Dịch: Hoangtruc
“ Nếu như Thông Thiên Tiên chủ vẫn còn, Thương Hải sẽ không thành bộ dạng như vậy, bách đảo chúng ta sẽ không bị chia rẽ, đại sư tỷ sẽ không cần phải gả cho tên Tam công tử âm hiểm kia.”
Nghe được lời Từ Ngôn nói khẽ, Phí Tài lập tức nổi giận nói một tràng dài, thiếu chút nữa đã khiến Từ Ngôn hít thở không thông.
“ Thông Thiên Tiên chủ quản gì tới nhân duyên của người khác?”
“Làm sao mặc kệ được? Người đứng đầu của bách đảo đương nhiên phải xen vào chuyện của bách đảo rồi! Nhân duyên là chuyện đại sự nha.”
“Tiên chủ cũng rảnh thật đấy...”
Từ Ngôn không cãi nhau với tên tu sĩ đầu óc như cái chày gỗ trước mắt này. Nhân vật được xưng tụng là Tiên chủ đến Nguyên Anh không khéo còn chưa được nhìn thấy mặt, làm sao quản chuyện hôn phối của tu sĩ Trúc Cơ kia chứ.
Quản chuyện hôn phối không phải là chuyện của Tiên chủ, mà là chuyện của Nguyệt lão!
“Tốt nhất đợt hải triều tiếp theo cuốn bay đảo Bát Lan đi cho rồi, để cái đám cá biển, tôm biển, rùa biển chiếm lấy đảo Bát Lan đi. Dù Hải tộc có mạnh hơn Liễu gia cũng không có chuyện cường thế ép duyên đại sư tỷ.”
Phí Tài còn đang lẩm bẩm nguyền rủa, Từ Ngôn chợt sững sờ hỏi: “Hải triều? Thủy triều sau hải đảo nhấn chìm sao?”
“Hải triều không nhấn chìm được hải đảo nhưng mà Hải tộc lại có thể a. Tốt nhất đợt hải triều tiếp theo lên, đám Hải tộc kia đi đánh đảo Bát Lan đi. Đúng rồi Từ sư huynh, ngươi nói xem có cách nào dẫn Hải tộc đi qua đảo Bát Lan không?”
Từ Ngôn lắc đầu tỏ vẻ không cách nào làm được, lại không chút dấu hiệu dò hỏi: “Chẳng lẽ Hải tộc thường xuyên đánh vào hải đảo hả? Đảo Lâm Uyên cũng bị đánh qua rồi?”
“Sao lại không có, ba năm trước từng có một đợt thủy triều, kỳ thật cũng là Thú triều. Hải thú tạo thành thủy triều, cảnh tượng đủ dọa người, đến nửa năm sau ta vẫn còn gặp ác mộng nha.”
Phí Tài nhớ tới hải triều năm đó mà còn sợ hãi, sau đó gã chợt khó hiểu hỏi: “Lúc ấy Từ sư huynh không ở trong thành hả? Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra?”
“Ba năm trước đây ta bị một cơn bệnh nặng, co kéo tới nửa tháng mới khỏi, xém chút bỏ cả mạng luôn rồi. Lúc đó đúng thời điểm hải triều phát sinh.”
“Trách không được... Lúc ấy tất cả mọi người trong thành đều nhìn thấy được cảnh tượng hải thú tấn công đảo đầy khủng bố, nghe nói có tới hơn mười người đã bị hù chết.”
“Hải tộc Công kích hải đảo có cảnh giới thế nào?” Từ Ngôn hỏi.
“Phần lớn chỉ là Yêu vật cùng Yêu thú bình thường, số lượng rất lớn, có một ít Yêu linh Hải tộc dẫn đội nhưng rất hiếm khi xuất hiện Đại yêu. À đúng rồi, hải triều ba năm trước đây có một con Đại yêu xuất hiện, là một con tôm màu tím khổng lồ đủ để hù chết người nha. Đến giờ ta còn không muốn ăn tôm, vừa nhìn thấy tôm biển là lại nhớ tới con hải thú đáng sợ kia.”
