Dịch giả: Spring_bird
Trình Lâm Uyển vừa mệt vừa
đói nhưng vẫn một mực không dám nhắm mắt. Bị giam cầm suốt một ngày một
đêm đã làm vị tiểu thư Trình Gia cảm thấy sợ hãi vô cùng, nhất là khi
trong bóng tối bao trùm chung quanh có tiếng như con chuột đang gậm nhấm thứ gì, thật sởn cả gai óc.
Ngày hôm qua lúc Trình Lâm Uyển đi
qua cửa thành để về nhà, đột nhiên cảm thấy một hồi trời đất mù mịt,
cuối cùng tự nhiên bị ngất đi. Đến khi tỉnh lại đã phát hiện mình bị
trói lại giam trong hầm ngục âm u kinh khủng này.
Con người đâu
thể mở mắt suốt cả ngày trời. Sau một ngày một đêm như vậy Trình Lâm
Uyển đã không kiên trì nổi rồi, nàng cắn chặt răng, thật muốn chợp mắt
một chút.
Bên tai nghe có tiếng bước chân nặng nề từ xa bước đến, cuối cùng dừng lại ở sau lưng. Trình Lâm Uyển bị dọa đến hồn xiêu phách lạc, không xoay người nhìn được phía sau là ai nhưng có thể cảm nhận
được một ánh mắt lạnh lùng đang quét qua thân mình.
”Ngươi biết Từ Ngôn sao?”
Chỉ một câu hỏi lạnh lùng, Trình Lâm Uyển cảm thấy rất ngạc nhiên, giam
nàng ở đây suốt một ngày một đêm chỉ để hỏi xem có quen biết Từ Ngôn hay không.
Bộp!
Một bàn tay to lớn từ phía sau bóp cổ nàng,
sắc mặt Trình Lâm Uyển lập tức trắng bệch, như người sắp chết đuối không thể hô hấp, toàn thân nàng hoảng sợ run rẩy.
”Có biết Từ Ngôn hay không? Nói mau!”
”Có quen, có quen!”
Trình Lâm Uyển miễn cưỡng bật ra một câu, sau đó nàng được hô hấp trở lại.
”Hắn từ đâu đến, thân phận thật sự là gì?”
Sau cổ truyền đến cảm giác lạnh lẽo làm cho Trình Lâm Uyển trở nên hoảng
loạn, giống như chim sợ cành cong vội vàng nói ra sự thật: “Từ Ngôn là
bạn nối khố của ta, chúng ta gặp nhau ở Lâm Sơn trấn, hắn... hắn là tiểu đạo sĩ trong Thừa Vân quan.”
”Lâm Sơn trấn? Thừa Vân quan?”
Sau lưng có âm thanh quái dị như nhớ ra chuyện cũ gì đó. Hồi lâu sau, khi
trong lòng Trình Lâm Uyển trở nên vô cùng sợ hãi thì sau lưng lại vang
lên tiếng bước chân, người đáng sợ kia cứ thế đi xa dần.
”Ông nội, cha, huhuhu.”
Trong nhà lao mênh mông hun hút vang lên tiếng nữ hài nức nở đứt quãng. Chỉ
là không ai quan tâm đến nàng, càng không có đồ ăn nước uống. Nếu như
tiếp tục bị nhốt thế này, điều chờ đợi Trình Lâm Uyển phía trước chỉ có
thảm cảnh đói quá mà chết.
Ở lối vào địa lao, Pháp sư tiên phong
đạo cốt bước nhanh ra. Đây là một bảo tháp ba tầng, mỗi một vị Pháp sư
của Thái Thanh giáo đều có một tòa bảo tháp riêng.
Tiểu đạo sĩ Lâm Sơn trấn, Từ Ngôn, vốn ngươi là người Đại Phổ.
Trong bảo tháp, Trần Đô - một trong ba Pháp sư của Thái Thanh giáo, đang nhe
răng cười, tự nhủ: “Giáo chủ quả nhiên thần thông quảng đại, nhìn thấu
việc nha đầu Trình gia và Từ Ngôn có liên quan với nhau. Tin tức này
ngược lại càng thú vị, không biết sau khi Giáo chủ biết được, dâng tấu
chương lên thánh thượng vạch trần Phủ Tả tướng cả gan bao che giấu diếm
thân phận Từ Ngôn, thì chẳng phải lão già Tả tướng kia chỉ có cách cáo
lão từ quan hay sao?”
Từ Ngôn là bạn chơi từ nhỏ của Trình Lâm Uyển,
nói cách khác, Tả tướng vốn biết rõ lai lịch thật sự của Từ Ngôn. Nếu là người khác thì không sao nhưng địa vị của Tả tướng thì không thể thoát
được tội khi quân. Bởi vì Từ Ngôn là người Đại Phổ, nếu để Tề quốc biết
được chân tướng này, thì chẳng phải công chúa Đại Phổ khó giữ được tính
mạng hay sao chứ.”
Đã biết được thân thế của Từ Ngôn, Trần Đô cảm thấy mình đã nắm được nhược điểm của vị Thiên Môn hầu kia.
Đối phó với một tên Từ Ngôn nho nhỏ kia cũng vô dụng, kẻ thù lớn của Thái
Thanh Giáo bọn họ chính là Tả tướng đương triều, nếu như có thể dùng Từ
Ngôn để uy hiếp Tả tướng thì mới có lợi nhất. Hơn nữa đã bắt được cháu
gái của Tả tướng trong tay, hai gọng kiềm này hợp lại, dù là Tả tướng
cũng khó mà thoát được.
