Không ai có thể vĩnh viễn khống chế được nhân tâm, nhưng trong thời điểm thích hợp, địa điểm thích hợp, lại trong bầu không khí hừng hực thế này thì nhân tâm lại có thể dễ dàngbị khống chế.
Từ Ngôn nhắm thời cơ tinh chuẩn đến cực hạn.
Hắn không cần phần nhân tâm này, cũng không tìm kiếm thắng lợi trong trận
chiến, lại càng không vì dương danh thiên hạ, mà chỉ vì ăn!
Heo
sẽ phải chết, khẩu vị cũng lớn hơn, năm trăm Tiên Thiên không đủ chôn
cùng Từ Ngôn. Tiểu đạo sĩ đến từ Thừa Vân quan nhìn trúng, là mười tám
Thái Bảo.
Trác Thiên Ưng âm hiểm, mười tám Thái Bảo dối trá, còn
có thiết kỵ Man tộc tàn nhẫn. Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, Từ Ngôn đã
thấy được rất nhiều địa ngục trần gian, nếu mạng hắn không còn nhiều nữa vậy thì lôi đám Thái Bảo này làm đệm lưng cũng được. Lần này chẳng
những hắn muốn lôi đám Thái Bảo và năm trăm Tiên thiên, mà còn cả đám dã man đối diện dám đem đầu người sống làm thành chén uống rượu, tất cả
đều phải chết!
Ma quỷ sâu trong lòng đã được phóng ra ngoài, Từ
Ngôn hóa thân thành ác quỷ cuối cùng cũng đã mồi lên trận huyết chiến
giữa Quỷ Vương môn và thiết kỵ Man tộc lần này.
Rầm rầm!
Lưỡi đao ma sát xuống nền đá xanh, kéo thành một đường tia lửa tung tóe.
Thân hình tráng kiện kia một đường lao nhanh, trước mặt hắn, chiến mã
lao ầm ầm càng lúc càng gần, gương mặt Từ Ngôn cũng hiện lên vẻ ác ôn
khát máu.
Trong mắt hắn lúc này không có thiết kỵ đông nghịt,
không nhìn thấy tuyết rơi trắng xóa, chỉ thấy xác chết của dân chúng vô
tội khắp nơi trong thôn Lý gia, thấy chén rượu bằng xương đầu lâu trong
cái lều gỗ, còn nhìn thấy cả một biển máu sắp sửa xuất hiện.
Bóng dáng đang lao nhanh ra, tới gần con thiết kỵ đầu tiên thì đột ngột dừng lại, Từ Ngôn bước chân ra đạp vỡ lấy miếng gạch xanh trên mặt đất. Hắn
ngừng, trường đao sau lưng lại không ngừng lại, Hàn Thiết đao mang theo
chân khí Tiên Thiên Tứ mạch từ cạnh bên người chém nghiêng ra.
Một đám sương tuyết quay cuồng theo lưỡi đao, trường đao cắt nát đám bông
tuyết, sau đó cắt vào bụng ngựa, tiếp đến là tên kỵ sĩ, cuối cùng thành
một màu đỏ thẫm.
Một đao toàn lực của Tiên Thiên Tứ mạch, người ngựa đều bị chia đôi!
Thiết giáp có dầy hơn nữa cũng không ngăn được chân khí Tiên Thiên chém qua,
nhất là bảo đao được quán chú chân khí Thiên Tiên. Hàn Thiết đao chém
sắt như chém bùn, quả thật không hổ là thanh bảo đao vô cùng sắc bénbên
người Trác Thiên Ưng.
Đám máu tươi tung tóe đầu tiên nổi lên tín
hiệu ác đấu. Từ khi Từ Ngôn lao ra ngoài đầu tiên, chẳng những năm trăm
cao thủ Tiên Thiên Quỷ Vương môn nhao nhao đi theo, mà còn kéo theo cả
đám Thái Bảo không chịu dưới cơ người khác rút kiếm đánh tới. Phía sau
cùng, chỉ còn lại Trác Thiếu Vũ đang dậm chân mắng to, cùng với Dương Ca đang cầm trọng nỗ không biết nên tiến hay lùi.
