Dịch: Hoangtruc
Một bộ tâm pháp kéo dài qua bốn đại cảnh giới, bao hàm bốn đại cảnh giới trong đó!
Có thể dung nhập tâm pháp bốn đại cảnh giới thành một phần tâm pháp, phải nói là phần tâm lực này bỏ ra nhiều đến mức nào!
Từ Ngôn thầm cảm tạ sư phụ, đồng thời thở phào một hơi. Hắn lấy phù bút, linh mực và da thú chế bùa ra, bắt đầu vẽ bùa chú hạ phẩm.
Lòng hắn đang không tĩnh, mà vẽ chú, chính là cách tốt nhất làm trầm lòng tĩnh khí.
Từng tấm bùa chú theo ngòi bút lưu chuyển của hắn dần được vẽ ra. Trọn vẹn một ngày, Từ Ngôn đã dùng hết sạch cả da thú, đổi lại là hơn trăm lá bùa.
Cộc cộc cộc...
Tiếng đập cửa vang lên, giọng điệu của Phí Tài cao hứng bừng bừng truyền tới: “Từ sư huynh, ăn thịt cá nha!”
Hắn còn tưởng Phí Tài mang đến thịt cá Đại yêu Thanh Cốt ngư, không ngờ chỉ là một tảng thịt cá Ngân Bì ngư khá lớn có trình độ Yêu vật, hẳn là vừa mới giết chết xong.
“Đệ tử Luyện Khí Kỳ chúng ta chỉ có thể ăn loại Ngân Bì ngư này. Đến khi Trúc Cơ thì sướng rồi, có thể được ăn thịt cá Hoa Lân ngư, là Yêu thú chân chính trong mắt có huyết luân đấy.”
Phí Tài đầy hào hứng nói: “Tu sĩ Bách đảo càng ăn cá sẽ càng đề tăng tu vi, càng có thể ăn được cá to lớn hơn. Đừng xem thường mấy loại cá biển này, không chỉ là mỹ vị mà trong thịt còn có kèm có theo linh khí, có thể cường thân kiện thể, tăng tiến tu vi. Ha ha ha, đây chính là điểm tốt của tu sĩ ngoài hải đảo nha. Tu sĩ trên đất bằng kia có muốn ăn cũng không được, người ta phải trèo đèo lội suối bắt Yêu thú, đâu được thảnh thơi xuống biển đánh cá như chúng ta. Biển rộng vô tận cho nên tôm cá đề huề nha.”
Ngân Bì ngư nhanh chóng được Từ Ngôn chế biến thành một nồi canh cá. Phí Tài uống một hơi cạn sạch gần nửa nồi rồi vỗ vỗ bụng đầy mỹ mãn: “Từ sư huynh cần phải ăn nhiều một chút, sau khi ăn no xong chúng ta còn phải ra sau núi trợ uy nữa. Nói không chừng còn phải cắt khoáng thạch.”
“Trợ uy? Cắt khoáng thạch?” Từ Ngôn buông bát đũa, tò mò hỏi: “Trợ uy giúp ai? Cắt khoáng thạch gì?”
“Đương nhiên là trợ uy giúp đại sư tỷ!”
Phí Tài khó khăn nhấc bụng đứng dậy nói: “Có người bên đảo Bát Lan tới, muốn tỷ thí với đệ tử đảo Lâm Uyên một phen. Chuyện luận bàn này thường xuyên xảy ra, đôi khi tỷ thí kiếm pháp, cũng có khi tỷ thí bùa chú pháp thuật. Thường thấy nhất là tỷ thí cắt khoáng thạch trong mỏ quặng linh khoáng. Hai phe phái ra môn nhân của mình, mỗi bên tới một khu khoáng thạch lớn, bên nào cắt nhanh nhất thì bên đó thắng: “
Phí Tài rung đùi đắc ý tiếp tục diễn giải: “Đệ tử Luyện Khí Kỳ chúng ta mong đợi nhất là thời điểm tỷ thí này, bởi vì một khi chiến thắng người của đảo Bát Lan, đại sư tỷ sẽ ban thưởng linh thạch, có thua cũng không trách tội. Lần này nhất định phải áp chế nhuệ khí của đảo Bát Lan. Nghe nói dẫn đội là Tam công tử, nhất định hôm nay sẽ khiến gã phải kinh ngạc, hừ.”