Nghĩ tới công lao của mình, trong lòng Trần Đô cảm thấy rất đắc ý.
Bắt Trình Lâm Uyển là việc giáo chủ phân phó xuống, đích thân Trần Đô ra
tay, nên đã bí mật đem Trình Lâm Uyển nhốt ở Tàng Vân quan. Đừng nói là
không ai nhìn thấy, ngay đến đệ tử của Thái Thanh giáo cũng đều không
biết.
Vô cùng hoan hỉ, Trần Đô cảm thấy tin tức này vẫn nên mau
chóng báo cho Giáo chủ biết rõ. Giáo chủ gần đây vẫn luôn trấn thủ ở
Ngọc Long đạo tràng, một mực không quay về Tàng Vân quan.
Trong
lòng quyết định, Trần Đô vuốt chòm râu dê, bước ra ngoài tháp, vừa đi
vừa lẩm bẩm: “Từ Ngôn à Từ Ngôn, ngươi che giấu thật khéo a. Hai năm
trước thủ hạ mà bổn tọa phái đi Lâm Sơn trấn trong vòng một đêm tan
thành mây khói, chẳng lẽ cũng là chuyện tốt của nhà ngươi hay sao? Không vội, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian, bí mật gì của ngươi bổn tọa sẽ
từng cái từng cái moi ra cho bằng hết a.”
Kể từ lúc biết Từ Ngôn
đến từ Thừa Vân quan, Trần Đô lập tức nhớ đến việc hai ba năm trước. Đám đệ tử Thái Thanh giáo bị phái đi Lâm Sơn Trấn và những thị trấn nhỏ
xung quanh chính là đệ tử thân cận của gã. Rõ ràng bọn chúng đã bị chết ở Thừa Vân quan. Mà gã cũng đã từng phái người đi nghe ngóng qua chuyện
Thừa Vân quan sụp đổ trong một đêm, đủ loại kết quả thu được nhưng cuối
cùng Trần Đô cho rằng lý do đáng tin cậy chính là Địa long trở mình. Sau đó câu chuyện này đã dần bị gã quên lãng.
Chỉ chết mất mấy đệ tử mà thôi, cũng không quá quan trọng. Thế nhưng khi biết được Từ Ngôn đến từ Thừa Vân quan, Trần Đô không thể nào không nảy sinh nghi ngờ. Gã cho rằng rất có thể thủ hạ của mình đã bị chết trong tay Từ Ngôn.
Một tiểu đạo sĩ mới hơn mười tuổi, sao có thể một lúc giết chết hơn trăm đệ tử Thái Thanh giáo?
Trần Đô cảm thấy dường như bí mật trên người Từ Ngôn không ít, đợi đến khi
có cơ hội, y quyết định đem tất cả những điều mà Từ Ngôn che giấu phanh
phui ra hết.
Cơ hội đến thường ngoài dự liệu của ta, có khi chậm
đến cả đời, nhưng cũng có khi sẽ nhanh trong chớp mắt. Trần Đô vừa bước
ra khỏi bảo tháp đã nghe bên ngoài có người đang tán thưởng.
”Một tòa bảo tháp rộng rãi thật khí thế!”
Nghe lời tán thưởng đó, Trần Đô tự nhủ, thế không phải là nói nhảm sao, bảo
tháp mà bản pháp sư ở sao có thể chật hẹp được cơ chứ.
Vừa bước
một chân ra ngoài cửa, Trần Đô lập tức thấy tên gia hỏa đang tán dương
bảo tháp của mình. Gã kinh hãi thiếu chút nữa bật ngược vào trong tháp.
Là Từ Ngôn.
Đang mưu tính kế đánh người ta, không ngờ vừa ra ngoài liền đụng phải, Trần
Đô càng hoảng sợ. Nhưng mà gã nhanh chóng phản ứng kịp, vẻ mặt kinh sợ
trong nháy mắt đã biến thành bộ dạng tươi cười, chắp tay nói: “Hóa ra là Ngôn Pháp sư, không biết ngọn gió nào mang Ngôn Pháp sư tới Hiên Minh
tháp của bổn tọa vậy?”
”Gió Tây Bắc.” Từ Ngôn thì thầm một câu,
cũng chắp tay hoàn lễ như vậy, nói: “Trần Pháp sư đa lễ rồi, hôm nay
rãnh rỗi, vốn định đến dạo chơi một chút, không ngờ lại tình cờ gặp Trần Pháp sư, thật là có duyên, có duyên.”
”Bằng hữu từ phương xa
tới, nhất định phải uống với nhau vài chén. Nếu như Ngôn Pháp sư đã đến
Hiên Minh tháp, vậy bổn tọa cần phải cố gắng tiếp đón thật chu đáo rồi.
Mời Ngôn Pháp sư.” Trần Đô tươi cười, chắp tay nghênh đón.
”Từng
nghe nói Hiên Minh tháp chính là bảo tháp đệ nhất kinh thành, hôm nay
tận mắt thấy, mới biết lời đồn quả không sai nha. Trần Pháp sư đã có
lòng mời, sao có thể không vào? Làm phiền, làm phiền rồi.” Từ Ngôn mỉm
cười bước nhanh vào.
Cùng một bộ mặt cười tươi hỉ hả, một cung
cách tao nhã, hai người chỉ thiếu nước dắt tay nhau mà đi, vừa lấy lòng
lẫn nhau vừa sóng đôi bước vào Hiên Minh tháp. Tuy nhiên trong lòng có
mắng chửi lẫn nhau đồ tạp chủng hay không thì còn chưa rõ.