Trong khoảnh khắc thấy Từ Ngôn xung phong liều chết ấy, Trác Thiếu Vũ đã biết hỏng bét
rồi. Muốn gọi Từ Ngôn và đám cao thủ Tiên Thiên đang vọt lên kia là
chuyện không thể.
Không nói tiếng móng ngựa ồn ào vang dậy lấn át hết cả tiếng hò hét, chỉ cần ngăn đám võ giả Quỷ Vương môn ngừng công
kích trong thời khắc sắp giao phong này, thì nghênh đón lấy bọn họ sẽ là tràng đồ sát như thu gặt của đám thiết kỵ man tộc.
Trác Thiếu Vũ không hiểu binh pháp nhưng gã không ngu, biết được binh không chiến mà
bại thì chỉ có kết cục phải chết mà thôi. Năm trăm cao thủ tiên thiên
không phải là năm trăm võ giả, lúc này nếu tiến lên nghênh đón, cho dù
thương vong nhiều nhưng chưa chắc sẽ thua, nếu cố gắng sẽ chống chọi
được đợt công kích lần này.
Không còn cách nào khác, Trác Thiếu
Vũ đành xông theo sau đám thủ hạ, Dương Ca đã giơ trọng nỗ lên, hai mũi
tên phóng ra chọc thẳng vào hai mắt tên Man tộc phía trước.
Tại
khoảng cách thế này, trọng nỗ là thứ vũ khí chống lại kỵ binh tốt nhất,
nhưng đáng tiếc đây là trọng khí của quân đội quốc gia, Quỷ Vương môn
không thể có nhiều được. Trừ phi bọn họ muốn tạo phản, nếu không giữ
nhiều trọng nỗ như vậy không chỉ làm tăng thực lực Quỷ Vương môn mà còn
đưa đến ngờ vực của hoàng gia, thậm chí sẽ bị lãnh khốc tiêu diệt.
Tà phái đứng đầu có thể khuấy đảo giang hồ, là quái vật khổng lồ đối với
người giang hồ nhưng không cách nào uy hiếp được đại quốc Thiên Nam như
Tề Quốc được. Có thể là một quốc gia sừng sững suốt mấy trăm năm, làm
sao có thể đơn giản như biểu hiện bên ngoài?Trọng nỗ của Dương Ca có thể đánh được một tên thiết kỵ Man tộc, nhưng không ngăn được hết công kích của mấy trăm kỵ binh. Gã vừa mới bắn gục một tên thì mấy trăm thiết kỵ
đã hoàn toàn đụng độ với mấy trăm cao thủ bên Quỷ Vương môn.
Khoảnh khắc đó, ngựa ngã người té.
Máu huyết văng tứ tung, có cả đầu người hòa cùng máu tươi bay lên, cũng
không thiếu đùi ngựa bị chặt đứt văng ra. Con đường này đã hoàn toàn trở thành một chiến trường hỗn loạn.
Từ Ngôn dùng toàn lực chém bay
một tên địch rồi lập tức chuyển hướng đao chém đứt đầu con ngựa thứ hai
vọt tới. Nhưng đao thứ hai này không giết chết được tên địch, mà bị tên
Man tộc cường tráng dùng đao cản được.
Chân khí Tiên Thiên không
vô cùng vô tận, sau một kích đó thì ánh sáng trên thân đao cũng tán đi.
Trong trận thế của kỵ binh mà thúc giục chân khí không phải là thượng
sách, Từ Ngôn thuận tay chém đầu ngựa chứ không ra đao thêm nữa, rồi ỷ
vào Tiên Thiên Tứ mạch thân nhẹ như yến luồn trái lách phải tránh né
trong dòng kỵ binh như nước lũ, cho dù có xuất đao cũng chỉ vì ngăn vũ
khí thiết kỵ bổ xuống mà thôi.
Kỵ binh vốn là thiên địch của bộ
binh, mục đích của Từ Ngôn là kéo toàn bộ đám cao thủ Quỷ Vương môn vào
chiến trường đã thành công. Kế tiếp, nên là kết cục lưỡng bại câu
thương.
