Dịch: Niệm Di
Biên:Hoangtruc
***
Gã to con của đảo Bát Lan có sức lớn, búa nặng. Vừa bổ hai phát là gã đã cắt sang khối thứ hai. Chỉ cần phân tách tảng đá ra thành mười khối mà thôi, tên này không cần thời gian quá dài để thực hiện tác vụ này.
Ngược lại, về phía Từ Ngôn, hắn vẫn nhe răng, trợn mắt cố rút thanh đao của mình ra. Dáng dấp của hắn rất ngốc nghếch và buồn cười.
Phe phái đảo Bát Lan ngoác mồm cười to, không ngậm miệng nổi, trong khi môn nhân đảo Lâm Uyên lại tỏ ra lo lắng phập phồng.
“Lạ nhỉ? Thật vô lý khi Từ sư huynh không đủ sức cắt nổi linh quáng. Một mình huynh ấy đã có thể cắt xong lớp da cá của Thanh Cốt ngư cơ mà, tại sao không cắt được một tảng linh quáng?”
Phí Tài cảm thấy nghi ngờ khi nhìn hai người tỷ thí, thì thầm như thế.
“Cắt xong miếng da cá rồi à?” Giọng Vương Chiêu run run, nàng ấy hỏi: “Là hắn cắt ư?”
“Đúng thế, chỉ cần một đêm là cắt xong, không cần đệ hỗ trợ luôn.” Phí Tài nói: “Từ sư huynh có tu vi Luyện Khí đỉnh phong, không kém hơn gã to con kia đâu. Lẽ ra huynh ấy có thể cắt khối linh quáng dễ dàng mới đúng chứ. Vốn dĩ là huynh ấy chắc chắn sẽ chiến thắng trận tỷ thí này, có khi nào huynh ấy đang trêu đùa tên Tam công tử kia không?”
Ngay cả một vị đệ tử có tu vi Trúc Cơ cũng khó thể cắt hết cả khối da của Đại yêu loài cá trong một đêm, huống chi là Luyện Khí Kỳ. Nghe Phí Tài giải thích xong, Vương Chiêu nhìn Từ Ngôn bằng một ánh mắt khó tin, nhất thời trầm ngâm.
Nếu quả thật Từ Ngôn có thể cắt xong da cá Đại yêu, vậy hắn chắc chắn có thể cắt linh quáng. Bởi vì đây là linh quáng hạ phẩm đâu có cứng bằng da cá từ thân Đại yêu.
Người đã có thể thắng lợi một cách dễ dàng, lại bày ra bộ dáng vất vả, vụng về, vậy chứng tỏ kẻ đó đang muốn đùa bỡn đối thủ mà thôi.
Giọng Vương Chiêu không nhỏ, tác phong nhanh nhẹn, gọn gàng, có vẻ là một người có tính tình thô kệch. Nhưng dù gì đi nữa, cô là một nữ tử, dù chưa nói có tâm tư kín kẽ nhưng vẫn cẩn trọng hơn Phí Tài rất nhiều. Nên vị đại sư tỷ này mơ hồ cảm giác có một hơi thở xấu xa nào đó đang tỏa ra từ gã đệ tử mới tên là Từ Ngôn này.
“Nhưng hắn không giống người xấu mà...” Đôi mày kiếm của Vương Chiêu nhíu chặt lại. Nàng cảm giác mình không thể nhìn thấu người thanh niên kia.
Không chỉ riêng Vương Chiêu nhìn không thấu Từ Ngôn, mà ngay cả tên Tam công tử hống hách kia cũng thế, và bao gồm luôn cả gã to xác Luyện Khí Kỳ đang thi đấu cùng Từ Ngôn.
Lúc này, tên to con bộc phát sức mạnh cả người, hít một hơi, chém liền một lúc vài búa. Ngay khi chỉ còn mỗi một nhát bổ cuối cùng là chiến thắng, gã bèn liếc mắt nhìn Từ Ngôn bên cạnh một cách đắc ý.
Thừa dịp khí thế chưa tan, gã to con hà hơi ra tiếng, dùng chân khí để điều khiển thanh búa lớn, bổ xuống một nhát trọng yếu cuối cùng.
Chỉ cần nhát búa này bổ xuống, tảng khoáng thạch cuối cùng sẽ bị chia ra làm hai. Và dĩ nhiên, gã sẽ đạt được thắng lợi hoàn toàn trong cuộc tỷ thí này.
Răng rắc.
