Con rết Yêu linh âm hiểm, sau khi đón đỡ một đao cắn hụt vẫn còn có có hậu thủ. Mảnh mưa độc này rất đột ngột, lại cực nhanh, tích tắc đã tới người.
“Rầm Ào Ào”
Sơn Hà đồ trực tiếp lướt qua mưa độc, Từ Ngôn một thân dính trọn, có điều phần lớn đều xuyên qua người hắn mà thôi.
Từ Ngôn đã vận dụng phong độn xuất hiện ở trên lưng con rết, Phách Đao lần thứ hai được chém ra.
Rặc rặc!!!
Lần này con rết cực lớn không thể tránh thoát được, bị chẻ thành một cái khe hẹp dài từ đầu đến đuôi, gần như bị bổ dọc thân thể. Mùi huyết dịch tanh hôi phun ra, thân thể to lớn ầm ầm rơi vỡ xuống mặt đất.
Ngay lúc con rết độc phun máu ra thì Từ Ngôn đã lộn một vòng nhảy vào không trung, vừa vặn được Sơn Hà đồ tiếp được. Sau đó hắn nhanh chóng đáp xuống mặt đất.
Phủ thành chủ đã thành một vùng phế tích bừa bộn. Ở bên trong đống gạch ngói vỡ vụn là con rết cực đại đang hấp hối, ánh mắt màu đỏ tươi quái dị gắt gao nhìn chằm chằm vào thanh niên đối diện.
Từ Ngôn một tay cầm đao, ống tay áo trên tay đã không còn, cánh tay xuất hiện bốn năm vết sẹo màu xanh lá. Mấy vết sẹo kia vẫn còn tỏa ra khói xanh chậm chạp ăn mòn huyết nhục của hắn.
Tuy rằng thi triển phong độn kịp thời, thế nhưng mưa độc kia cũng có vài giọt rơi vào cánh tay Từ Ngôn. Trong khoảnh khắc, ống tay áo bị ăn mòn không còn, hắn đã dốc sức liều mạng tránh đi nhưng vẫn dính phải vài giọt độc.
Xì!
Con rết gần chết lè cái lưỡi dài quái dị của mình ra, phát ra âm thanh khàn khàn chói tai: “Trong nước bọt của ta có độc, ngươi có thể còn chết trước cả ta!”
“Chưa hẳn.”
Bước chân Từ Ngôn khẽ động, Thanh Lân đao lần nữa ra tay, trực tiếp xỏ xuyên qua người con rết. Trên mũi đao cắm vào đầu rết, Yêu linh gần chết phun ra máu xanh, hoàn toàn tuyệt khí.
Mắt trái hắn trừng lên, linh thể hình dạng con rết vừa muốn bay ra khỏi thi thể đã lập tức bị bắt lại, sau đó giam vào Phong Hồn tinh.Bắt lấy linh thể con rết rồi, Từ Ngôn bắt đầu tìm tòi khắp phủ thành chủ. Tìm khắp các gian phòng, rút cuộc tìm được một nơi đầy những thi thể các loại trùng và cây cỏ quái dị, hẳn là bảo tàng của Thiên Túc.
Hắn không nói hai lời, chuyển tất cả trân tàng của Thiên Túc vào túi trữ vật, rồi sau đó tế lên Sơn Hà đồ mang theo thi thể con rết bay ra khỏi thành Thiên Túc.
Một cuộc ác chiến xảy ra, hộ vệ phủ thành chủ không ai dám đến gần. Tất cả đều trốn ra khỏi phủ đệ, đến nửa ngày trời không phát hiện thêm động tĩnh gì mới giám run sợ dám đi vào xem xét.
Phủ thành chủ đã thành phế tích, không chỉ có địch nhân biến mất mà cả thành chủ Thiên Túc cũng không còn không thấy gì nữa. Bọn hộ vệ tìm cả buổi cũng chỉ thấy vài con trùng bình thường chạy đi, căn bản không còn sót lại côn trùng gì cả.
