Dịch: Niệm Di
Khi trông thấy trưởng lão Trang Vạn Kiệt, Từ Ngôn cũng khẽ giật mình.
Hắn đã nhìn thấy kẻ trước mặt này cách đây không lâu, là người đi sượt ngang qua hắn khi ra khỏi cổng hoàng cung ban nãy.
Có thể nhóm Phí Tài không biết hoàng cung Tuyết quốc là một nơi như thế nào, nhưng Từ Ngôn hiểu rõ nơi ấy.
Đó chính là một trong những trụ sở của Kim Ngọc phái. Tại sao trưởng lão Kim Đan của đảo Lâm Uyên lại có thể ra vào nơi đó?
Chỉ trong nháy mắt, Từ Ngôn chợt hiểu ra. Có vẻ như vị trưởng lão Kim Đan của đảo Lâm Uyên trước mặt này chính là kẻ địch, chứ chẳng phải người của phe mình nữa rồi. Và cũng vì đó mà vị đại sư tỷ Vương Chiêu này đã vô tình tự rước kiếp nạn.
Chuyện trưởng lão đảo Lâm Uyên đóng quân tại phường thị Tuyết thành cũng chẳng có gì kỳ quái. Vương Ngữ Hải có tu vi Nguyên Anh trung kỳ nên có nhiều thủ hạ Kim Đan, tuy thế lực không thể sánh bằng các môn phái lớn ở Tây Châu Vực nhưng cũng không tính là quá yếu kém.
Trong tất cả các môn phái, luôn có người đi lại các nơi, hoặc cài cắm tai mắt ở một số địa điểm quan trọng.
Tuyết thành là thành trì lớn nhất của một nước dẫn tới Tây Châu Vực, lại thuộc quyền quản lý của Kim Ngọc phái, một trong bảy tông phái đứng đầu. Một nơi náo nhiệt như vậy rất thích hợp để dò la tin tức.
Trang Vạn Kiệt chính là tai mắt của đảo Lâm Uyên. Nhưng theo cách nhìn của Từ Ngôn, tai mắt này đã đầu quân cho một vị minh chủ khác.
Mặc dù như vậy, Từ Ngôn vẫn làm theo những đệ tử khác tại đây, cung kính chào hỏi vị trưởng lão họ Trang này. Hắn nhìn thẳng, tỏ vẻ kính cẩn, chẳng hề ra vẻ là mình nhận ra người trước mặt, hệt như lần đầu gặp nhau.
“Vượt biển mà đến, bôn ba cả năm, đúng thật là vất vả cho nhóm tiểu tử bọn ngươi rồi”.
Trang Vạn Kiệt phất tay, giải phóng linh lực, phong bế thùng xe ngựa. Ông ta làm thế để ngăn cách cuộc trò chuyện với bên ngoài, sau đó cười ha ha, nói: “Tuyết thành là địa bàn của Kim Ngọc phái, nơi phường thị càng là rồng rắn lẫn lộn. May là các ngươi cẩn thận, không gây ra phiền toái gì. Hiện tại, mọi người có thể yên tâm rồi. Có ta ở đây, chắc chắn bảo vệ các ngươi lên đường bình an.”
Không rõ vì lý do gì, Trang Vạn Kiệt quay sang nhìn Từ Ngôn, hỏi, “Là ngươi nhận ra đám người đảo Bát Lan bám đuôi à? Ngươi đã làm thế nào vậy, bọn theo đuôi của đảo Bát Lan ấy giờ đang ở chỗ nào?”
“Thưa trưởng lão! Lúc đó có một nữ tu sĩ tên Tiểu Thiến đã nhận ra đại sư tỷ. Thế là, ta dẫn dụ nàng đến chỗ không người, thừa dịp ả chưa đề phòng bèn ra tay giết chết.” Từ Ngôn trả lời một cách chân thành, vừa nói vừa vung tay tạo động tác chém ngang.
“Ả chỉ có tu vi Luyện Khí mà thôi, giết rất dễ dàng!” Nói xong, Từ Ngôn ra vẻ tự hào, như thể đang kể đại công vì giải quyết rắc rối này.