Một âm thanh giòn giã vang lên từ bên cạnh. Gã to con đang vung cây búa lên cao, chưa kịp bổ xuống, thì rốt cuộc Từ Ngôn đã rút được thanh đao ra. Một khối khoách thạch vỡ ra theo âm thanh ấy.
Hắn rút nửa ngày, đao vẫn không ra, trái lại còn lún sâu vào tảng đá. Thế mà lúc này, thanh đao ấy lại cắt khối đá kia ra. Diễn biến kỳ quái thế này đã khiến mọi người xung quanh choáng váng.
Người bên phe đảo Lâm Uyên trợn mắt, ngoác mồm. Kẻ bị xem là khỉ lại biến thành người trêu ghẹo khỉ. Hình ảnh tương phản ấy đã làm cho nhóm khán giả đang tập trung quan sát phải dao động tâm thần sâu sắc. Kẻ nào càng cười nhạo hắn là khỉ, đều bị cắn trả một cách thương đau.
Trong quần thể khán giả này, kẻ xui xẻo nhất lại chính là bản thân gã to con đang tham dự cuộc tỷ thí kia.
Gã đang vung thanh búa lớn lên, bổ xuống cũng vụng, mà rút về cũng không ổn, đánh trơ mắt nhìn thắng lợi vụt khỏi tầm tay. Người ta vượt hơn một bước dễ như ăn cháo. Gã trừng hai mắt, dòng chân khí chảy ngược vào trong kinh mạch một cách mạnh mẽ. Sau đó, gã ọc một cái, phun một ngụm máu tươi ra ngoài.
Búa rơi xuống đất, kêu một tiếng leng keng. Tên to xác cấp Luyện Khí Kỳ ngồi bệt xuống bên cạnh, ánh mắt của gã ngờ nghệch đi. Mãi đến tận lúc bày, gã vẫn không hiểu lý do vì sao đối phương có thể cắt ra một khối khoáng thạch như thế, mà ban nãy không rút nổi thanh đao ra.
Từ Ngôn giả vờ lau vầng trán không có tí mồ hôi nào, đưa ba ngón tay về phía Liễu Tác Nhân, huơ nhẹ, nói: “Vất vả lắm mới thắng được đấy. Ba ngàn linh thạch, đưa đây!”
“Ngươi dám đùa giỡn ta à?” Liễu Tác Nhân cố đè lửa giận xuống, kiềm giọng quát lên: “Tên đê tiện này, ngươi giả ngây giả dại như thế thì vui lắm à? Không sớm thì muộn, ta sẽ biến ngươi thành điên thật sự!”
Liễu Tác Nhân đã nhận ra ý tứ trêu đùa của đối phương.
Gã chỉ có thể phát cáu vài câu, vì đúng thật người ta đã chiến thắng trận tỷ thí này.
Ném ba ngàn linh thạch ra, Liễu Tác Nhân giương ánh mắt lạnh lùng nhìn Từ Ngôn, sát ý tỏa ra lộ liễu: “Cuộc tỷ thí giữa các đệ tử cấp Luyện Khí đã kết thúc, quả nhiên trên đảo Lâm Uyên xuất hiện nhân tài lớp lớp. Đảo Bát Lan chúng ta thua tâm phục khẩu phục. Tiếp đó, sẽ là trận so tài giữa hàng đệ tử Trúc Cơ. Có điều quy tắc thi đấu của cảnh giới Trúc Cơ có thay đổi trong ngày hôm nay. Đệ tử cảnh giới Trúc Cơ xuất chiến còn phải dẫn theo mười đệ tử cấp Luyện Khí Kỳ, trong một khu vực cố định được vẽ sẵn. Kết quả trận tỷ thí sẽ dựa vào nhân số của hai bên còn lại bao nhiêu sau khi chiến đấu để phân định thắng, thua...”
Trong khi nói ra biện pháp trả thù mà mình từng vắt óc suy nghĩ, vốn dĩ Liễu Tác Nhân vẫn còn tỏ ra bình tĩnh, mãi cho đến khi trông thấy Từ Ngôn không thèm ngó ngàng gì mình mà quay đầu đi xa, bèn nghẹn hết cả lời.
“Vẫn còn cơ hội thắng nhiều linh thạch hơn nữa, ngươi không muốn à?”
Nghe tiếng thét của Liễu Tác Nhân, Từ Ngôn vẫn xem thường, cầm ba ngàn linh thạch nóng hôi hổi đi khỏi khu vực quặng mỏ, bước thẳng đến Đan Dược phường.