Không đến một ngày, cả thành Thiên Túc và thành Trường Nhạc đều lâm vào khủng hoảng.
Hai vị thành chủ biến mất làm cho cư dân hai tòa đại thành kinh hồn bạt vía, sợ bị liên quan vào. Không lâu sau, ở chỗ sâu trong một cự sơn thần bí cách xa ở ngoài ngàn dặm bay ra hơn mười bóng người, một lệnh truy nã như vậy xuất hiện ở trong đại thành cách nhau vạn dặm.
Người bị truy nã là một vị thanh niên mặt mày thanh tú, hơi có vẻ gầy, ánh mắt lạnh lùng. Bức họa giống như đúc, người trong bức họa kia chính là Từ Ngôn!
Từ Ngôn cũng không biết mình có lệnh truy nã đến từ Quy Nguyên tông, càng chẳng quan tâm.
Tại một sơn động được đào trên một vách đá, Từ Ngôn đang tra xét thi thể trùng và linh thảo thu thập được từ thành Thiên Túc, sắc mặt phủ đầy một màu xanh nhạt không bình thường.
Kịch độc của con rết Yêu linh kia dính vào trên người lập tức xâm nhập vào cốt tủy, dung nhập vào tinh huyết. Không đến nửa ngày, độc khí đã công tâm, nếu không có linh khí khổng lồ của cường giả Hư Đan có thể tạm thời bảo vệ tâm mạch, đổi lại chỉ là cảnh giới Trúc Cơ mà nói thì e rằng Từ Ngôn đã sớm đi đời nhà ma rồi.
Từ Ngôn đang tìm giải dược. Phàm là nơi độc vật nghỉ chân thì gần đó nhất định có thể tìm được thứ tương khắc. Nhưng mà đáng tiếc, con rết Yêu linh này hình như không có thói quen cất giấu giải độc. Tìm kiếm nửa ngày trời, trừ việc phát hiện một vài linh thảo trân quý thì hắn không thu hoạch được gì cả.
Không để ý đến đám linh thảo rơi lả tả đầy đất và đám thi thể con trùng khô héo kia, Từ Ngôn nhắm hai mắt vận chuyển linh khí, đưa linh khí càng thêm ngưng thực bảo vệ tâm mạch và kinh mạch.
Nội thị bên trong, Từ Ngôn có thể phát giác được trong cơ thể mình có hai luồng độc khí màu xanh lá cực kỳ nhỏ.
Một luồng xoay quanh bên ngoài tâm mạch, không ngừng va chạm vào Linh lực mà xâm nhập vào bên trong. Một luồng khác lại ẩn bên ngoài Tử Phủ, định xuyên thấu qua Tử Phủ ăn mòn Hư Đan.
Hai luồng độc lực đáng sợ như hai lưỡi dao sắc bén, chỉ cần Linh lực hộ thể yếu bớt thì có thể đánh chết tu hành giả cảnh giới Hư Đan ngay.
Chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt Từ Ngôn đầy âm trầm.”Rết Hồng Vũ, nước dãi độc, gia hỏa đáng giận còn tịch thu tất cả Thất Tinh đằng!”
Thất Tinh đằng là một loại thượng phẩm linh thảo thập phần trân quý, có thể giải kịch độc của rết Hồng Vũ. Loại giải độc này có rất ít người biết, trừ phi là tu hành giả ưa thích nghiên cứu độc vật ra thì tu sĩ Hư Đan bình thường chỉ sợ còn không nhận ra được đó là rết Hồng Vũ nữa là.
Quả thật Từ Ngôn đọc qua rất nhiều sách vở giới tu hành, nhưng lịch duyệt lại không cao, bởi thời gian tu luyện quá ngắn, chừng mười năm mà thôi. Hắn có thể nhận ra rết Hồng Vũ, có thể biết giải dược Thất Tinh đằng đều là từ lão đạo sĩ mà ra cả đấy.
