Dịch: Niệm Di
***
Phi Hổ xa cách xa Tuyết thành, có tới tám con Tuyết hổ đi tới.
Do đây là trường hợp khẩn cấp, nên Phi Hổ xa mà Vương Chiêu sai người đi thuê là loại nhanh nhất. Nó có thể chứa mấy chục người và tốc độ nhanh gấp đôi loại được kéo bởi ba con Tuyết hổ.
Vì tốc độ nhanh hơn, giá cả đương nhiên sẽ tăng, cũng như câu nước lên thì thuyền lên vậy. Nhưng lúc này, Vương Chiêu không hề cảm thấy tiếc rẻ mớ linh thạch đó.
Cách xử sự của đại sư tỷ vẫn rất thận trọng. Hơn nữa, chuyến đi lần này lại được trưởng lão Kim Đan hộ tống nên các sư đệ, sư muội khác đều rất an tâm.
Tám con Tuyết hổ đang phi nước đại vô cùng linh hoạt giúp cho khung xe to lớn hiếm khi xóc nảy. Dần dần, các đệ tử đảo Lâm Uyên hoặc chìm vào giấc ngủ hoặc ngồi tu luyện.
Sau khi rời khỏi Tuyết thành, Phi Hổ xa đã phóng nhanh hết tốc lực. Lúc này, trời đã rạng sáng; bầu trời bị mây đen bao phủ, từng đóa hoa tuyết rơi lác đác xung quanh.
Sau ngày tết Phong Tuyết, một trận tuyết rơi dày đặc đã đúng hạn kéo đến.
Có rất ít ngày nắng ở Tuyết quốc. Thông thường, dĩ nhiên chẳng ai chú ý đến một thiên tượng phổ biến như vậy, ngoại trừ những kẻ bám đuôi đang ẩn mình trong gió tuyết.
Chiếc Phi Hổ xa lao qua một khe núi, vòng qua những vách đá cao rồi nhanh chóng biến mất trong gió và tuyết.
Tuyết không quá lớn. Vì vậy, miễn không gặp phải bão tuyết dữ dội, thì bầy Tuyết hổ có thể kéo xe mà chạy một cách bình thường trong tuyết dày.
Tại một vị trí đâu đó bên trong khe núi, có tiếng sàn sạt nhẹ nhàng vang lên. Lớp tuyết trắng bám trên mặt đất xoay tròn rồi ngưng tụ thành một khối cầu.
Quả cầu tuyết vỡ tang theo một tiếng “oành”, một vị tu sĩ trung niên có gương mặt âm u xuất hiện ngay sau đó.
“Tuyết quả của Kiều Văn Dương ta mà cũng dám lấy. Hừm, đúng là đồ tiểu bối Trúc Cơ không sợ chết mà!”
Kiều Văn Dương đã đuổi theo nhóm người ra khỏi Tuyết thành suốt cả quãng đường, cũng chính là vị tu sĩ Kim Đan đã điêu khắc tượng băng Bàn Long. Gã là một tán tu, không môn không phái, nhất định phải có được tuyết quả nhưng bị Từ Ngôn chen ngang mà lỡ mất dịp.
Vì không thể lấy được tuyết quả trong cuộc thi điêu khắc băng, không còn cách nào hay hơn, Kiều Văn Dương đành chọn một con đường tắt khác, một phương pháp mà rất nhiều người từng dùng qua. Đó chính là mạnh mẽ cướp đoạt.
Kiều Văn Dương vận chuyển Kim Đan, ngưng tụ ánh mắt. Một khu vực linh thức vô hình tản ra từ người y, bao phủ lấy Phi Hổ xa ở đó không xa.
Chỉ có Kim Đan trung kỳ mới có thể vận dụng linh thức như vậy. Chứng tỏ Kiều Văn Dương này có tu vi ở Kim Đan trung kỳ. Tuy vậy, y không lập tức ra tay mà chỉ nhíu mày.
“Có thêm một tên Kim Đan, xem ra hơi vướng tay vướng chân rồi...”
Cảm nhận được hơi thở ở cùng đẳng cấp với mình, Kiều Văn Dương bèn thận trọng điều khiển linh thức của bản thân lượn lờ xung quanh thùng xe.