“Trúc Cơ giết Luyện Khí, dĩ nhiên dễ như trở bàn tay. Người trẻ tuổi, đừng nên kiêu ngạo. Phải học cách khiêm tốn, biết nhẫn nhịn.”
Sau khi nghe xong, Trang Vạn Kiệt cảm thấy thú vị, còn chỉ điểm thêm: “Tây Châu Vực không phải là đảo Lâm Uyên. Vốn dĩ người dân trên đảo của chúng ta sống rất đơn giản, thích săn bắn thú biển, yêu tự do tự tại. Thế nhưng trong Tây Châu Vực rộng lớn này có rất nhiều cường giả, chư hầu khắp nơi, thế lực lớn nhỏ đủ cả. Bởi lẽ đó, ân oán xuất hiện không dứt. Nếu chưa đến cảnh giới Kim Đan, mỗi một người đều phải thật thận trọng. Vậy nên, trước khi các ngươi đột phá đến Hư Đan, cần phải học theo đạo của heo chó”.
“Đạo của heo chó ư?” Phí Tài bối rối, buột miệng xen vào hỏi: “Trang trưởng lão, chẳng lẽ chúng ta chưa đến cảnh giới Kim Đan là phải sống như heo hoặc chó sao?
“Đúng đấy, Trang trưởng lão! Chúng ta đều có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, đâu có phải kẻ quá yếu tại Tây Châu Vực.”
“Chúng ta là tu sĩ, không thể nào làm heo làm chó được!”
“Chúng ta nên bắt chước loài rồng loài phượng, hót một tiếng, chấn động kinh người!”
Khác với các tông phái có giới luật nghiêm ngặt trên lục địa, các tu sĩ tại khu vực bách đảo không phải chịu nhiều ràng buộc tông môn. Ngay cả khi đối mặt với các trưởng lão Kim Đan của môn phái mình, họ cũng có thể tùy ý mà chuyện trò khi cần thiết.
Trang Vạn Kiệt không hề tức giận, lắc đầu, cười nói: “Đạo của heo chó mà ta nói không giống như cách sống hèn mọn mà các ngươi đang nghĩ. Ý nghĩa của nó cũng giống như một loại tích lũy. Thế giới này có vô số kẻ mạnh, nhưng người cười cuối cùng chắc chắn sẽ là những kẻ nhỏ bé ẩn nấp trong bóng tối thay vì là những kẻ hành động theo cảm tính.
Vì những người này luôn tuân theo giáo điều giả làm lợn rồi ăn lấy thịt hổ, nên đa phần họ sẽ tỏ ra bình dị, dễ gần và thậm chí có chút trung thực. Nhưng khi họ thực sự muốn ra tay, thì hành động của những kẻ ấy giống như sấm rền gió giật, giết ngay đối tủ chỉ bằng một đòn. Đây chính là chân lý trong đạo của heo chó.”
Nở một nụ cười nhạt, Trang Vạn Kiệt vừa nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn vừa nói: “Đừng lộ diện, che giấu thực lực mới là điều quan trọng nhất. Các ngươi hiểu không?”
Nhóm đệ tử đảo Lâm Uyên bắt đầu im lặng suy nghĩ những gì mà Trang Vạn Kiệt đã nói. Dường như một số người đã hiểu, số còn lại thì cảm giác mù mờ hơn. Ngay cả đại sư tỷ Vương Chiêu cũng phải suy ngẫm về những lời dạy của vị trưởng lão Kim Đan này. Chẳng mấy chốc, nàng ta bèn gật đầu mạnh một cái.
“Đã hiểu.”
“Ta cũng hiểu!” Phí Tài lập tức nói: “Trưởng lão dạy chúng ta rằng, nên giả dạng như một kẻ vô danh ở thời điểm bình thường, rồi dùng ngay tuyệt chiêu để giết chết kẻ địch một cách bất ngờ trong những lúc mấu chốt!”Trang Vạn Kiệt chỉ mỉm cười chứ không hề nhận xét gì về sự cảm ngộ của nhóm đệ tử, vẫn luôn quan sát Từ Ngôn từ nãy đến giờ.
