Dịch giả: Từ Ngôn
Một người nếu có quá nhiều thân phận, vậy thì ngay người đó cũng cảm giác không đúng chứ nói chi người ngoài.
Từ Ngôn là Thái Bảo của Quỷ Vương môn, là Thiên Môn hầu Đại Tề, lại là con rể Bàng gia, giờ thêm là pháp sư của Thái Thanh giáo. Lại thêm, hắn rõ
ràng là kẻ lớn lên ở Đại Phổ, xuất thân từ Lâm Sơn trấn thuộc Đại Phổ.
Một đống thân phận đeo trên thân một người, khó trách Trần Đô lại cảm
thấy không đúng. Bởi Từ Ngôn là kẻ có thân phận trong cả hai phái chính
tà, hắn có nói mình là người chính phái hay tà phái đều không có vấn đề
gì cả.
Nếu Trần Đô đã biết được thân phận của mình, Từ Ngôn liền
dứt khoát làm cho rõ, trong lúc làm gã thấy hoa mắt với đống thân phận,
Từ Ngôn cũng đã có kết luận về tung tích của Trình Lâm Uyển.
Chính Trần Đô đã bắt Trình Lâm Uyển!
Ngoài Trình Lâm Uyển ra, Từ Ngôn không nghĩ ra thêm ai có thể biết được thân phận thực sự của hắn.
Tả tướng ở trong Tướng phủ, chắc chắn lão không nói chuyện này với Thái
Thanh giáo. Trương Hà chỉ biết chuyện từng xảy ra ở Nguyên Sơn trại, cơ
bản không biết Từ Ngôn xuất thân Lâm Sơn trấn, hay thậm chí Mai Tam
Nương cũng không biết Từ Ngôn vốn là tiểu đạo sĩ của Thừa Vân quan.
Chỉ có người bạn thủa bé Trình Lâm Uyển kia mới tận mắt thấy xuất thân của Từ Ngôn.
Chẳng lẽ Uyển Nhi đã bị dẫn đến Hiên Minh tháp?
Trong khi Từ Ngôn đang trầm ngâm suy nghĩ, Trần Đô sau hồi mơ hồ cũng đã tỉnh táo lại, gã quyết định không có dây dưa với đối phương nữa mà bắt đầu
lạnh giọng nói: “Nếu Ngôn pháp sư đến từ Thừa Vân quan, không biết năm
xưa có từng thấy hơn trăm tên thuộc hạ của bổn tọa, chúng làm sao mà lại chết thảm vậy chứ?”
Đã biết rõ thân phận của Từ Ngôn, nhược điểm này khiến Trần Đô cảm thấy mình có vốn uy hiếp đối phương. Chuyện này
nếu đã minh bạch rồi, khiến đối phương phải ăn ngay nói thật cũng khá
tốt rồi, nếu tranh thủ bám theo việc biết được bí mật của Từ Ngôn, gã có thể còn có thể tìm được chút chỗ tốt không ngờ tới cũng nên.
Đừng nhìn mới rồi Trần Đô tỏ ra khá lịch sự với Từ Ngôn, kỳ thật trong lòng gã không có coi thiếu niên đứng đối diện ra gì.
Một tên võ giả Tiên Thiên ở trước mắt cao thủ Trúc Cơ cảnh không phải để người ta định đoạt sao?
“Ta không biết a!” Từ Ngôn lúc này tỏ ra càng hoảng loạn hơn, hắn liên tục
xua tay xong lại thêm: “Ngày Thừa Vân quan sụp đổ, ta đi thả heo, khi về mới phát hiện đạo quán biến mất, hóa ra những đạo sĩ kia là người của
Trần pháp sư. Về việc bọn chúng làm sao chết, ta thực sự không có biết.”
“Ngôn pháp sư à. Nếu ngươi đã vào Thái Thanh giáo ta, tốt hơn là nên nói
thật. Đi thả trâu, thả bò ta từng thấy chứ thả heo thực chưa từng nghe
qua đâu.”