“Hải tộc phân chia cảnh giới có giống như Yêu tộc không?” Từ Ngôn lại hỏi.
“Hải tộc cũng là Yêu tộc, cảnh giới phân chia tương tự nhau. Đệ tử Luyện Khí Kỳ chúng ta có thể đối phó được với Yêu vật bình thường, Yêu thú phải nhờ đến đệ tử Trúc Cơ ra tay. Còn về Yêu linh thì chỉ có các trưởng lão Kim Đan đối phó nổi. Đại yêu còn đáng sợ hơn, có thể chém giết với cường giả Nguyên Anh. Phía trên Đại yêu còn có Yêu vương, ngang ngửa với cường giả Hóa Thần. Sau nữa là Hóa Vũ, cùng cấp với cường nhân cảnh giới Độ Kiếp. Cuối cùng là Yêu Thánh trong truyền thuyết, đoán chừng chưa ai gặp qua, nghe nói Yêu Thánh có thể tranh phong cùng với Tán Tiên.”
Phí Tài nói qua, chỉ chỉ mắt mình nói tiếp: “Muốn phân biệt cấp bậc Yêu tộc phải nhìn vào mắt của chúng nó, mắt đỏ lừ chính là Yêu vật bình thường, trong mắt Yêu thú bình thường sẽ xuất hiện một vòng huyết luân, Yêu linh thì có hai vòng huyết luân, rồi tiếp đó cứ thế suy ra. Từ sư huynh, sau này có rời khỏi bến, nếu nhìn thấy Yêu tộc có huyết luân trong mắt thì nhớ mà nhanh chóng chạy trốn khỏi chết, chúng ta không đấu lại được đâu.”
Nghe Phí Tài giảng giải, Từ Ngôn xem như hiểu rõ được về cảnh giới Yêu tộc Chân Võ giới. Xem ra trận cơ trên bờ biển được dựng nên là nhằm bảo vệ hải đảo, ngăn cản hải thú.
Cũng như thế giới trong bình, Yêu vật ngang với Luyện Khí Kỳ, Yêu thú ngang ngửa với Trúc Cơ, Yêu linh ngang Kim Đan, Đại yêu ngang Nguyên Anh, Yêu vương ngang Hóa Thần, còn Hóa Vũ Yêu tộc lại vô cùng lạ lẫm, lần đầu tiên Từ Ngôn nghe thấy.
Sau Yêu vương là Hóa Vũ, tương tự như Độ Kiếp. Còn có Yêu Thánh thần bí mà cường đại có thể tranh phong được với Tán Tiên!
Chân Võ giới quả nhiên thần bí, mênh mông khiến cho người ta phải mờ mịt.
Cảnh giới đa dạng đủ để nói rõ phiến thế giới này to lớn. Có thể nghĩ nếu ngày kia gặp được tất cả những anh hào trong thiên hạ thì sẽ có cảnh tượng hoành tráng đến thế nào đây!
Ngoại trừ chờ mong, trong đầu óc đầy sức tưởng tượng của hắn có thêm một vài điều nữa. Nghĩ đến thế giới vô biên mà thần bí này, nghĩ tới vô số cường giả ba tộc Nhân, Yêu, Ma, trong đầu Từ Ngôn chợt hiện lên hình ảnh linh thạch chất thành núi, linh thảo phủ kín khắp mặt đất đầy quỷ dị.
Khóe miệng hắn nhếch lên cười ngây ngô càng làm cho hắn nhìn qua đầy thuần phác, chẳng qua Phí Tài lại cảm thấy lạnh sống lưng.
“Từ sư huynh, người cười thế có hơi đáng sợ.”
“Thật sao?”
Từ Ngôn chợt giật mình, lại lần nữa nghiêm trang nở nụ cười ngây ngô, rồi hỏi: “Thế này thì sao?”
“Lần này ổn hơn rồi, mà nhìn qua có hơi ngốc.” Phí Tài gãi đầu, không hiểu đáp.”Quả nhiên là đến nơi mới chưa kịp thích ứng mà!” Từ Ngôn thầm nói một câu, sau đó tự điều chỉnh lại nụ cười chất phác của mình lại lần nữa.