Chờ một lúc lâu không thấy đối phương lên tiếng, Trang Vạn Kiệt hơi ngạc nhiên, hỏi: “Ngươi... Đã hiểu chưa?”
Thấy trưởng lão Kim Đan chăm chú hỏi Từ Ngôn, Phí Tài và những người khác lập tức ước gì mình cũng được như thế. Bởi vì kiểu chỉ điểm trực tiếp này rất hiếm; có vẻ như Trang trưởng lão quan tâm đặc biệt đến Từ Ngôn.
Từ Ngôn vẫn luôn nhẹ cúi đầu, dường như đang suy nghĩ đối phương giải thích. Vừa nghe hỏi, hắn vội ngẩng đầu lên, chợt nói: “Đã hiểu, ta đã hiểu!”
“Ngươi hiểu thì tốt rồi.” Trang Vạn Kiệt cười một cách lạnh lùng, nhưng chẳng ai nhận ra.
“Đường vẫn còn dài lắm. Chúng ta chỉ thực sự an toàn khi rời khỏi địa giới của Tuyết quốc”. Trang Vạn Kiệt nhìn mọi người xung quanh, nói: “Các ngươi cũng vất vả suốt quãng đường, giờ nghỉ ngơi đi. Cứ yên tâm vì có ta phụ trách cảnh giới rồi.”
“Làm phiền Trang thúc!” Vương Chiêu gật đầu cảm ơn. Nàng không hề nghi ngờ ông ta, bèn ngồi sang một bên, khoanh chân tĩnh tọa, bắt đầu nghỉ ngơi.
“Nếu có nguy hiểm xảy ra, Trang trưởng lão nhớ nhắc nhở trước cho chúng ta nhé, khà khà.” Phí Tài nói với cái vẻ lấy lòng, thế là bị ông ấy mắng một câu rồi đá lăn sang bên cạnh.
Từ Ngôn không nói gì cả, chỉ ngồi xuống nơi góc thùng xe.
Vốn là, hắn dự định tách khỏi đội ngũ sau khi ra khỏi Tuyết thành để đích thân đi xử lý chuyện phiền phức do hắn mà đến. Mặc dù không thấy tung tích của vị cường giả Kim Đan khắc tượng rồng cuộn kia, nhưng Từ Ngôn không tin gã chấp nhận buông bỏ tuyết quả.
Nhưng vì đại sư tỷ đã mời trưởng lão Trang Vạn Kiệt đến, Từ Ngôn quyết định không đi nữa. Hắn không cần mà cũng không thể rời đi được.
Trang Vạn Kiệt mang theo sát ý mà đến. Nếu Từ Ngôn bỏ đi, e rằng tất cả những người có mặt nơi đây đều sẽ chết. Dù gì đi nữa, một chuyện phiền phức là không nhiều, hai chuyện phiền phức cũng không ít. Tuy vậy, đối với Từ Ngôn, giết một hay mười tên Kim Đan đều không khác nhau gì cho lắm.
Hắn bí mật lấy ra một cái túi trữ vật, nắm trong tay một cách kín đáo. Từ Ngôn khẽ nhúc nhích khóe miệng, bất chợt cười nhếch một cách rất quái lạ.
Túi trữ vật là của Chân Vô Danh, bên trong rỗng tuếch. Kẻ kia chính là cao thủ xếp thứ tư trên Thiên Anh bảng. Hiện tại, Từ Ngôn vẫn chưa đối phó được y, chỉ có thể nén giận, nhưng đồ vật đã vào trong tay, không dùng thì uổng phí.
“Từ sư huynh, ta buồn ngủ quá, ngủ trước một giấc. Có chuyện xảy ra thì nhớ gọi ta dậy.” Phí Tài vẫn ngồi bên cạnh Từ Ngôn. Dù đi đâu, gã vẫn cảm thấy ở bên cạnh vị Từ sư huynh vẫn là an toàn nhất.
“Được rồi, chắc chắn là ngươi sẽ có một giấc mộng đẹp, lại còn cực kỳ đặc sắc nữa.” Giọng nói trầm thấp của Từ Ngôn hơi kỳ lạ, khiến Phí Tài phải rùng mình.