Lúc nhỏ hắn từng được nghe lão đạo sĩ nói qua rất nhiều thảo dược và kịch độc cổ quái trân quý, thậm chí cũng không kiếm được bao nhiêu thứ trong tiệm bán thuốc lớn nhất lúc bấy giờ. Thực ra lão đạo sĩ hầu như rất nhiều lần như vô tình nói rất chi tiết về giải dược giải độc có liên quan tới tương sinh tương khắc này. Ví dụ như rết Hồng Vũ này, lúc còn bé Từ Ngôn đã từng nghe qua, có điều đây là lần đầu tiên được gặp.
Loại linh thảo Thất Tinh đằng rất hiếm có, Từ Ngôn từng gặp ở phường thị Thiên Nam một lần. Hắn không biết mình sẽ trúng phải kịch độc này, nên lúc ấy cũng không mua. Coi như là hắn muốn mua thì với thân gia Trúc Cơ cảnh năm đó cũng không mua nổi.
Khắp nơi tất cả tích góp của thành chủ thành Thiên Túc cũng không thấy bóng dáng của Thất Tinh đằng, Từ Ngôn giận tím mặt. Hắn rút linh thể con rết từ Phong Hồn tinh ra, trực tiếp vận dụng pháp môn luyện hồn trong Thiên Quỷ thất biến.
Hắn không chất vấn con rết, bởi Ngưu Trường Nhạc cũng xảo trá thế kia thì Thiên Túc chỉ có thể giảo hoạt hơn mà thôi. Tra hỏi lão không bằng đem luyện thành luyện hồn, trở thành một âm quỷ toàn tâm nghe lệnh chủ nhân có phải hơn không.
Luyện hồn đã mất đi thần trí, trí nhớ còn có thể bảo tồn một ít. Luyện hồn vừa thành, Từ Ngôn lập tức dùng tâm thần ép hỏi tung tích Thất Tinh đằng.
Qua một lúc lâu, trên mặt bóng dáng màu lục đột nhiên mở hai mắt ra.
“Đà Phong sơn!”
Từ Ngôn tự nhủ, mang theo một tia may mắn. May là tin tức về Thất Tinh đằng vẫn được luyện hồn Thiên Túc giữ lại được.
Khó trách đại ngô công đã thành luyện hồn rồi còn nhớ rõ Thất Tinh đằng, bởi đó là linh thảo tương khắc với nó. Coi như có tịch thu tất cả lại rồi thì trí nhớ đó vẫn khắc sâu trong đầu nó nhất.
Trong trí nhớ của luyện hồn con rết, Đà Phong sơn cách thành Thiên Túc hơn vạn dặm, cũng không phải là nơi vô chủ. Trong núi có một thành Đà Sơn, thành chủ tên là Mao Đà. Không cần hỏi cũng có thể kết luận đối phương là một con lạc đà Yêu linh.
Chỉ cần có tin tức Thất Tinh đằng là tốt rồi. Một đầu Yêu linh khó mà ngăn cản được Từ Ngôn, dù có kịch độc quấn thân thì hắn vẫn nắm chắc chiến bại được một con Yêu linh đơn độc.
Thu hồi con rết Yêu linh, Từ Ngôn định bụng khôi phục một phen, ít nhất phải áp chế được hai luồng kịch độc trong cơ thể lại mới được. Nếu phải phân thần ngăn cản độc lực thì không có lợi gì cả.
Vừa mới nội thị Tử Phủ xong, đột nhiên tại trong lòng hắn dâng lên cảm giác kinh hãi.
Luồng kịch độc ẩn bên ngoài Tử Phủ thừa dịp Từ Ngôn thư giãn tâm thần trong lúc biết tin tức về giải dược, đã phân ra một tia tấn công Tử Phủ của hắn. Lúc này nó đang đánh úp về phía Kim Đan trong Tử Phủ!Quyển 5 - Chương 640: Con rết Hồng Vũ
Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
Con rết Yêu linh âm hiểm, sau khi đón đỡ một đao cắn hụt vẫn còn có có hậu thủ. Mảnh mưa độc này rất đột ngột, lại cực nhanh, tích tắc đã tới người.
