Lửa cháy hòa với tiếng kêu ngập trời tại thành đông khiến Trác Thiếu Vũ
sững sờ. Gã vội phất tay, dẫn theo đám Thái Bảo phóng tới nơi gặp chuyện không may kia.
Dư nghiệt man di chưa tìm được, thành Trường Di
lại nghênh đón một tràng hỗn loạn cực lớn. Đám quân sĩ lười nhác, quần
áo còn chưa chỉnh tề vọt ra ngoài nghe ngóng, người to gan thì chạy qua
phố đông tìm hiểu, kẻ nhát gan thì chui lại vào nha môn lấy danh nghĩa
cao đẹp là bảo vệ tri phủ đại nhân.
Trong thành Trường Di không
có nhiều quân binh đóng lại, bởi vì nơi này cách biên quân trấn thủ biên quan chưa tới ngàn dặm, cho nên ngày thường quân sĩ trong coi thành rất trễ nải. Bọn họ chủ yếu chỉ xử lý đám đầu đường chuyên đánh nhau hay vơ vét của cải của thương nhân hay khách vãng lai, còn như có bạo loạn,
không bỏ chạy đã coi là hảo hán rồi.
Tin tức nhanh chóng được
truyền về. Nha dịch trong nha môn lúc nãy chạy ra tìm hiểu tin tức, lúc
này được ngựa mang về, không phải vị này may mắn nhặt được con ngựa mà
bị treo trên mũi thương của một tên kỵ sĩ cao to.
Thi thể mang
đầy máu tươi bay vào nha môn khi đám nha dịch thành Trường Di vừa ra
ngoài nhìn, ba tên bị dọa ngất xỉu, hai tên kêu cha gọi mẹ bỏ trốn vào
hậu viện, còn một tên đã bị hù chết mất.
Ngoài cửa, là một rừng sắt thép ken đặc.
Hơn một ngàn con thiết mã nôn nóng thở phì phì từ mũi ra, toàn thân nó được thiết giáp che kín, chỉ có hai luồng khí nóng từ lỗ mũi phun ra ngoài,
nhìn qua không khác gì một con hắc long nhỏ dài sắp nổi điên. Trên lưng
thiết mã là một đám thiết giáp Man tộc im lìm không tiếng động, thân thể cao lớn, đao lớn sắc bén, nổi bật với đôi mắt vương đầy tơ máu.
Tên thủ lĩnh phất nhẹ tay, một trăm kỵ binh thiết giáp tông cửa xông vào.
Không tới một khắc sau, toàn bộ già trẻ cả nhà tri phủ thành Trường Di,
thêm một vài nha dịch nữa, đã bị chém giết không còn một ai.
Lúc
trăm kỵ binh mang theo một thân máu tươi đi ra khỏi nha môn, tên kỵ sĩ
cầm đầu giơ cự đao lên, dữ tợn quát to: “Đồ sát toàn thành!”
Một
câu đồ sát toàn thành đưa tới tiếng gào thét điên cuồng hòa cùng đủ loại tiếng kêu kì quái. Đám thiết kỵ này như mãnh thú đánh ngựa lao đi, phân ra một đội trăm người không ngừng phóng hỏa toàn thành, đám còn lại
chia ba đội cứng rắn xông về phía trước, chỉ cần là vật còn sống xuất
hiện trước mắt thì đều trở thành mục tiêu giết chết của đám mãnh thú
này. Một đường đầy tuyết rơi kéo dài từ Đông sang Tây tòa thành, lại
tiếp tục kéo từ Bắc thành xuống Nam thành, cả tòa thành Trường Di đã
hoàn toàn biến thành địa ngục trần gian.
Một đội thiết kỵ man tộc ba trăm người, cho dù đối diện với đại quân vạn người cũng dám phát
động tấn công liều chết, huống chi chỉ là đám quân lính nhát như chuột?
Còn về phân dân chúng bình dân và đám thương nhân mập chảy mỡ, trước mặt đám thiết kỵ man tộc này căn bản không cần nhắc đến.
