Dịch giả: Từ Ngôn
Tháp Hiên Minh rất lớn, nhất là tầng một, bàn thờ, tượng thần, đỉnh lô hay nhang khói đều không thiếu.
Trên chiếc đỉnh lớn cả vòng tay người ôm không hết còn đang cắm cây hương
cao hơn hai thước. Thứ này hẳn là do có gia đình giàu sang nào mới làm
lễ tạ thần, chẳng biết đã lễ tặng cho Hiên Minh tháp bao nhiêu tiền nữa.
Đi qua đại điện, Từ Ngôn và Trần Đô cùng nhau tiến lên tầng hai.
Tầng hai của tháp là nơi để tiếp khách, tầng ba mới là chỗ Trần Đô ở. Đến
chỗ này, Từ Ngôn có cảm giác như mình đi vào tửu quán xa hoa nhất kinh
thành, có mấy tiểu đạo đồng bưng trà thơm trái cây lên xong một mực khom người cung kính lui ra ngoài.
Giẫm lên thảm lông ngỗng, Từ Ngôn
tán thưởng không thôi: “Người xứng quần áo, ngựa xứng yên. Linh lung bảo tháp dưỡng thần tiên, chỗ bảo địa này của Trần pháp sư quả nhiên phong
thủy tốt nha.”
Từ Ngôn lúc này là vừa nói vừa đứng cạnh cửa sổ,
tuy là đã đến cuối năm nhưng thời tiết Đại Phổ vẫn ấm áp, gió núi thổi
tới trước mặt cũng chưa tạo cảm giác lạnh lẽo mà trái lại, khiến toàn
thân thư thái. Thêm nữa xa xa lại có dòng sông nhỏ chảy qua, thế chẳng
phải là có gió có nước, phong thủy thật tốt sao.
“Ngôn pháp sư
quá khen, ha ha ha, căn nhà nhỏ bé của bổn tọa không đáng nhắc tới. Nếu
Ngôn pháp sư thích thì có thể tìm một nơi tốt trong đạo quán rồi xây một bảo tháp bảy tầng khác, đó mới thực gọi là rộng rãi khí phái.” Trần Đô
cười ha ha, đáp.
“Hiên Minh tháp cũng không tệ, xây thêm bảy tầng nữa có được không?” Từ Ngôn nghiêm mặt hỏi một câu xong lại tiếp: “Ta
và người hợp lực, dựng một tòa tháp cao mười tầng, thoải mái ngắm phong
cảnh kinh đô a.”
Trần Đô nghe xong, nụ cười trên mặt liền cứng
lại. Tháp mười tầng đúng là lớn thật nhưng không phải xây không nổi, có
điều như vậy tháp mới còn cao hơn cả Hiên Minh tháp, việc này phải tính
làm sao…
“Ha ha, Ngôn pháp sư quả là biết đùa.” Trần Đô nhíu nhíu mày, đáp qua loa.
“Không đùa nha, ta nói thật đó. Có như vậy chúng ta liền có thể ngày ngày thấy nhau, đêm đêm cùng nhịp thở, nhìn mây trôi nổi, chiều về nghe tiếng
chim chiều hót, chẳng phải rất vui sao?” Từ Ngôn miệng nói, mặt lại mang theo vẻ mong chờ khiến Trần Đô thấy thế chỉ muốn ói ra.
“Ngôn
pháp sư lần đầu tới Tàng Vân quan nên chưa biết quy củ, bốn pháp sư
chúng ta sẽ không ở chung một chỗ.” Trần Đô lẳng lặng dịch sang chút, gã cảm thấy vị Thiên Môn hầu đứng đối diện dường như có phần háo sắc không bình thường.
“Có quy định vậy sao, việc này thật đáng tiếc, nếu
có cơ hội ta liền xây một tòa tháp mười tầng a.” Từ Ngôn quẹt quẹt môi,
thất vọng nói.
“Không cần chờ cơ hội, Ngôn pháp sư bất cứ lúc nào cũng có thể xây dựng bảo tháp ở Tàng Vân quan.”
“Thật không? Lúc nào cũng được sao?”
