Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 945: Q.4 - Chương 945: Quyển 9 - Chương 936: Linh mạch sau núi




Dịch: Niệm Di

Biên:Hoangtruc

Vật nào đã hiếm thì sẽ quý. Nếu linh mạch của Chân Vũ giới đã nhiều như thế, vậy chẳng có gì ngạc nhiên nếu có sự xuất hiện của linh mạch tinh túy.

Cuối cùng, Từ Ngôn vẫn từ bỏ ý định lấy linh mạch tinh túy đi. Chẳng phải do hắn không muốn lấy mà tự bản thân không có chút linh khí, nên không đủ sức ra tay.

“Đại sư tỷ, lần này để ta!”

Một tiếng thét lớn vang lên cách đó không xa. Phí Tài lúc lắc bụng béo đi tới. Vòng tỷ thí thứ nhất đã kết thúc. Có thể thấy rõ rằng, đảo Lâm Uyên rơi vào thế hạ phong, vì mỗi thành viên của đảo Bát Lan đều mang vẻ mặt đắc ý vô cùng.

Thật ra, hình thức tỷ thí rất đơn giản, đó là cắt một khối linh thạch ra thành mười phần, ai cắt nhanh hơn là thắng.

“Đệ tử ở cấp Luyện Khí chỉ cần so tài ba lượt. Vương Chiêu, nếu lần này thua nữa, bọn đệ tử đảo Lâm Uyên các ngươi chẳng còn cơ hội nào nữa đâu.” Liễu Tác Nhân tỏ vẻ khinh thường ra mặt, quét mắt nhìn Phí Tài và những tên đệ tử cảnh giới Luyện Khí khác, nói bằng ngữ điệu lạnh lùng.

“Ngươi nên tự lo cho người của đảo Bát Lan thì hơn.” Vương Chiêu liếc nhìn ra sau, gằn giọng: “Chu Ngọc, Tôn An, Vinh Tu, Tử Kỳ, các ngươi ra so chiêu với Phí Tài trong lượt thứ hai đi. Đã có tu vi đỉnh phong tại cảnh giới Luyện Khí rồi, nhớ không được thua người ta.”

Những kẻ bị gọi tên lần lượt tiến lên, ai ai cũng có tinh thần phấn chấn, chuẩn bị kĩ càng.

“Yên tâm, đại sư tỷ, chúng ta chắc chắn chiến thắng vòng đầu này!”

“Cắt linh quáng chính là chuyện mà ta thông thạo nhất, dĩ nhiên nhanh hơn bọn đảo Bát Lan kia rồi!”

“Đại sư tỷ yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ dốc hết sức mình!”

“Không để bọn đảo Bát Lan xem thường đâu!”

“Nếu mà thua, ta nhịn đói cả năm!”

Câu nói hùng hồn cuối cùng chính là do Phí Tài chính miệng nói ra. Vừa nghe gã nói xong, mọi người xung quanh lập tức cười vang.

“Còn hai ngày nữa là kết thúc năm nay rồi! Phí Tài, người phải nói là sang năm nhịn đói mới đúng nha.”

“Nhịn đói hai ngày cũng to mồm, Phí Tài, đây gọi là chịu đói thêm chút xíu mà thôi.”

“Sau này đừng gọi Phí Tài, gọi là thùng cơm đi... Ha ha ha”

Da mặt của Phí Tài đủ dày, nghe đồng môn trêu chọc như thế mà vẫn phản bác, nói rằng: “Ta không thể nào nhịn đói dù chỉ một ngày. Nếu nhịn hai ngày, chắc đói đến chết mất. Các ngươi có giỏi thì nhịn đói thử xem?”

Đùa giỡn là đùa giỡn, chờ đến khi tỷ thí thật sự bắt đầu, Phí Tài đúng thật dốc hết sức mình ra. Gã dùng một thanh pháp khí dạng phi kiếm vung mạnh soàn soạt tạo thành từng làm gió, thúc giục chân khí đến mức tận cùng.

Mười người tỷ thí, mỗi người ứng với một khối quặng linh thạch to lớn. Trong quá trình những người đệ tử cấp Luyện Khí này cắt chém, đá vụn bắn tung tóe, tia lửa lập lòe.

Tiếng hò hét râm ran xung quanh, đội ngũ hai phe trợn trừng mắt, rống họng cổ vũ cho đồng môn của mình.

Linh quáng không phải là một tảng đá tầm thường, không chỉ cứng rắn, rất dẻo dai, mà khi cắt ra xong vẫn chưa phải là linh thạch. Người cắt cần tế luyện lần thứ hai, trừ bỏ tạp chất mới thành.