Trên đầu đường nhuộm đỏ máu. Cao thủ Quỷ Vương môn cuối cùng cũng gặp được cường địch.
Phát hiện tình huống không ổn, Trác Thiếu Vũ quyết định đầy thông minh, lập
tức tụ tập toàn bộ cao thủ mà Dương Ca đã phái ra ngoài, không để đám
cao thủ Tiên Thiên này phân tán mà tập trung lại một chỗ.
Bởi vì Quỷ Vương môn phát hiện ra tiên cơ đã không còn, còn may là đám Thái Bảo có năm trăm cao thủ Tiên Thiên hộ vệ.
Nhìn thấy số lượng thiết kỵ Man tộc vượt xa so với suy đoán, trong lòng Trác Thiếu Vũ trầm xuống.
Gã hiểu rõ man tộc, hiểu sâu sắc hơn nhiều người khác.
Bởi vì có vài thông tin Quỷ Vương môn giấu kín không để người khác biết,
còn gã là đại Thái Bảo sao có thể không biết? Thực ra ngay trong lần đầu tiên dẫn đội tiêu diệt Man tộc, Quỷ Vương môn vậy mà hao phí mất mấy
trăm mạng người mới hoàn toàn lưu đối thủ lại được, thương tổn có thể
tính là gấp mười lần đối phương. Hôm nay, bên mình có năm trăm cao thủ
Tiên Thiên, thế nhưng thiết kỵ đối điên đã có ba trăm người.
Bộ
binh đối chiến kỵ binh đã ở hạ phong, chỉ cần đối thủ công kích một lần, dựa vào sức ngựa có thể đơn giản phân tách ra nhiều phần. Hơn nữa đám
man tộc kia lại am hiểu xung phong liều mạng trên chiến mã, cho dù cạnh
mình có không ít cao thủ Tiên Thiên, nhưng cứng đối cứng thì chưa chắc
ai thắng ai bại.
Man tộc có lực lượng rất lớn, mỗi kẻ đều có thể
ngang ngửa với cao thủ Tiên Thiên, hơn nữa bọn chúng còn có thiết giáp
thiết mã, Trác Thiếu Vũ không có lòng tin vào trận chiến này.
Nhân
thủ Quỷ Vương môn đến đây vẫn còn thiếu thốn. Vốn tưởng chỉ mười mấy dư
nghiệt Man tộc thì dư xài, nhưng bây giờ Trác Thiếu Vũ mới phát hiện, có lẽ mình đã xông vào nơi người ta sớm đã định là chiến trường rồi.
Lúc này gã mới giật mình, hóa ra toàn bộ man tộc biến mất tại dãy Trường Di đã sớm tụ tập ở thành Trường Di này.
Bọn hắn đến đây, là vì muốn tàn sát toàn bộ thành này!
Tâm trí Trác Thiếu Vũ không thấp, đã nhanh chóng nghĩ ra mấu chốt. Đến lúc
này, thiết kỵ man tộc cũng đã phát hiện đám cao thủ Quỷ Vương môn đối
diện.
Không có bất kỳ dấu hiệu, thiết kỵ như dòng nước lũ bắt đầu phát động công kích. Tốc độ ngựa từ chậm đến nhanh dần, cuối cùng phi
như điên, ánh đao lạnh lẽo lóe sáng vung múa. Dường như ngay cả những
bông tuyết rơi xuống kia, cũng bị lưỡi đao sắc bén này cắt ra càng thêm
nhỏ vụn hơn nữa.
Tuyết càng lúc rơi càng nhiều, ánh lửa trong thành Trường Di cũng càng thêm sáng rực.
Ba trăm tên thiết kỵ vọt lên trong bầu trời đầy tuyết rơi, dồn ép đám Quỷ
Vương môn dần lùi lại ra sau. Trác Thiếu Vũ lập tức quyết định, bên phía gã không thể có khả năng cứng rắn va chạm với đối thủ kiểu này, đây
cũng chỉ là một tòa thành Trường Di, không phải là tổng đà Quỷ Vương
môn, cho dù có bị đồ sát toàn thành thì người phẫn nộ cũng là hoàng đế
Tề quốc.