Môn nhân của Đảo Bát Lan và đảo Lâm Uyên thường xuyên tỷ thí với nhau, thông thường sẽ là đệ tử cảnh giới Trúc Cơ và Luyện Khí tham dự. Hơn nữa đây chỉ là tỷ thí tự phát, các trưởng lão Kim Đan và đảo chủ sẽ không nhúng tay, cũng sẽ không đến quan sát.
Chỉ là một đám các đệ tử tranh cường háo thắng, căn bản không cần cường giả Kim Đan ra mặt.
Phí Tài còn đang lẩm bẩm rằng nhất định đại sư tỷ có thể chiến thắng, còn Từ Ngôn lại đầy trầm ngâm.
Không lâu sau, hắn lên tiếng hỏi: “Mỏ linh quáng trên đảo Lâm Uyên nhiều lắm sao?”
“Rất lớn a, chiếm diện tích hơn mười dặm dấy. Đấy chính là linh mạch nha. Dù là linh mạch hạ phẩm thì ít nhất cũng phải trên mười dặm.” Phí Tài đáp.
“Linh mạch?” Từ Ngôn chợt sững sỡ. Từ này với hắn có chút lạ lẫm.
Thế giới trong bình không có linh mạch, chỉ có linh nhãn. Còn linh thạch chính là nham thạch ở cạnh linh nhãn, được linh khí uẩn hóa nhiều năm mà hình thành.
Trách không được linh thạch ở thế giới trong bình không tinh thuần bằng linh thạch Chân Võ giới, dù cùng là hạ phẩm nhưng độ nồng đậm của linh khí chênh lệch nhau rất nhiều. Hóa ra Chân Võ giới có linh mạch và linh quáng, có lẽ linh mạch chính là linh nhãn cỡ lớn rồi.
“Sắp đến lúc tỷ thí rồi, Từ sư huynh, chúng ta nhanh đi thôi, chạy đi phải mất hơn một canh giờ đấy.”
Vốn Từ Ngôn cũng không định nghe theo Phí Tài rủ rê, chỉ một đám đệ tử Luyện Khí Kỳ với Trúc Cơ Kỳ tỷ thí, tới đó cũng có gì để nhìn?
Chỉ là Từ Ngôn nhớ tới địa điểm tỷ thí là ở linh mạch, cho nên mới quyết định qua đó xem xét một chuyến.
Không phải đi xem tỷ thí, mà là muốn xem xem linh mạch của đảo Lâm Uyên có bộ dạng thế nào.
Hai người rời khỏi chỗ ở, chạy tới phái sau núi. Trên đường đi cũng có không ít môn nhân nhắm thẳng về hướng sau núi, xem ra có rất nhiều đệ tử tự nguyện đi trợ trận trong lần tỷ thí mà Vương Chiêu cầm đầu này.
Đi lại hơn nửa canh giờ, xuyên qua một ngọn đồi nhỏ, một cảnh tượng đồ sộ xuất hiện trước mắt.
Phía sau đảo Lâm Uyên xuất hiện một vực sâu rất lớn. Đứng cạnh bờ vực nhìn xuống sâu không thấy đáy, như thể biển rộng bị cắt ra một cái khe rãnh cực lớn, nước biển chảy ngược xuống, rót mãi không đầy. Nhìn qua vô cùng kỳ dị.
Đứng trên đồi nhìn thấy cảnh trí như thế mà Từ Ngôn còn cảm thấy khiếp sợ. Hắn chưa từng nhìn thấy kỳ quan thế này qua.”Trong biển còn có vực sâu sao?”
“Đảo Lâm Uyên - là đảo vực sâu nha, tất nhiên là hải đảo tiếp giáp với vực sâu rồi.”
Phí Tài giải thích: “Đảo Lâm Uyên chúng ta vốn là một tảng đá khổng lồ ở dưới đáy biển. Nghe nói ngàn năm trước, ngoài đảo xuất hiện tiếng nổ mạnh, đáy biển rạn nứt tách tảng đá biển này ra xa, tạo thành hải đảo. Nên đảo này được gọi là đảo Lâm Uyên. Từ sư huynh, có phải ngày ngày ngươi chỉ khổ luyện tâm pháp trong thành Lâm Uyên, không bước chân ra ngoài, chứ làm sao đến truyền thuyết này còn chưa từng nghe qua?”
