Dịch: Niệm Di
Biên:Hoangtruc
Việc Vương Chiêu đến đây khiến Từ Ngôn khá bất ngờ. Bên cạnh đó, Từ Ngôn vẫn chưa hiểu rõ ý tứ của nàng ấy từ lời nhờ vả này.
“Đại sư tỷ, đệ mới ở cảnh giới Luyện Khí thôi, làm sao giúp được tỷ?”
“Giúp được! Hôm nay, Liễu Tác Nhân bị đệ chọc tức, nổi giận đùng đùng.” Vương Chiêu giải thích: “Sau khi đệ đi, gã ấy chẳng muốn thi đấu gì nữa. Tỷ thuận miện khích tướng gã một câu, dùng hôn ước làm tiền đặt cược. Chỉ cần tỷ thắng, hôn ước giữa Vương gia và Liễu gia sẽ hủy bỏ ngay tức khắc. Thế mà gã ấy lại đồng ý! Tỷ quyết không bỏ qua cơ hội này, nên nhờ đệ giúp cho.”
Nghe Vương Chiêu giãi bày một cách khẩn thiết như thế, Từ Ngôn khá ngạc nhiên.
Có lẽ vị đại sư tỷ này không hề ngốc nghếch. Nàng ấy biết lợi dụng sự tức giận của Liễu Tác Nhân để thử khích tướng mợt lần. Cuối cùng, nàng thành công, dụ cho Liễu Tác Nhân đồng ý dùng hôn ước để làm tiền cược trận đấu.
“Cơ hội lần này quá hiếm! Từ sư huynh, sư huynh giúp sư tỷ lần này đi!”
Phí Tài đứng bên cạnh, thấy Từ Ngôn chưa rõ câu chuyện, bèn giải thích: “Để hủy bỏ hôn ước với Liễu gia, đại sư tỷ đã nghĩ đến rất nhiều biện pháp, nhưng Liễu gia bên kia không chịu nhả miệng ra. Cơ hội lần này quá hiếm có, hy vọng Từ sư huynh có thể giúp đại sư tỷ một lần.”
“Vị Tam công tử đó có tu vi ở cảnh giới Trúc Cơ, ta đấu không lại.” Từ Ngôn khó xử trả lời.
“Tỷ sẽ đấu với gã đó.” Vương Chiêu siết chặt nắm đấm, nói: “Chỉ cần đệ có thể đối phó với tên đồng đội có tu vi Luyện Khí Kỳ của gã mà thôi. Cuộc tỷ đấu lần này đã xác định là hai người một đội. Liễu Tác Nhân chỉ đích danh muốn đệ tham gia. Đây là do gã muốn trả thù đệ, nhưng đệ cứ yên tâm vì tỷ sẽ bảo vệ đệ an toàn.”
“Tu vi của đại sư tỷ không hề thua kém tên Liễu Tác Nhân đó, trong khi Từ sư huynh đâu có e dè tu vi của mấy tên Luyện Khí Kỳ tầm thường. Chúng ta có tỷ lệ thắng khá lớn trong trận chiến này.” Phí Tài bèn phân tích chiến cuộc ngay bên cạnh, vô cùng xem trọng Từ Ngôn.
“Nếu vậy, ngộ nhỡ ta không đi, vậy cuộc ước đấu sẽ bị hủy bỏ à?”
“Không hủy bỏ, chỉ là biến thành một cuộc tỷ đấu không có tiền cược mà thôi.” Vẻ mặt của Vương Chiêu đang tràn ngập nỗi mong chờ. Nàng ấy chỉ lo Từ Ngôn không đồng ý, từ đó mất đi cơ hội quý giá này.
Im lặng trong giây lát, Từ Ngôn nhìn Vương Chiêu, nói một cách chân thành: “Đại sư tỷ, có vẻ như vị Tam công tử kia hận ta thấu xương, phải diệt ta mới an lòng. Do đó, ta không hề muốn tham gia loại tỷ đấu có nguy cơ ảnh hưởng đến tính mạng của mình như thế. Bởi vì, gan ta rất nhỏ, rất sợ chết đấy.”
Vẻ mặt của Từ Ngôn rất thành thật. Thế nhưng mà, Vương Chiêu và Phí Tài không hề thấy hắn sợ sệt, chỉ là bày ra một bộ mặt càng lúc càng chất phác hơn.
“Được rồi...” Vương Chiêu thở một hơi dài, nói bằng một cảm xúc thất vọng: “Tỷ là đại sư tỷ, sẽ không để người khác khó chịu. Nếu tỷ đã dẫn đệ đến đảo Lâm Uyên, vậy tỷ sẽ không hại đệ. Đệ cứ an tâm tu luyện đi.”
Thấy đại sư tỷ thất vọng như thế, Phí Tài cũng buồn. Gã nhìn Từ Ngôn một hồi, bỗng thấy không cam tâm, bèn hỏi: “Từ sư huynh, có phải huynh muốn linh thạch hay không?”