Bọn hắn chẳng qua chỉ là người quét dọn, tác dụng của tà phái giang hồ là truy quét, không phải là đối chiến trước mặt. Loại kẻ
địch như vậy nên giao cho biên quân mới đúng.
”Đi...”
Trác Thiếu Vũ vừa mới nói ra một chữ đi, thì đã bị lấn át bởi một tiếng hét to.
Trác Thiếu Vũ chợt giật mình kinh hãi, còn chưa kịp nhìn xem là kẻ nào gào
thét, thì một bóng người ở cạnh gã đã nhào ra ngoài. Chẳng những người
đó dám đối mặt với mấy trăm thiết kỵ chưa từng có từ trước đến nay mà
còn gào rống với người bên cạnh.
”Giết sạch bọn dư nghiệt Man tộc này, theo ta xông lên!”
Thiếu niên hét to, mang theo một cỗ nhiệt huyết sôi nổi, giọng nói càng thêm
lớn hơn. Đến Thái Bảo còn lao ra ngoài rồi, đám cao thủ Tiên Thiên Quỷ
Vương môn còn không dám đi theo hay sao?
Vốn là đang định rút đi, đột nhiên biến thành xung phong liều chết, Trác Thiếu Vũ bị tức giận đến méo mó mặt mày.
Người đầu tiên dẫn đầu lao ra là Từ Ngôn. Lúc này Thái Bảo mười bảy đang kéo
lấy thanh Hàn Thiết đao, kéo lê một tia lửa dài phía sau, thân thể như
một con sư tử mạnh mẽ đánh thẳng về phía đàn trâu. Hắn lúc này không
chút sợ hãi, trên khuôn mặt thanh tú còn đầy phẫn nộ.
Nhiều khi
làm loạn thế cục chưa chắc là vương hầu, có khi lại là tên tiểu binh đầu tiên lao ra phát động công kích. Trong tràng đại chiến, một khi sát tâm của hai quân nổi lên, chỉ cần một tiếng kèn trận cũng có thể đưa tới
huyết chiến ngập trời, nhất là cái loại khí thế này lại có khả năng lây
lan nhanh chóng.
Từ Ngôn dùng thân phận Thái Bảo khởi xướng công
kích, mang theo rung động và cả bi tráng. Nếu sau lưng hắn chỉ là đám
lâu la không chút tiếng tăm như Vương Bát Chỉ thì Từ Ngôn chắc chắn sẽ
quay đầu bỏ chạy, thế nhưng sau lưng hắn là năm trăm cao thủ Tiên Thiên, cho nên kiên quyết phát động liều mạng công kích.
Võ giả giang
hồ, dù là chính hay tà vẫn coi trọng thanh danh nhất. Những người này có thể hành hiệp trượng nghĩa, có thể giết oan người vô tội, nhưng bọn họ
thích nhất vẫn là được dương danh thiên cổ, cũng không sợ tiếng xấu muôn đời. Cho dù thanh danh có tốt hay tệ thế nào đi nữa, chỉ cần đủ lớn đủ
vang thì đều là một loại kiêu ngạo của cả hai phái chính tà.
Chỉ
có hai từ “nhát gan” là cả hào hiệp trượng nghĩa hay kiêu hùng âm hiểm
đều không thể chịu đựng được khi bị người khác nhìn miệt thị như vậy.
Đây là bệnh chung của hai phái chính tà, cũng là kiêu ngạo của võ giả Tiên
Thiên, càng là một phần tâm tính không muốn ở nơi thấp hơn người khác.
Hôm nay, Từ Ngôn đã làm một chuyện chưa từng có từ trước đến nay, tay
phải kéo lê cương đao giết người, còn tay trái lại siết chặt, bóp lấy
phần nhân tâm này trong tay.