“Rầm Ào Ào”
Sơn Hà đồ trực tiếp lướt qua mưa độc, Từ Ngôn một thân dính trọn, có điều phần lớn đều xuyên qua người hắn mà thôi.
Từ Ngôn đã vận dụng phong độn xuất hiện ở trên lưng con rết, Phách Đao lần thứ hai được chém ra.
Rặc rặc!!!
Lần này con rết cực lớn không thể tránh thoát được, bị chẻ thành một cái khe hẹp dài từ đầu đến đuôi, gần như bị bổ dọc thân thể. Mùi huyết dịch tanh hôi phun ra, thân thể to lớn ầm ầm rơi vỡ xuống mặt đất.
Ngay lúc con rết độc phun máu ra thì Từ Ngôn đã lộn một vòng nhảy vào không trung, vừa vặn được Sơn Hà đồ tiếp được. Sau đó hắn nhanh chóng đáp xuống mặt đất.
Phủ thành chủ đã thành một vùng phế tích bừa bộn. Ở bên trong đống gạch ngói vỡ vụn là con rết cực đại đang hấp hối, ánh mắt màu đỏ tươi quái dị gắt gao nhìn chằm chằm vào thanh niên đối diện.
Từ Ngôn một tay cầm đao, ống tay áo trên tay đã không còn, cánh tay xuất hiện bốn năm vết sẹo màu xanh lá. Mấy vết sẹo kia vẫn còn tỏa ra khói xanh chậm chạp ăn mòn huyết nhục của hắn.
Tuy rằng thi triển phong độn kịp thời, thế nhưng mưa độc kia cũng có vài giọt rơi vào cánh tay Từ Ngôn. Trong khoảnh khắc, ống tay áo bị ăn mòn không còn, hắn đã dốc sức liều mạng tránh đi nhưng vẫn dính phải vài giọt độc.
Xì!
Con rết gần chết lè cái lưỡi dài quái dị của mình ra, phát ra âm thanh khàn khàn chói tai: “Trong nước bọt của ta có độc, ngươi có thể còn chết trước cả ta!”
“Chưa hẳn.”
Bước chân Từ Ngôn khẽ động, Thanh Lân đao lần nữa ra tay, trực tiếp xỏ xuyên qua người con rết. Trên mũi đao cắm vào đầu rết, Yêu linh gần chết phun ra máu xanh, hoàn toàn tuyệt khí.
Mắt trái hắn trừng lên, linh thể hình dạng con rết vừa muốn bay ra khỏi thi thể đã lập tức bị bắt lại, sau đó giam vào Phong Hồn tinh.Bắt lấy linh thể con rết rồi, Từ Ngôn bắt đầu tìm tòi khắp phủ thành chủ. Tìm khắp các gian phòng, rút cuộc tìm được một nơi đầy những thi thể các loại trùng và cây cỏ quái dị, hẳn là bảo tàng của Thiên Túc.
Hắn không nói hai lời, chuyển tất cả trân tàng của Thiên Túc vào túi trữ vật, rồi sau đó tế lên Sơn Hà đồ mang theo thi thể con rết bay ra khỏi thành Thiên Túc.
Một cuộc ác chiến xảy ra, hộ vệ phủ thành chủ không ai dám đến gần. Tất cả đều trốn ra khỏi phủ đệ, đến nửa ngày trời không phát hiện thêm động tĩnh gì mới giám run sợ dám đi vào xem xét.
Phủ thành chủ đã thành phế tích, không chỉ có địch nhân biến mất mà cả thành chủ Thiên Túc cũng không còn không thấy gì nữa. Bọn hộ vệ tìm cả buổi cũng chỉ thấy vài con trùng bình thường chạy đi, căn bản không còn sót lại côn trùng gì cả.