Trần Đô lúc này càng thêm đắc ý, khinh thường nhìn Từ
Ngôn rồi tiếp: “Xem như ngươi không biết đi, Thừa Vân quan khi trước
không phải còn đạo sĩ khác ở sao? Bọn chúng giờ ở đâu, còn sống hay chết rồi? Người nói cho rõ ràng còn được, bằng không thì, hừ!”
Vỗ bàn một cái, Trần Đô lạnh giọng hét lớn: “Hiên Minh tháp của bổn tọa cũng không phải là nơi dễ đi ra đâu!”
Vào đầm rồng rồi cũng chớ nghĩ bình an mà ra, nếu không biết thân phận Từ
Ngôn thì không nói, nếu Trần Đô đã biết lai lịch của Từ Ngôn, không thể
không nói là dù phải động võ để moi ra được bí mật của Từ Ngôn thì gã
cũng làm.
Thân phận pháp sư của Từ Ngôn ở trước mặt đám giáo
chúng đúng là vô cùng cao quý, nhưng ở trong mắt ba pháp sư còn lại thì
cùng lắm Từ Ngôn chỉ là một quân cờ trong tay Giáo chủ mà thôi. Một võ
giả Tiên Thiên nhỏ nhoi làm sao có thể với tới vị trí pháp sư chứ.
“Trần pháp sư, ngài nói thế là có ý gì!” Từ Ngôn kinh hoảng không thôi, hai
cánh tay như thừa thãi không biết để vào đâu, liên tục nắm lấy y phục,
mặt hiện lên vẻ sợ hãi: “Ta thực không biết những đạo sĩ đó làm sao mà
chết, ta là trẻ mồ côi, ngoài ta ra trong đạo quán không còn ai nữa.”
“Mình ngươi ở trong đạo quán?” Trần Đô như nghe được chuyện vô cùng khôi hài, gã ha ha phá lên cười: “Ngươi nghĩ bổn tọa không phải đạo sĩ sao, nếu
chỉ một cô nhi ở trong đạo quán, ngươi đã chết đói chết rét từ lâu rồi,
muốn lừa bổn tọa, Từ Ngôn, ngươi còn non lắm, ha ha ha! Éc!”
Người Thái Thanh giáo đều là đạo nhân, bản thân Trần Đô là pháp sư nên gã
càng thêm hiểu rõ về đạo quán, đạo quán nào dù có nhỏ đi chăng nữa thì
cũng chẳng có cách nào để một cô nhi sống nổi, vậy nên gã kết luận Từ
Ngôn nhất định đang nói dối. Có điều là tiếng cười vừa vang lên, gã liền phát hiện Từ Ngôn giơ tay, kế đó miệng hắn liền mất đi cảm giác.
Một trong ba pháp sư của Thái Thanh giáo vậy mà rõ ràng bị Từ Ngôn ám toán, một bóng đen nho nhỏ bị búng thẳng vào mồm Trần Đô.
”Ngươi muốn chết!”Thấy miệng tê tê, biết mình bị đánh lén, Trần Đô mơ cũng không ngờ một võ
giả vốn đang nằm trong lòng bàn tay mình lại có gan ám toán một cao thủ
Trúc Cơ như mình.
Mắng to một câu xong Trần Đô cũng không phản
kích ngay mà vội vàng đưa tay móc miệng mình, định bụng moi thứ kia ra,
có điều là móc cả buổi gã mới nhận ra, thứ kia đã vừa vào miệng liền tan ngay, thêm nữa là đã bị gã nuốt vào rồi.
“Thông mũi mát họng, miệng sạch phổi thoáng, mùi vị Hành Khí đan này thế nào, Trần pháp sư?”
Vẻ sợ sệt trên mặt đã sớm biến mất, Từ Ngôn lúc này vừa nói vừa ung dung ngồi, tay còn không ngừng tung tung một hạt đan nhỏ.
Thừa lúc Trần Đô chủ quan, Từ Ngôn liền vận dụng thủ pháp phi thạch, ném
thẳng một hạt Hành Khí đan vào miệng Trần Đô, đó cũng không phải Hành
Khí đan bình thường mà là thứ độc đan có pha tạp Ô Anh Thảo tìm được từ
trên người Thanh Vũ.