Thật ra Từ Ngôn không muốn nhìn thấy lưỡng bại câu thương, mà hắn kỳ vọng chính là hai bên đồng quy vu tận.
Phù!
Sau lưng có luồng gió rít kéo tới khiến toàn thân Từ Ngôn kinh sợ toát mồ
hôi lạnh. Hắn vừa mới tránh thoát một tên kỵ sĩ cao lớn, không nghĩ tới
vũ kỹ tên này không vừa, rõ ràng một đao chém hụt lại có thể trở tay
chém đao tiếp.
Loại vũ kỹ này cực cao minh, bởi vì tốc độ công
kích của thiết kỵ cực nhanh, hơn nữa Từ Ngôn còn không ngừng chạy như
điên về phía trước. Chỉ có nhanh chóng vọt ra sau lưng thiết kỵ, mới có
thể được an toàn nhất.
Vừa trượt người qua mà có thể chém ra hai
đao liên tục, Từ Ngôn biết mình đã gặp được cao thủ. Nghe tiếng gió rít, hắn không quay đầu lại mà vung mạnh Hàn Thiết đao ra sau lưng.
Một tiếng ke…eng chát chúa, Từ Ngôn đưa thân đao sát lưng đã đỡ được một
kích trí mạng, thế nhưng hắn cũng bị lực lượng mạnh mẽ đánh bay đi.
Trước mặt hắn, là một con chiến mã khác đang vọt tới, Từ Ngôn không hề
nghĩ ngợi mà chống một tay lăn qua một vòng, khó khăn lắm mới tránh được móng ngựa lớn bằng cái chén cơm kia.
Nếu không khéo bị giẫm lên, đến Tiên Thiên Tứ mạch cũng phải hộc máu.
Tránh được con chiến mã, Từ Ngôn cảm thấy ngực bụng nóng ran, thiếu chút nữa
thì phun ra một ngụm máu tươi. Một đao của kỵ sĩ cao lớn kia có lực rất
mạnh, mặc dù đã trở đao cản, hơn nữa thiết mã lại đang đà lao về phía
trước vậy mà vẫn nện Từ Ngôn đến thất điên bát đảo.
Khí lực thật lớn!
Từ Ngôn cắn răng đứng vững thân mình, rồi quay đầu nhìn về tên kỵ sỹ to
lớn phía xa, sau đó nhanh chóng quay ngược lại tránh né dòng lũ thiết
kỵ. Rất nhanh, trước mắt hắn sáng sủa lại, nhìn rõ cả ánh lửa hừng hực
hòa lẫn với tuyết bay đầy trời nơi cuối con phố.
Dù sao ba trăm
thiết kỵ không nhiều, dùng thân thể Tiên Thiên Tứ mạch nhẹ như yến,
không khó tránh thoát khỏi công kích của thiết kỵ.
Hắn tránh
được, nhưng những cao thủ Tiên Thiên Quỷ Vương môn khác không có thân
thủ tốt như vậy. Chỉ cần không tới Tiên Thiên Tứ mạch có thiên phú thân
nhẹ như yến, thì một đợt công kích của Man tộc vừa rồi đã có khoảng mấy
chục vị cao thủ Quỷ Vương môn bị chém chết.
Cao thủ Quỷ Vương môn chết thảm khiến đám đồng bọn khác nổi cơn giận dữ. Cao thủ Tiên Thiên
không phải là võ giả bình thường, khi nổi giận có thể phát huy ra toàn
bộ thực lực, có thể lôi mười mấy tên thiết kỵ Man tộc rớt xuống ngựa.
Trong đó còn có mấy vị Thái Bảo nổi cơn giận dữ, nhao nhao chém đầu thị
uy.
Không chém đầu còn đỡ, đám Thái Bảo phát tiết ra lại chọc
điên đám Man tộc nơi xa. Một tên Man tộc có thân hình cao lớn trong đó
rống to lên một tiếng, đoàn nước lũ thiết giáp lại thúc ngựa cuồn cuộn
lao ngược trở lại.