“Tất nhiên là thật, thân phận pháp sư có thể nói vô cùng cao quý.”
“Hay lắm, vậy mượn trước ít bạc đi. Năm mươi vạn có lẽ là đủ rồi.” Từ Ngôn
khẽ đưa tay ra đoạn nói tiếp: “Ta còn có mấy trăm lượng bạc tích góp,
Trần pháp sư cho ta vay năm mươi vạn lượng, vậy là liền đủ xây bảo tháp
mười tầng rồi.”
Đào mỏ!
Trần Đô lúc này xem như đã nhìn ra, Từ Ngôn không phải đến làm khách mà là vì đào mỏ mà tới.
Hừ lạnh một tiếng, Trần Đô lạnh lùng đáp: “Ngôn pháp sư không phải chỉ vì
vay tiền mà tới chứ, nếu như muốn ở lại Tàng Vân quan, bổn tọa thay
ngươi xây một tòa bảo tháp có sao chứ?”
Nghe giọng điệu bất thiện của gã, Từ Ngôn liền không hì hì hà hà nữa mà cũng nghiêm mặt nói: “Ý
tốt của Trần pháp sư ta xin ghi nhận, lần này tới Tàng Vân quan thực có
chuyện quan trọng muốn báo cho mấy vị pháp sư.”
Ánh mắt Trần Đô
hơi đổi, gã biết rõ vừa rồi Từ Ngôn còn đang nói hươu nói vượn, lúc này
lại bảo có chuyện quan trọng cần nói khiến gã không khỏi nghi hoặc hỏi:
“Ngôn pháp sư có chuyện quan trọng gì?”
“Tứ đại gia tộc tranh chức Đông gia, không biết Thái Thanh giáo chúng ta có thể tới xem không?”
Từ Ngôn cũng chưa nói chuyện quan trọng kia là gì mà hỏi lại như thế, Trần Đô lại càng thấy kì quái xong bèn thuận miệng đáp: “Lễ tranh Đông gia
của Tiền tông là đại sự chính phái, Thái Thanh giáo chúng ta cũng thuộc
chính phái nên dĩ nhiên tới tới xem lễ.”
Đi thì tốt…Từ Ngôn chính thức yên tâm, hắn không ngại Thái Thanh giáo tới xem, chỉ sợ Thái Thanh giáo không đi.
“Tiền tông chọn Đông gia, vốn nên là việc lớn của chính phái, đáng tiếc sự
kiện trọng đại đó lần này đã được định trước là không được yên bình
rồi.”
Nghe được câu nói đầy ẩn ý của Từ Ngôn, Trần Đô không thể
nghĩ thông được vốn chỉ là chuyện Tiền tông chọn Đông gia thôi, sao lại
có dính dáng đến người khác nữa?
“Có bọn tặc tử tà phái định nhân khi Tiền tông diễn ra việc tranh vị trí Đông gia mà ra tay gây chuyện.” Không chờ Trần Đô hỏi, Từ Ngôn tự mình nói trước một câu rồi tiếp: “Hơn nữa lai lịch đối phương không nhỏ.”
“Tà phái? Ngươi làm sao biết được tà phái sẽ ra tay?” Trần Đô khẽ giật mình, thốt hỏi.
“Ta chính là Thái Bảo tà phái nha.” Từ Ngôn cười nhạt, thản nhiên đáp.
Nói cái khác còn đỡ, nghe Từ Ngôn nói mình là Thái Bảo tà phải, Trần Đô
cũng không khỏi cười lạnh, nói: “Ngôn pháp sư thật cao tay, người Đại
Phổ trà trộn vào Tề quốc không nói, rõ ràng còn có thể leo đến vị trí
Thái Bảo, thật khiến người ta phải lau mắt mà nhìn a.”
Trần Đô
quyết định không nghe Từ Ngôn nhiều lời nữa, tà phái có tới quấy rồi hay không gã không buồn bận tâm. Tiền tông là tông môn đứng đầu chính phái
Đại Phổ, việc Tiền tông sống chết có quan hệ gì với Thái Thanh giáo chứ? Thứ gã quan tâm trong lòng lúc này là trên người Từ Ngôn kia rốt cuộc
còn che giấu bí mật gì nữa, vừa rồi gã mới làm rõ được chi tiết này.