Thiên Môn hầu sao có thể cười đáng sợ được chứ, phải là cười lên vô cùng khờ ngốc mới phải.
“Làm sao mới có được tâm pháp cảnh giới Trúc Cơ đấy?” Từ Ngôn hỏi.
“Trong Tàng Thư các có cất giữ các loại tâm pháp có đấy, tới Trúc Cơ thì được phát. Nếu đệ tử Luyện Khí Kỳ mà muốn thì phải dùng linh thạch mua sắm.”
“Tâm pháp cảnh giới Kim đan cũng mua được sao?”
“Có thể nha, chẳng qua rất mắc. Tâm pháp Trúc Cơ cần một trăm linh thạch, tâm pháp Kim Đan cần một ngàn linh thạch, mà mua cũng vô dụng. Cứ tới cảnh giới đấy là sẽ được tông môn phát cho miễn phí mà.”
Từ Ngôn không nhiều lời với Phí Tài nữa mà đứng dậy chạy tới Tàng Thư các.
Hắn không mua nổi tâm pháp Kim Đan nhưng nhất định phải nhìn qua tâm pháp Trúc Cơ một chút, nhìn xem có gì khác với tâm pháp thế giới trong bình hay không.
Tiêu phí thêm một trăm linh thạch, cuối cùng Từ Ngôn đã nhận được một bộ tâm pháp Trúc Cơ. Hắn trở lại chỗ ở của mình, cẩn thận nhìn xem.
Một lúc lâu sau, hàng mày của Từ Ngôn bắt đầu chậm rãi cau lại.
Tâm pháp Trúc Cơ Chân Võ giới quả nhiên khác hẳn với tâm pháp Trúc Cơ thế giới trong bình, hơn nữa còn có chênh lệch cực lớn. Bởi vì loại tâm pháp này chỉ có tu sĩ Hư Đan ở thế giới trong bình mới có thể tu luyện.
Bỏ qua chuyện chênh lệch cảnh giới, Từ Ngôn lại nhìn kỹ tâm pháp Trúc Cơ trong tay một lần nữa. Sau đó hắn mới đưa ra một kết luận.
Tâm pháp của Chân Võ giới huyền ảo hơn tâm pháp thế giới trong bình rất nhiều, hơn nữa còn dễ dàng tu luyện hơn nhiều.
Dễ dàng tu luyện không phải chỉ tốc độ tu luyện rất nhanh mà ý nói chỉ cần sờ tới cánh cửa, là có thể như con thuyền xuôi dòng nước, tốc độ càng tu luyện sẽ càng nhanh. Nhưng nếu không sờ tới được cánh cửa kia, hoặc không nhìn ra được những huyền ảo trong đó thì tốc độ tu luyện trở nên vô cùng chậm chạp, thậm chí trì trệ không tiến.
“Xem ra với tu sĩ Chân Võ giới, thiên phú tu luyện càng thêm cực kỳ trọng yếu...”
Từ Ngôn nói nhỏ một câu, so sánh xem mặt lợi và hại của hai loại tâm pháp, rồi lại so sánh tâm pháp trước mặt với Ích Vân quyết một phen.
Thời gian dần trôi qua, một tia kinh sợ xuất hiện ở trên mặt hắn.
Cho tới bây giờ Từ Ngôn mới phát hiện đến cảnh giới Nguyên Anh còn có thể tu luyện Ích Vân quyết được. Nó không chỉ bao hàm tâm pháp Luyện Khí Kỳ Chân Võ giới, còn bao hàm tâm pháp Trúc Cơ. Tuy hắn không mua nổi tâm pháp Kim Đan nhưng hắn vẫn có thể kết luận được Ích Vân quyết mà lão đạo sĩ truyền thụ cho hắn còn bao hàm cả tâm pháp Kim Đan Chân Võ giới, thậm chí là tâm pháp Nguyên Anh!