Không đến một ngày, cả thành Thiên Túc và thành Trường Nhạc đều lâm vào khủng hoảng.
Hai vị thành chủ biến mất làm cho cư dân hai tòa đại thành kinh hồn bạt vía, sợ bị liên quan vào. Không lâu sau, ở chỗ sâu trong một cự sơn thần bí cách xa ở ngoài ngàn dặm bay ra hơn mười bóng người, một lệnh truy nã như vậy xuất hiện ở trong đại thành cách nhau vạn dặm.
Người bị truy nã là một vị thanh niên mặt mày thanh tú, hơi có vẻ gầy, ánh mắt lạnh lùng. Bức họa giống như đúc, người trong bức họa kia chính là Từ Ngôn!
Từ Ngôn cũng không biết mình có lệnh truy nã đến từ Quy Nguyên tông, càng chẳng quan tâm.
Tại một sơn động được đào trên một vách đá, Từ Ngôn đang tra xét thi thể trùng và linh thảo thu thập được từ thành Thiên Túc, sắc mặt phủ đầy một màu xanh nhạt không bình thường.
Kịch độc của con rết Yêu linh kia dính vào trên người lập tức xâm nhập vào cốt tủy, dung nhập vào tinh huyết. Không đến nửa ngày, độc khí đã công tâm, nếu không có linh khí khổng lồ của cường giả Hư Đan có thể tạm thời bảo vệ tâm mạch, đổi lại chỉ là cảnh giới Trúc Cơ mà nói thì e rằng Từ Ngôn đã sớm đi đời nhà ma rồi.
Từ Ngôn đang tìm giải dược. Phàm là nơi độc vật nghỉ chân thì gần đó nhất định có thể tìm được thứ tương khắc. Nhưng mà đáng tiếc, con rết Yêu linh này hình như không có thói quen cất giấu giải độc. Tìm kiếm nửa ngày trời, trừ việc phát hiện một vài linh thảo trân quý thì hắn không thu hoạch được gì cả.
Không để ý đến đám linh thảo rơi lả tả đầy đất và đám thi thể con trùng khô héo kia, Từ Ngôn nhắm hai mắt vận chuyển linh khí, đưa linh khí càng thêm ngưng thực bảo vệ tâm mạch và kinh mạch.
Nội thị bên trong, Từ Ngôn có thể phát giác được trong cơ thể mình có hai luồng độc khí màu xanh lá cực kỳ nhỏ.
Một luồng xoay quanh bên ngoài tâm mạch, không ngừng va chạm vào Linh lực mà xâm nhập vào bên trong. Một luồng khác lại ẩn bên ngoài Tử Phủ, định xuyên thấu qua Tử Phủ ăn mòn Hư Đan.
Hai luồng độc lực đáng sợ như hai lưỡi dao sắc bén, chỉ cần Linh lực hộ thể yếu bớt thì có thể đánh chết tu hành giả cảnh giới Hư Đan ngay.
Chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt Từ Ngôn đầy âm trầm.”Rết Hồng Vũ, nước dãi độc, gia hỏa đáng giận còn tịch thu tất cả Thất Tinh đằng!”
Thất Tinh đằng là một loại thượng phẩm linh thảo thập phần trân quý, có thể giải kịch độc của rết Hồng Vũ. Loại giải độc này có rất ít người biết, trừ phi là tu hành giả ưa thích nghiên cứu độc vật ra thì tu sĩ Hư Đan bình thường chỉ sợ còn không nhận ra được đó là rết Hồng Vũ nữa là.
Quả thật Từ Ngôn đọc qua rất nhiều sách vở giới tu hành, nhưng lịch duyệt lại không cao, bởi thời gian tu luyện quá ngắn, chừng mười năm mà thôi. Hắn có thể nhận ra rết Hồng Vũ, có thể biết giải dược Thất Tinh đằng đều là từ lão đạo sĩ mà ra cả đấy.