“Có một tên Kim Đan sơ kỳ, mười tám tên Trúc Cơ hậu kỳ. Đây là Tuyết quốc, địa bàn của Kim Ngọc phái. Trừ khi giết hết một lượt, nếu có kẻ chạy thoát thì sẽ rất phiền phức.”
Có thêm một Kim Đan trong đội ngũ đã nằm ngoài dự liệu của Kiều Văn Dương.
Trước khi Phi Hổ xa ra khỏi tòa thành, y đã dùng linh thức để theo dõi. Nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, tình hình lại trở nên khó giải quyết hơn.
“Thừa dịp thằng nhóc đó còn giữ tuyết quả trên người, mình chỉ cần bắt nó đi là được!”
Sau khi hạ quyết tâm, vốn dĩ Kiều Văn Dương muốn đợi Phi Hổ xa cách xa Tuyết thành một chút mới dám ra tay. Dù gì đi nữa, Tuyết thành cũng là địa bàn của Kim Ngọc phái. Ấy thế mà có thêm một cường giả Kim Đan xuất hiện trên xe đã khiến y cảm thấy kiêng kỵ.
Nếu đối phương liều mạng với mình, mặc dù thấp hơn bản thân một tiểu cảnh giới nhưng Kiều văn Dương không thể bảo đảm tuyệt đối thành công.
Sau khi hạ quyết tâm, bóng dáng của Kiều Văn Dương chợt trở nên mơ hồ, biến mất trong gió tuyết. Gã dùng phong độn nhanh chóng đuổi theo chiếc Phi Hổ xa phía trước.
Trong buồng xe, mười tám đệ tử Trúc Cơ đều đang im lặng.
Trong bầu không khí yên tĩnh này, Trang Vạn Kiệt từ từ mở mắt, không hề che giấu sự lạnh lùng từ đáy mắt mình. Ông ta nhìn Vương Chiêu rồi đến từng người một, mãi cho đến khi quan sát đủ cả mười tám đệ tử xung quanh vài lần.
“Mười tám vong hồn... Nể tình đồng môn, ta sẽ tiễn các ngươi đi thật nhanh gọn!”
Trang Vạn Kiệt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Vương Chiêu, trong hai tay phập phồng linh lực, một mũi kim dài mang khí tức pháp bảo hạ phẩm hiện ra, liên tục xoay quanh hai tay của ông ta.
Hình dạng chính xác của cây kim dài chính là một trường thương nhỏ. Nó đang nhắm thẳng vào Vương Chiêu. Trang Vạn Kiệt chuẩn bị ra tay.
Kế hoạch của ông ta là phế Vương Chiêu nhưng không giết. Sau khi đánh trọng thương Vương Chiêu, khiến nàng mất khả năng chạy trốn, y sẽ quay sang giết sạch mười bảy đệ tử còn lại, nhất là cái tên giáp mặt ở lúc ở hoàng cung.
Giết xong bọn đệ tử vướng tay chân này, Trang Vạn Kiệt sẽ thủ tiêu luôn người lái xe, bao gồm cả tám con Tuyết hổ.
Ngoại trừ giữ mạng Vương Chiêu để giao cho đảo Bát Lan, không ai trong số họ được phép sống sót cả!
Tuy bị liệt vào danh sách mục tiêu phải giết đầu tiên, Từ Ngôn vẫn khoanh chân ngồi tĩnh tọa. Hắn nhắm khẽ đôi mắt, chẳng rõ là đang luyện công hay ngủ say. Dù mí mắt đã đóng lại, nhưng con ngươi của hắn lại ánh lên tia sáng trắng.
Từ khi giả vờ ngồi xếp bằng tu luyện, Từ Ngôn đã vận chuyển Tiên Mi Quỷ Nhãn rồi. Dù nhắm mắt, nhưng năng lực của kỹ năng này không hề bị mí mắt cản trở.
Từ Ngôn vẫn đang trông chừng Trang Vạn Kiệt, mãi đến khi trông thấy đối phương khống phế pháp bảo.
“Cứu ta với!!!”
Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên như sấm nổ đánh thức tất cả mọi người, khiến Phí Tài ở sát bên suýt phải té ngã vì giật mình.
