng vọt về phía trước, lao thẳng đến đối thủ.
Thiên Túc không chỉ có thân thể dài gấp đôi bình thuồng, tay chân cũng biến dài gấp đôi, nhìn qua quái dị vô cùng.
Ánh sáng màu xanh lóe lên, trường đao hoành ngang trước người, ánh mắt Từ Ngôn ngưng tụ, trực tiếp vận dụng Phách Đao tam thức. Ánh đao tung hoành, gian phòng hoàn toàn biến mất, tất cả đám rết con trong gian phòng đều biến thành bột mịn, kể cả tên Thiên Lê kia cũng bị uy lực còn lại của kiếm khí xé thành mảnh nhỏ.
Cát bụi nổi lên, ở chỗ sâu trong phủ thành chủ như trải rộng mù sương.
Xì!!!
Một con quái trùng cực lớn dài ba trượng, lưỡi phụt ra khói độc, xuất hiện giữa đám cát bụi, có thể nhìn ra bên cạnh thân quái trùng mọc ra vô số chân dài.
Giáp bạc bị Thanh Lân đao đánh nát, thành chủ thành Thiên Túc rốt cuộc hiện ra chân thân. Đúng là một con rết khổng lồ toàn thân đầy những lông tơ đỏ!
“Hồng Vũ ngô công, quả nhiên cũng là yêu linh...”Bức ra chân thân Thiên Túc, Từ Ngôn xem như đã xác nhận được suy đoán lúc trước của mình, còn nhận ra được đối phương là một loại rết Hồng Vũ hiếm thấy. Cái tên Hồng Vũ kia đúng là bắt nguồn từ những sợi lông tơ đỏ to bằng ngón tay trên người nó.
Xem ra những chủ nhân đại thành Thiên Bắc này, không có ai là người cả, mà là một đám yêu!
Đạp mạnh về phía trước một bước, hai tay cùng lúc chỉ một cái, Từ Ngôn tế ra Thanh Lân đao và Trường Phong. Hai kiện pháp khí uy lực kinh người ra tay, trực tiếp chém thẳng xuống cự thú trong biển cát bụi.
Một đám chân dài bị chém rụng, trong tiếng gào thét kia, đại ngô công há mồm phun ra một luồng nước xanh sẫm tanh hôi. Tích tắc đó chúng quấn lấy Trường Phong, tiếng xèo xèo nổi lên, trong chớp mắt Trường Phong kiếm đã ảm đạm không ánh sáng, bị độc lực ăn mòn tạo thành vết rạn chi chít.
Vèo vèo vèo!
Thần Võ đạn liên tiếp không ngừng bay ra, Từ Ngôn không kịp triệu Trường Phong kiếm về, trực tiếp triển khai thủ pháp phi thạch. Bên trong phủ thành chủ lập tức nổ vang mấy ngày liền, ánh lửa không ngừng.
Không chỉ có Thần Võ đạn, đến Phần Sơn và Lôi mâu hắn đều thi triển cả ra, thế nhưng đều bị kịch độc của con rết ngăn cản cả. Cuối cùng Từ Ngôn bất đắc dĩ, bước lên Sơn Hà đồ bay về không trung.
Đại ngô công này còn khó dây dưa hơn cả Ngưu Trường Nhạc, kịch độc của đối phương lại càng đáng sợ. Tất cả gian phòng và cây cối xung quanh đều bị độc khí thiêu sạch, nếu như nhiễm phải chút ít thôi thì ngay cả tu vi Hư Đan cũng đừng mong qua khỏi.
Trình độ Yêu linh đỉnh phong!
Kỳ thật với thân thủ của Từ Ngôn thì không việc gì phải úy kỵ đại ngô công này cả, tiếc rằng con rết này giảo hoạt vô cùng, tốc độ bay nhanh, pháp thuật lôi đạo uy lực cực lớn thì nó tuyệt sẽ không đón đỡ mà chui vào lòng đất tránh né. Hắn công kích bằng hỏa diễm phạm vi lớn thì có thể dùng kịch độc chống lại, đến pháp khí thượng phẩm Trường Phong kiếm cũng phải xuất hiện vết rạn dưới độc lực này.
Yêu linh không đáng sợ, đáng sợ chính là yêu linh có tâm trí không kém gì tu hành giả!
Từ Ngôn bay lên trời, chuẩn bị vận dụng Sơn Hà pháo giết chết con rết này. Nếu lưu nó lại, sẽ còn có không biết bao nhiêu thôn trấn bị nó tàn sát sạch sẽ nữa.
Vừa thấy Sơn Hà đồ bay lên, ánh mắt đại ngô công lập tức bạo khởi. Cái đuôi nó mãnh liệt hất lên đánh xuống mặt đất, một mảng gạch ngói bị chấn rầm rầm. Sau đó vô số chân dài của đại ngô công nhanh chóng khua động, ném từng khối gạch ngói lên không trung, bản thể của nó mượn nhờ từng đám gạch ngói này mà uốn lượn phóng lên, nhanh như chớp đánh về phía địch nhân trên Sơn Hà đồ.
Đừng nhìn con rết cực lớn, thân thể lại không nặng, chỉ cần mượn chút lực là nó có thể phóng ra rất xa. Nhìn thấy con rết nhào tới không trung, Từ Ngôn lập tức cả kinh.
Trường Phong kiếm đã mất phần lớn linh tính, hắn chỉ đành thúc giục thúc giục Thanh Lân đao. Phách Đao thức thứ ba xuất ra khỏi tay.
Ánh đao từ trên đánh xuống dưới như một vầng trăng tròn. Một kích toàn lực hao phí một lượng linh khí khổng lồ của Từ Ngôn. Một tiếng ầm vang, lưỡi đao trực tiếp chém vào lưng con rết, cơ thể cực lớn của nó lập tức xuất hiện một vết thương lớn. Nhưng mà con rết cũng không chết, trừng ánh mắt màu đỏ tươi, miệng mở rộng, một cặp răng nanh như gọng kìm sắc bén cắn thẳng tới kẻ địch.
Rặc rặc!!!
Răng lớn cắn hụt vào khoảng không phát ra tiếng giòn vang rợn người. Từ Ngôn mượn nhờ tốc độ Sơn Hà đồ mà tránh được một kích trí mạng. Thế nhưng một khắc sau, một màn mưa độc từ kẽ răng đại ngô công phun ra, Từ Ngôn có muốn cũng không thể trốn tránh được nữa.