Do đứng phía sau đám người, nên Từ Ngôn không thể trông thấy nhóm đệ tử cắt đá kia. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào động mỏ. Lúc này, vài tên đệ tử đảo Lâm Uyên vừa đẩy một chiếc xe kim loại ra ngoài, đang ngồi nghỉ ngơi, lau sạch mồ hôi.”Mấy vị sư huynh, nhiệm vụ khai thác mỏ này có thù lao khá tốt phải không?” Từ Ngôn bước tới, cười tủm tỉm, bắt chuyện với nhóm người này.

“Một ngày năm khối linh thạch hạ phẩm, cũng chẳng nhàn hạ gì đâu, tốn công lắm đấy.” Một người đệ tử Luyện Khí trông lớn tuổi nói: “Nếu đệ muốn nhận việc khai thác mỏ, cứ nói một tiếng với đại sư tỷ là được. Chắc chắn là tỷ ấy đồng ý, chỉ là dáng dấp của đệ trông kém lắm, sợ không chịu cực chịu khổ nỗi thôi.”

Thù lao cho công tác khai thác mỏ là năm khối linh thạch một ngày, một tháng được hơn trăm khối. Đặt trường hợp có một nhiệm vụ tương đồng thế này tại thế giới trong bình, chắc chắn mọi người cướp giật nhau mà nhận nhiệm vụ đến nổi vỡ đầu, máu chảy. Hơn nữa, nhiệm vụ này không hề nguy hiểm, chỉ cần có sức khỏe tốt và có thể chịu đựng cực khổ là được rồi.

“Chẳng hay linh quáng này sâu bao nhiêu? Có vị trí nào không thể đào hay không?” Từ Ngôn hỏi tiếp.

“Nơi sâu nhất cách đây khoảng bảy, tám dặm gì đó. Nơi nào mà đào không được, là do không đủ sức đào thôi. Ngoại trừ khu vực hạch tâm chỉ dành cho đệ tử ở cảnh giới Trúc Cơ khai thác ra, các vị trí còn lại đã đủ đáp ứng cho nhóm đệ tử Luyện Khí kỳ chúng ta.”

“Khai thác luôn cả khu vực hạch tâm à?” Từ Ngôn lại hỏi.

“Chẳng dám động đến khu vực hạch tâm đâu, sợ hỏng căn cơ linh mạch ấy chớ, còn linh thạch đâu nữa mà đào.”

“Khu vực hạch tâm có đệ tử Trúc Cơ trông coi, sợ bọn ta không cẩn thận, gây thương tổn đến căn cơ linh mạch.”

“Đúng vậy, nơi quan trọng nhất của linh mạch chính là ở khu vực hạch tâm, đó là linh mạch tinh túy. Nếu tinh túy bị tổn thương, cả dòng linh mạch sẽ bị hủy hoại.”

Cả nhóm đệ tử cấp Luyện Khí, ngươi một lời, ta một câu, lần lượt kể rõ hoàn cảnh đại khái khu linh quáng. Từ Ngôn nghe thế, bèn gật gù.

Quả nhiên, linh mạch tương tự linh nhãn, đều có khái niệm về tinh túy. Tinh túy của linh nhãn là một tia linh khí cực kỳ tinh khiết. Về phần tinh túy của linh mạch có hình dạng như thế nào, Từ Ngôn không rõ.

“Linh mạch của đảo Lâm Uyên chúng ta chính là nơi này à? Chưa có ai đào móc ra tinh túy sao?” Từ Ngôn tìm hiểu lần nữa.

“Có một dòng linh mạch là đủ rồi, sẽ chẳng ai tranh, cướp. Linh mạch tại vực Tây Châu khá nhiều, lại có nhiều người tranh đoạt, số lượng tu sĩ chết vì nó cũng nhiều vô số.”

“Vẫn là đảo Lâm Uyên chúng ta yên bình hơn. Ta cũng không cầu mong gì mấy cái linh mạch thượng phẩm, chỉ cần bảo vệ toàn linh mạch hạ phẩm này là đủ sống qua ngày.””Yên bình gì chứ? Dù không có người đến đây dòm ngó dòng linh mạch này, nhưng bọn Hải tộc kia lại không chịu yên tĩnh. Ngày xưa, cứ tám tới mười năm sẽ có một đợt Hải thú triều, nhưng lần gần nhất chỉ cách nhau ba năm giữa một lần, tính từ lần hải triều đợt trước đến giờ sắp tới ba năm nữa rồi a. Theo ta nghĩ, hải triều tiếp theo cũng sắp đến rồi.”