“Sao vậy? Sao vậy? Từ sư huynh, huynh bị sao vậy? Tại sao huynh lại kêu cứu?” Vừa mở mắt, Phí Tài bèn lập tức hỏi thăm. Vương Chiêu cũng vội vàng đứng dậy, rồi cảm thấy mù mờ khi Từ Ngôn vẫn bình yên vô sự.
Tiếng kêu cứu mạng của Từ Ngôn lanh lảnh vang dội, nhức nhối cả tai. Đặc biệt còn khiến hai tay của vị Trang trưởng lão phải run lên, vội vàng giấu thanh kim dài đi.
“Là ác mộng... Ác mộng mà thôi! Xin lỗi mọi người, vừa rồi ta gặp ác mộng nên mới giật mình mà hét lên.”
Từ Ngôn trừng lớn hai mắt, trông vô cùng sợ hãi. Sắc mặt hắn tái nhợt trong khi dõi mắt nhìn xung quanh, hệt như vừa tỉnh từ trong mộng vậy.
“Hóa ra là ác mộng. Đệ còn tưởng có cường địch đuổi theo chứ.” Phí Tài hít sâu, nói: “Một cơn ác mộng mà khiến từ sư huynh giật mình tỉnh giấc, ắc hẳn rất đáng sợ phải không? Từ sư huynh, huynh đã mơ thấy gì?”
Phí Tài rất tò mò, các đệ tử khác của đảo Lâm Uyên cũng vô cùng thắc mắc. Dưới cái nhìn của bọn họ, vị Từ Ngôn này rất ổn trọng, thậm chí còn có thể giành được vị trí thứ nhất trong cuộc thi điêu khắc trên băng, hà cớ gì lại bị giật mình tỉnh dậy vì một cơn ác mộng tầm thường.
Lúc này, Vương Chiêu tò mò nhìn qua. Từ khi có trưởng lão Kim Đan đi cùng, nàng đã tự tin không còn lo lắng nữa.
“Không sao chứ, ngươi vừa mơ thấy cái gì?” Vương Chiêu đến gần, lấy làm lạ hỏi thăm. Kẻ này có thể đánh giết mười tên Trúc Cơ cùng cấp dưới đáy biển. Quả thật Vương Chiêu không nghĩ ra, có cơn ác mộng nào đủ dọa Từ Ngôn đến mức như thế?
“Quỷ Diện, ta mơ thấy Quỷ Diện.” Từ Ngôn bình tĩnh lại cảm xúc của mình rồi nói: “Chính là bức tượng băng đeo mặt nạ quỷ kia. Ta mơ thấy vị Quỷ Diện ấy sống lại, cười gằn rồi chém vào nhóm chúng ta.”
Từ Ngôn ngẩng đầu, ngước nhìn Trang Vạn Kiệt và nói với vẻ mặt sợ hãi: “Quỷ Diện giết Trang trưởng lão bằng một thanh trường đao, còn chặt đầu ngài để làm đá kê chân, xếp gập thi thể để làm ghế ngồi. Cuối cùng, kẻ đó ngồi trên xác Trang trưởng lão rồi cười thật to.”
Lời nói của Từ Ngôn sặc mùi máu tanh khiến tất cả những người khác đều cảm thấy rùng mình. Trái lại, chỉ có mỗi Trang Vạn Kiệt là tức lộn ruột.
Trang trưởng lão vừa định giết Từ Ngôn trước nào ngờ đối phương lại mơ thấy bản thân bị kẻ khác giết, thậm chí còn chết thảm như vậy.
“Chỉ là nằm mơ mà thôi! Hẳn là do mấy ngày nay mệt quá, các ngươi nghỉ ngơi thêm một chút, sẽ không sao đâu.”
Trang Vạn Kiệt cố kìm nén lửa giận, sau đó mở lời trấn an cho có lệ. Thấy Từ Ngôn đang cúi đầu suy tư điều gì đó, ông ta không do dự nữa, bèn triệu hồi ngay cây kim dài trong lòng bàn tay giấu sau lưng.
Ầm ầm!
Ngay khi Trang Vạn Kiệt chuẩn bị ra tay, nóc xe vang lên một tiếng trầm thấp rồi một luồng ánh kiếm chém thẳng xuống.