Lúc nhỏ hắn từng được nghe lão đạo sĩ nói qua rất nhiều thảo dược và kịch độc cổ quái trân quý, thậm chí cũng không kiếm được bao nhiêu thứ trong tiệm bán thuốc lớn nhất lúc bấy giờ. Thực ra lão đạo sĩ hầu như rất nhiều lần như vô tình nói rất chi tiết về giải dược giải độc có liên quan tới tương sinh tương khắc này. Ví dụ như rết Hồng Vũ này, lúc còn bé Từ Ngôn đã từng nghe qua, có điều đây là lần đầu tiên được gặp.
Loại linh thảo Thất Tinh đằng rất hiếm có, Từ Ngôn từng gặp ở phường thị Thiên Nam một lần. Hắn không biết mình sẽ trúng phải kịch độc này, nên lúc ấy cũng không mua. Coi như là hắn muốn mua thì với thân gia Trúc Cơ cảnh năm đó cũng không mua nổi.
Khắp nơi tất cả tích góp của thành chủ thành Thiên Túc cũng không thấy bóng dáng của Thất Tinh đằng, Từ Ngôn giận tím mặt. Hắn rút linh thể con rết từ Phong Hồn tinh ra, trực tiếp vận dụng pháp môn luyện hồn trong Thiên Quỷ thất biến.
Hắn không chất vấn con rết, bởi Ngưu Trường Nhạc cũng xảo trá thế kia thì Thiên Túc chỉ có thể giảo hoạt hơn mà thôi. Tra hỏi lão không bằng đem luyện thành luyện hồn, trở thành một âm quỷ toàn tâm nghe lệnh chủ nhân có phải hơn không.
Luyện hồn đã mất đi thần trí, trí nhớ còn có thể bảo tồn một ít. Luyện hồn vừa thành, Từ Ngôn lập tức dùng tâm thần ép hỏi tung tích Thất Tinh đằng.
Qua một lúc lâu, trên mặt bóng dáng màu lục đột nhiên mở hai mắt ra.
“Đà Phong sơn!”
Từ Ngôn tự nhủ, mang theo một tia may mắn. May là tin tức về Thất Tinh đằng vẫn được luyện hồn Thiên Túc giữ lại được.
Khó trách đại ngô công đã thành luyện hồn rồi còn nhớ rõ Thất Tinh đằng, bởi đó là linh thảo tương khắc với nó. Coi như có tịch thu tất cả lại rồi thì trí nhớ đó vẫn khắc sâu trong đầu nó nhất.
Trong trí nhớ của luyện hồn con rết, Đà Phong sơn cách thành Thiên Túc hơn vạn dặm, cũng không phải là nơi vô chủ. Trong núi có một thành Đà Sơn, thành chủ tên là Mao Đà. Không cần hỏi cũng có thể kết luận đối phương là một con lạc đà Yêu linh.
Chỉ cần có tin tức Thất Tinh đằng là tốt rồi. Một đầu Yêu linh khó mà ngăn cản được Từ Ngôn, dù có kịch độc quấn thân thì hắn vẫn nắm chắc chiến bại được một con Yêu linh đơn độc.
Thu hồi con rết Yêu linh, Từ Ngôn định bụng khôi phục một phen, ít nhất phải áp chế được hai luồng kịch độc trong cơ thể lại mới được. Nếu phải phân thần ngăn cản độc lực thì không có lợi gì cả.
Vừa mới nội thị Tử Phủ xong, đột nhiên tại trong lòng hắn dâng lên cảm giác kinh hãi.
Luồng kịch độc ẩn bên ngoài Tử Phủ thừa dịp Từ Ngôn thư giãn tâm thần trong lúc biết tin tức về giải dược, đã phân ra một tia tấn công Tử Phủ của hắn. Lúc này nó đang đánh úp về phía Kim Đan trong Tử Phủ!