“Hải tộc mà thôi, sợ gì chứ? Có đảo chủ và tất cả các vị trưởng lão tọa trấn, bọn Hải tộc ấy không bò lên đảo Lâm Uyên chúng ta nổi đâu.”

“Nói thì nói vậy, nhưng bọn chúng rất đáng sợ. Nếu Hải tộc có thể phá tan đại trận, như vậy chúng ta ắt hẳn gặp phiền phức thật rồi.”

“Thắng rồi! Lần này, chúng ta thắng rồi!” Một người đệ tử khai thác mỏ chỉ tay về trận tỷ thí xa xa với một vẻ hưng phấn ra mặt: “Phí Tài là người đầu tiên cắt xong linh quáng. Gã mập ấy khá giỏi, dù lười biếng nhưng chung quy là kẻ có tài ở những giây phút quyết định.”

Từ vấn đề linh mạch bắt sang chuyện Hải thú, trong khi Từ Ngôn trò chuyện cùng bọn đệ tử khai thác linh quáng, trận tỷ thí vòng hai ở xa xa đã kết thúc.

Phí Tài là kẻ đầu tiên trong mười người cắt xong linh quáng. Dưới chân gã là mười khối khoáng thạch được xếp đặt ngay ngắn, trong khi bản thân gã đang thở hồng hộc, còn cười ngây ngô.

Đối với đệ tử ở cảnh giới Luyện Khí, thao tác cắt linh quáng vô cùng mất sức. Rõ ràng là Phí Tài đã dốc toàn lực, giờ đang đắc ý, khoe khoang chiến tích của mình.

“Đại sư tỷ, sau này đừng gọi đệ là Phí Tài nữa, gọi là Nhân Tài nha... Khà khà!”

Phí Tài vừa nói, vừa trừng mắt nhìn bọn người đảo Bát Lan. Gã thể hiện một bộ dáng kiêu ngạo, y hệt một con gà trống vừa chọi thắng. Người của đảo Bát Lan cũng không chịu yếu thế, quát tháo ầm ĩ.

“Đắc ý gì chứ? Mi chỉ là một tên tu sĩ Luyện Khí không đủ tư cách mà thôi.”

“Nhân tài cái cóc khô! Thằng như ngươi cũng chẳng bằng cái rắm nếu lên đảo Bát Lan bọn ta!”

“Thằng mập đáng chết, chờ vòng thứ ba đi con!”

Giữa sự căm hận của môn nhân đảo Bát Lan, Phí Tài lắc nhẹ đầu, lùi sang một bên. Gã đã tiêu sạch chân khí, khó mà cắt chém linh quáng trong một thời gian ngắn.

“Nếu đã hòa nhau qua hai vòng, vậy chuẩn bị bước sang vòng đấu cuối của tu sĩ cấp Luyện Khí đi.” Liễu Tác Nhân cười nhẹ, nhìn Vương Chiêu.

“Được thôi!”

Vương Chiêu quát khẽ, phất tay cho đệ tử mang đến hai khối linh quáng to gấp đôi mấy khối linh quáng được dùng trong những trận tỷ thí ban nãy.

Lượt tỷ thí cuối cùng dành cho đệ tử cấp Luyện Khí, hai bên cử ra một người, thắng bại lập tức được xác định.

Vương Chiêu vừa định dặn dò một người đệ tử chuẩn bị ra trận, đó là kẻ sắp sửa đột phá đến cảnh giới Trúc Cơ, thì ánh mắt của Liễu Tác Nhân bỗng chớp nhẹ.

Gã trông thấy Từ Ngôn đang chuyện trò vui vẻ với nhóm đệ tử khai thác mỏ phía sau đoàn người.

Ánh mắt của Liễu Tác Nhân lạnh dần. Vài ngày trước, tên đó ỷ vào một trò khôn vặt để lừa thủ hạ gã tám trăm linh thạch, gã vẫn nhớ rõ.

Vị tam công tử này vô cùng thù dai. Vừa thấy kẻ thù, gã lập tức nảy sinh ý đồ trong lòng, bèn quay sang nói với đại sư tỷ Vương Chiêu: “Vương Chiêu, lần này chúng ta đổi cách so tài. Đảo Bát Lan chúng ta sẽ cắt mười khối, còn đảo Lâm Uyên của ngươi chỉ cần cắt một khối là thắng. Nhưng mà, ta sẽ là người chỉ định ứng viên.”

Nói xong, vị tam công tử này chỉ tay về phía Từ Ngôn xa xa, nói rõ to: “Ta chọn hắn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.