“Linh thạch quý giá hơn tính mạng à?” Từ Ngôn hỏi ngược lại, làm Phí Tài á khẩu, khó mà trả lời. Ấy thế mà, câu nói tiếp theo của hắn suýt là Phí Tài sụp đổ ngay lập tức.
“Ta muốn có linh đan, hai viên linh đan thượng phẩm.” Từ Ngôn tỏ vẻ thản nhiên, nói: “Một viên Thanh Dương đan thượng phẩm, một viên Thanh Hàn đan thượng phẩm.”
“Đổi hai viên linh đan thượng phẩm để đệ chấp nhận ra tay à?” Vương Chiêu ngạc nhiên, nói: “Mặc dù đệ có tu vi Luyện Khí đỉnh phong, nhưng chưa tới lúc cần dùng linh đan thượng phẩm mà. Chẳng lẽ đệ nên sử dụng Thanh Dương đan và Thanh Hàn đan để phụ trợ tu luyện pháp thuật cao thâm nào sao?”Nghe câu hỏi của đại sư tỷ, Từ Ngôn trả lời: “Đan dược khá nhỏ lại có giá cao, chỉ cần cho vào bảo quản bên trong túi trữ vật, không tốn diện tích cho lắm. Ta không thể cất chứa nhiều linh thạch, nên chỉ có thể thu gom vài loại linh đan đáng giá mà thôi.”
“Từ sư huynh! Huynh là thần giữ của a!” Phí Tài rên rỉ: “Chẳng phải vừa rồi huynh còn nói mạng huynh quý hơn linh thạch mà? Sao mới chớp mắt, huynh đã thay đổi?”
“Đúng thật, linh thạch đâu có quý bằng mạng sống.” Từ Ngôn nói một cách nghiêm túc: “Thế nhưng mà, nhiều linh thạch lại có thể quý hơn mạng sống. Ngươi đừng quên, người chết vì tiền, chim chết vì mồi. Đây cũng chính là đạo lý tương tự. Ta cũng là người, nên không là ngoại lệ.”
Nói tới nói lui, không những Từ Ngôn nói rõ cái giá để thuê mình ra tay, còn quy chụp cái giá ấy là để bản thân tích trữ. Từ đó, Vương Chiêu sẽ không hề nghi ngờ hắn chi cả.
Thật ra, dù Vương Chiêi có hoài nghi, cũng chẳng bao giờ nghĩ ra Từ Ngôn muốn sử dụng linh đan thượng phẩm cả. Bởi vì, Thanh Dương đan và Thanh Hàn đan thượng phẩm có tác dụng phụ trợ cho tu sĩ Kim Đan và Nguyên Anh tu luyện pháp thuật.
Ngay cả tu sĩ Trúc Cơ còn khó giữ tính mạng nếu ăn vào, huống chi một tên đệ tử cảnh giới Luyện Khí Kỳ.
Vương Chiêu cúi đầu, do dự một thoáng, rồi vỗ bàn, quát: “Được! Hai viên linh đan thượng phẩm, sáng mai đệ theo tỷ xuất chiến! Dù thắng hay bại, tỷ để đưa linh đan cho đệ. Trưa mai, bãi biển, đừng đến trễ!”
Nói xong, Vương Chiêu xoay người rời đi. Mặt nàng nhộn nhạo vui mừng. Nếu có thể thừa dịp ước đấu này mà hủy bỏ hôn ước, đây quả thật là một chuyện tốt đối với nàng ấy.
“Từ sư huynh, mạng huynh đắt giá quá nha. Hai viên linh đan thượng phẩm ấy ít nhất có giá từ ba đến năm vạn linh thạch.”
Thấy Vương Chiêu đã đi, Phí Tài bĩu môi, nói: “Với một người tốt như đại sư tỷ, nếu là đệ, chỉ cần tỷ ấy nhờ giúp một việc, đệ sẽ không hề nói hai lời, cứ đi cùng tỷ ấy mà vào sinh ra tử.”
“Đó là vì tính mạng của đệ rẻ.” Từ Ngôn liếc gã, rồi đáp: “Còn mạng của ta rất quý giá.”
“Thật ra, mạng của đệ cũng không rẻ, ha ha.” Phí Tài cười khặc khặc, nói: “Chẳng phải lần này do đại sư tỷ đích thân ra trận sao? Tỷ ấy đã có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, sắp đến đỉnh phong rồi. Tên Tam công tử kia miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể đánh ngang tay với đại sư tỷ thôi. Nếu là trận chiến của một tổ hai người, chỉ cần đại sư tỷ giữ chân Liễu Tác Nhân, Phí Tài đệ đây sẽ không sợ bất cứ tên đối thủ ở cảnh giới Luyện Khí Kỳ nào.”
Thật ra, kẻ có tu vi khá gần với cảnh giới Trúc Cơ như Phí Tài nói ra câu này cũng đủ tin tưởng. Dưới cái nhìn của gã, dù có thua cuộc trong trận đánh với đối thủ cùng cấp cũng sẽ không bị thương nghiêm trọng đâu.