Quả nhiên, Trần Đô vừa nói xong, sắc mặt Từ Ngôn lập tức liền thay đổi,
trầm mặc không nói còn ánh mắt bắt đầu trở nên phiêu hốt*.
*phiêu hốt: giật mình hốt hoảng không yên.
“Ngôn pháp sư kỳ thực không nên xây sửa bảo tháp gì nha, ngươi nên xây một
tòa đạo quán mới đúng.” Trần Đô ngưng một chốc, âm trầm cười rồi tiếp:
“Đạo quán kia, liền gọi là Thừa Vân quan được rồi!”
Á a một
tiếng, Từ Ngôn đột nhiên đứng bật dậy, sắc mặt đại biến, tay chỉ Trần
Đô, hỏi: “Ngươi, ngươi, ngươi làm sao biết Thừa Vân quan?”
“Ta làm sao biết Thừa Vân quan, Ngôn pháp sư không cần hỏi nhiều, thân thế của người, bổn tọa tra rõ ràng rồi.”
Trần Đô cực kỳ yêu thích loại cảm giác nắm giữ mọi việc trong tay này, gã
càng thích thấy bộ dáng kinh hoàng khi bị vạch trần bí mật của loại
người như Từ Ngôn. Nhấp một ngụm trà xong, gã liền thư thả đáp: “Ngôn
pháp sư tốt nhất nên nói một chút, giải thích cho rõ vì sao ngươi phải
ngụy tạo tin tức cho tà phái? Nếu không, Giáo chủ đại nhân có lẽ phải
đích thân hỏi đến đó.”
Trần Đô cơ bản không tin lời Từ Ngôn rằng
có tà phái tới quấy rồi, bởi địa điểm diễn ra buổi tranh đoạt vị trí
Đông gia của Tiền tông nằm ở kinh thành, dù tà phái có to gan lớn mật
hơn nữa có lẽ cũng chẳng dám hiện thân đánh người ở kinh thành Đại Phổ,
làm vậy lẽ nào chán sống rồi sao.
“Ta…” Từ Ngôn nhất thời nghẹn
lời, hơn nửa ngày mới lên tiếng: “Ta không có ngụy tạo tin tức, thực sự
có tà phái lẻn vào kinh thành.”
“Ngươi là Thái Bảo tà phái, chẳng lẽ lại bán đứng tà phái?” Trần Đô vừa cười vừa hỏi.
“Ta trở mặt, tà phái đối xử với ta không tốt, ta muốn trở thành một thành
viên của chính phái.” Từ Ngôn sắc mặt trầm xuống, bộ dáng như hối hận
không thôi.
“Thái Bảo tà phái phản bội? Ai tin được đây?” Trần Đô lạnh lùng hỏi tiếp.
”Ngươi sẽ tin đấy.” Từ Ngôn ngữ điệu càng thêm trầm trọng, đáp.
”Lấy cái gì tin ngươi!” Trần Đô trừng mắt chất vấn.
“Bởi vì ta là người Đại Phổ! Ta đến từ Thừa Vân quan ở Lâm Sơn trấn, ta vốn
nên là người chính phái mới phải!” Từ Ngôn đột nhiên biến thành chính
khí lầm lẫm, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, đáp.
”Cái này...”
Trần Đô lúc này cảm thấy đầu óc mình có chút quá tải rồi.
Từ Ngôn đúng là Thái Bảo, biết rõ tin tức tà phái muốn động thủ với chính
phái cũng là chuyện bình thường, thế nhưng gã mới từ miệng thiếu nữ bị
giam trong địa lao biết được Từ Ngôn là người Đại Phổ. Mà với tư cách là người lớn lên ở Đại Phổ, việc phản bội tà phái cũng là thuận lý thành
chương, đối phương nói thực không có gì bất hợp lý cả nhưng bản thân
Trần Đô lại cảm thấy có gì đó sai sai ở đây…