Thật tốt khi có một kẻ dâng tiền đến miệng ngay bên cạnh. Bằng vào tâm trí của bản thân, làm sao Từ Ngôn lại không biết chuyện kẻ ngu cũng cần phải nuôi dưỡng cho béo đấy. Nếu lần này hắn làm tên kia hoảng sợ, e rằng lần sau gã không dám mò đến dâng linh thạch cho hắn nữa, Đệ tử của hai hòn đảo tổ chức tỷ thí một cách tự phát, không dính dáng đến vấn đề nghiêm trọng nào giữa hai môn phái. Nếu không tỷ thí, chẳng ai chịu cố gắng cả. Bây giờ Từ Ngôn đang là đệ tử của đảo Lâm Uyên, dù tu sĩ của đảo Bát Lan có tức giận cũng khó mà chạm được tới hắn.
Vốn dĩ Từ Ngôn không hề có hứng thú đối với trận tỷ đấu linh mạch bên ngoài. Thậm chí về cuộc tỷ đấu giữa các vị đệ tử Trúc Cơ, hắn chẳng thèm liếc mắt.
Đến Đan Dược phường, hắn dùng hơn hai ngàn linh thạch để mua mười viên Thanh Dương đan và Thanh Hàn đan.
Nếu hai viên không đủ, Từ Ngôn định dùng mười viên một lần để thử phá vỡ cấm chế Tử Phủ. Đây là việc cần kíp trước mắt.
Quay về chỗ ở, Từ Ngôn nuốt một lần mười mấy viên đan dược, sau đó tự nhìn vào Tử Phủ bên trong cơ thể.
Không thể ăn đan dược lung tung, nhất là chuyện ăn quá liều. Nếu là tu sĩ ở cảnh giới Luyện Khí, người đó sẽ tự gây tổn thương kinh mạch, thậm chí là bị dược liệu mạnh mẽ giết chết.
Thế nhưng bản thể của Từ Ngôn vô cùng mạnh mẽ. Mặc dù không thể sánh bằng bọn Đại yêu chân chính tại Chân Vũ giới, nhưng nếu hắn giao đấu với Yêu linh cùng giai với tu sĩ Kim Đan, chắc chắn không bao giờ rơi vào thế yếu.
Linh đan trôi vào bụng, lập tức nổ tung một luồn hơi thở nóng lạnh ra. Nó đánh vào mặt trên của cấm chế Tử Phủ, khiến nó đung đưa nhẹ rõ rệt.
Không lâu sau, khí tức đan dược đã bị màn cấm chế kia tiêu hủy sạch sẽ, Tử Phủ cũng yên tĩnh lại như lúc ban đầu.
“Vẫn chưa đủ, kém nhiều quá...”
Từ Ngôn lắc đầu một cách bất đắc dĩ. Theo sự tính toán của hắn, dù hắn có ăn cả trăm viên Thanh Dương đan và Thanh Hàn đan cũng không thể nào phá vỡ một lỗ thủng nhỏ trên cấm chế.
Dùng linh đan hạ phẩm không có hiệu quả, có thử cũng chỉ phí công mà thôi.
“Hay dùng linh đan thượng phẩm...”
Vừa nghĩ đến linh đan thượng phẩm, Từ Ngôn khẽ chau mày.
Chi phí cho linh đan thượng phẩm quá đắt, đụng một tí là mấy chục ngàn linh thạch. Tu sĩ Kim Đan chưa chắc có thể mua và dùng được.
“Từ sư huynh ơi!” Giọng réo gọi hưng phấn của Phí Tài vang lên ngoài cửa.
Biết chắc đối phương sẽ đến, Từ Ngôn vung tay, phóng một luồng chân khí ra. Cửa phòng liền tự mở.
“Sao Từ sư huynh đi về thế? đại sư tỷ còn định nhờ huynh hỗ trợ chiến đấu đấy.” Phí tài đi vào, sau lưng còn có một người khác. Đó chính là Vương Chiêu.
Thấy Vương Chiêu, Từ Ngôn hơi bất ngờ. Hơn thế nữa, câu nói tiếp theo của nàng ấy còn làm Từ Ngôn bất ngờ sâu sắc.
Vẻ mặt của Vương Chiêu vô cùng nghiêm túc. Nàng ấy nhìn Từ Ngôn chằm chằm, mở lời: “Từ Ngôn, giúp ta một lần, đi đánh với tên Tam công tử kia. Chỉ cần thắng gã, thì hôn ước giữa ta và gã sẽ được hủy bỏ ngay!”