“Quả thật không có đi ra ngoài, cũng không có bằng hữu nào, cho nên kiến thức nông cạn rồi.” Từ Ngôn cười cười, cũng làm bộ cho qua chuyện, mắt nhìn vực sâu kỳ dị nơi xa, rảo bước theo Phí Tài đi xuống ngọn đồi.
Đi thêm nửa canh giờ nữa, hai người mới tới gần một mỏ quặng.
Mỏ quặng rất lớn, bên trong thông đi bốn hướng, đuốc đốt sáng ngời. Có đường ray lắp đặt trên mặt đất, thỉnh thoảng có còn xe sắt vận chuyển khoáng thạch đi ra, trên xe chất đầy khoáng thạch lớn nhỏ không đều.
Trên mặt đất chỉ có một mỏ quặng cực lớn, còn linh quáng chôn sâu dưới lòng đất. Lúc này trên đất trống ngoài động đang có rất nhiều tu sĩ chia làm hai nhóm, một bên là môn nhân đảo Lâm Uyên lấy đại sư tỷ Vương Chiêu cầm đầu, có hơn ngàn người. Còn đội bên kia chỉ chừng trăm người, cầm đầu quả nhiên là Tam công tử Liễu Tác Nhân.
Nhìn thấy môn nhân đã tập kết đầy đủ, Phí Tài lập tức chạy nhanh tới chen vào đứng sau lưng đại sư tỷ. Từ Ngôn không để ý tới đội ngũ hai bên mà đi tới gần một xe sắt chở hàng gần đó.
Hắn cầm lấy một miếng khoáng thạch to chừng nắm đấm tay ước lượng một phen, trong đó mơ hồ có linh khí dao động.
Từ Ngôn nhìn nhìn ước lượng, một khối khoáng thạch này có thể cắt được ít nhất hơn mười linh thạch hạ phẩm. Chỉ một khối khoáng thạch đã thế, trong khi trước mắt hắn là một xe linh quáng, cắt ra không khéo được mấy trăm, thậm chí có khi hơn một ngàn khối linh thạch!
Linh thạch ở thế giới trong bình không có nhiều, phẩm chất thấp kém, còn Chân Võ giới thì lại khác hẳn.
Chỉ một linh mạch hạ phẩm đã có thể khai thác ra vô số linh thạch, trách không được những tu sĩ bách đảo này không bén mảng tới đất liền. Có loại linh mạch như cây rụng tiền sẵn thế này, thì linh thạch có thể nói là vô cùng vô tận rồi.
“Trên hải đảo có linh mạch, trên đất bằng có lẽ cũng sẽ có linh mạch. Linh mạch hạ phẩm, linh mạch thượng phẩm, thậm chí là linh mạch cực phẩm...”
Thầm lẩm nhẩm lượng tài nguyên tu luyện kinh khủng thế này, tâm thần Từ Ngôn lại lần nữa bị kích động.
Tâm thần kích động lúc này không liên quan tới tu vi, mà là do chênh lệch giàu nghèo cực lớn giữa thế giới trong bình và Chân Võ giới. Người ta chỉ là một hải đảo mà thôi, lại có tài nguyên nhiều đến mức cả Tình châu đại địa còn không sánh kịp.
Xa xa tỷ thí đã bắt đầu. Nội dung tỷ thí là cắt từng khối linh quáng cực lớn cao hơn đầu người. Có người dùng đao, có người dùng kiếm, còn có đệ tử vung mạnh cuốc là pháp khí hạ phẩm lên, tiếng đinh đinh đang đang vang lên đầy náo nhiệt.
Trong lúc đệ tử hai hải đảo đang tỷ thí, Từ Ngôn lại đang đắm chìm, giãy giụa khổ sở.
Hắn đang giãy giụa xem có nên đi vào sâu bên trong linh quáng kia một chuyến, coi có thể rút được linh mạch tinh túy ra nhìn một cái hay không. Đương nhiên, thứ nào Thiên Môn hầu nhìn xong, căn bản sẽ không trả lại chỗ cũ rồi...