“Có phải đối thủ của ta đúng là đệ tử Luyện Khí Kỳ của đảo Bát Lan hay không?” Từ Ngôn vẫn nói với vẻ mặt dửng dưng.
“Đúng đấy! Không có sai lầm đâu mà! Hai người một tổ, hai vị Trúc cơ, hai vị Luyện Khí. Không thể nào đại sư tỷ để huynh đi đánh với tên Liễu Tác Nhân kia. Gã ấy có tu vi Trúc Cơ mà.” Phí Tài tỏ vẻ không hiểu.
“Phí sư huynh, tuyệt đối đừng nghĩ về nhân tâm đơn giản đến thế. Nếu tên Tam công tử đó dám lấy hôn ước làm tiền đặt cược, vậy chẳng lẽ gã ta không nắm chắc chiến thắng ư?” Từ Ngôn cười một cách quái lạ.
“Đúng đấy, ngay cả đảo chủ cũng không thể hủy bỏ hôn ước một cách dễ dàng, Liễu Tác Nhân cũng không buông tay nhẹ nhàng như thế đâu...”
Từng giọt mồ hôi rịn ra đầy trán Phí Tài. Một lát sau, gã hô to kinh sợ: “Từ sư huynh, e rằng huynh sẽ gặp nguy hiểm rồi! Tên Liễu Tác Nhân đó không phải kẻ lương thiện gì, lòng dạ lại độc ác, có quỷ kế đa đoan. Chết rồi! Ngộ nhỡ huynh có bề gì, đại sư tỷ sẽ ân hận lắm. Đệ cũng sẽ ân hận! Hay huynh đừng đi, đệ sẽ về báo lại cho đại sư tỷ!”
“Tên Tam công tử đó có lòng dạ hiểm độc lắm à? Ta sẽ cẩn thận, yên tâm.” Từ Ngôn nhận ra Phí Tài đang lo lắng thật sự, sợ hắn chết vào trận quyết đấu ngày mai.
“Từ sư huynh, huynh phải cẩn thận nha, tuyệt đối đừng để xảy ra chuyện.” Phí Tài lo lắng, dặn dò hắn phải đề phòng, chợt nhớ đến chuyện cắt linh quáng hôm nay, bèn hỏi: “Phải rồi, Từ sư huynh! Ba nãy, vốn dĩ huynh có thể cắt linh quáng ra một cách dễ dàng mà, có sao phải chờ tên đệ tử đảo Bát Lan còn một nhát cuối cùng để hoàn thành mới chịu ra tay?”
“Nếu như ta cắt xong linh quáng trước kẻ đó, chẳng phải người ta không tốn bất cứ sức lực nào sao, vừa tham gia là thua liền à?”
Câu trả lời của Từ Ngôn khiến mí mắt của Phí Tài giật một cái, gã thầm nói: “Đúng là không bao giờ chịu ăn bất cứ thiệt thòi nào...”
Phí Tài nói chẳng sai, vì nếu như hắn ăn phải thiệt thòi, hắn đã không phải là Thiên Môn hầu rồi.
Tiễn Phí Tài đi rồi, Từ Ngôn ngồi một mình trong phòng, cầm một hạt châu trong tay.
Đừng nói thi đấu với tu sĩ Luyện Khí Kỳ, có là tám mươi hoặc một trăm tên tu vi Tr Trúc Cơ xông lên cũng chẳng làm gì được Từ Ngôn cả. Vì thế, hắn không thèm để ý đến cuộc quyết đấu ngày mai, mà thay vào đó là nghiên cứu bí ẩn trong cơ thể mình.
Từ Ngôn nâng Thiên Cơ phủ lên, nhíu chặt đôi mi lại.
Hắn vô cùng quen thuộc khí tức của Thiên Cơ phủ, nhưng chưa bao giờ gặp bất cứ loại pháp bảo nào khác tại Chân Vũ giới này. Muốn khống chế pháp bảo, ít nhất kẻ đó cũng phải có tu vi Kim Đan, còn tu sĩ cấp thấp không có khả năng đó. Vì thế, hắn tự hỏi, liệu cấp bậc pháp bảo tại thế giới trong bình cũng sẽ thấp hơn pháp bảo trong Chân Vũ giới một bậc hay không?
Nếu Thiên Cơ phủ vẫn nằm ở mức độ pháp bảo, như vậy hắn chỉ có thể dùng linh đan thượng phẩm để phá tan cấm chế. Sau đó tu vi còn phải đạt được tới Kim Đan mới được.
Nếu đó là pháp bảo, vậy phải dùng một nguồn linh lực cực mạnh để khống chế.
Tu sĩ ở cảnh giới Luyện Khí và Trúc Cơ Kỳ không thể nào thúc giục pháp bảo. Vì thế, Từ Ngôn lo lắng liệu mình có thể vận dụng được Thiên Cơ phủ hay không?