“Người cho ta ăn cái gì?” Trần Đô cảm thấy
sự việc không ổn, tức thì trừng mắt quát hỏi, tay cũng nhanh chóng rút
trường kiếm đeo sau lưng ra, trên kiếm thấy có ánh sáng lạnh lẽo phát
ra, đúng là gã đang bức ra kiếm khí.
“Hành Khí đan thôi, là đan dược bổ sung khí huyết, tốt cho võ giả nha.” Từ Ngôn bộ dáng như vô tội, đáp.
”Bổn tọa không phải võ giả!”
Theo tiếng thét của mình, Trần Đô đột nhiên vung trường kiếm lên, nhưng sau
một khắc, thanh trường kiếm sắp chém tới kia liền bị Trần Đô ngưng lại
giữa không trung.
Làm vậy bởi gã thấy Từ Ngôn nhẹ nhàng lấy một
thanh kiếm từ một cái túi nhỏ, hơn nữa trên thanh kiếm kia cũng mang
theo kiếm khí khủng bố.
”Ta cũng không phải võ giả a.”
Từ
Ngôn khẽ nhếch mép nở nụ cười lạnh lẽo, nói tiếp: “Chẳng lẽ Trần pháp sư muốn luận bàn một phen với bổn tọa, ta có thể phụng bồi. Có điều ta
muốn khuyên ngươi một câu, người càng dốc sức liều mạng thì dược hiệu
của Hành Khí Đan càng phát nhanh, vốn có thể sống thêm nửa năm, ngươi
không muốn thành chỉ sống được năm ba ngày nữa chứ?”
Từ Ngôn xuất ra kiếm khí, điểm này khiến Trần Đô thực sự khiếp sợ đến chết trân tại
chỗ, gã vạn lần không ngờ được Từ Ngôn lại có tu vi Trúc Cơ cảnh.
Sau một hồi kinh ngạc, Trần Đô cảm giác được trong cơ thể mình xuất hiện
một luồng khí tức cổ quái, bằng vào kinh nghiệm Trúc Cơ nhiều năm của gã mà phán đoán thì đây chính là dấu hiệu trúng độc.
“Trong đan có độc!”
Trần Đô hoảng sợ cực độ thốt ra một câu, kế đó gã mặc kệ Từ Ngôn, tự mình vung tay đập vào bụng mình.
Gã định ép độc dược ra, nhân khi mới ăn xong, nếu lập tức nhổ ra được thì ít nhất có trúng độc cũng nhẹ bớt phần nào.
Nhìn Trần Đô ra sức đập mạnh từng cái vào bụng mình, Từ Ngôn nhếch mép nói:
“Trần pháp sư chớ vội a, dược hiệu đã vào kinh mạch rồi, người dù có đập chết mình thì cũng không giải được độc đâu.”
“Từ Ngôn, ngươi
muốn chết!” Trần Đô giận dữ hét một câu xong lại đe dọa: “Người dám ở
Tàng Vân quan hại ta, Giáo chủ sẽ không tha cho ngươi!”
“Ta chỉ
tự bảo vệ mình thôi nha.” Từ Ngôn trừng mắt nói, đoạn ngưng một chút
trấn an: “Nếu đã Trần pháp sư biết lai lịch của ta, vì an nguy của bản
thân, ta đành phái kéo ngươi xuống nước. Nhưng mà ngươi yên tâm, độc lực Ô Anh Thảo không xem là quá mạnh. Hơn nữa ta có thuốc giải, chỉ cần
ngươi không nói lai lịch của ta, ta tự nhiên sẽ đưa thuốc giải cho
ngươi.”
Trước khiến đối phương hoảng sợ, khiến đối phương phải
tuyệt vọng, sau đó lại đưa ra hy vọng, thủ đoạn của Từ Ngôn có thể nói
là lão luyện đến cực điểm. Có điều phần hy vọng mà Từ Ngôn đưa ra kia cơ bản chỉ là một đường chết, thứ trong tay hắn đang cầm là một khỏa Hành
Khí đan có lẫn Ô Anh Thảo khác, thứ nữa là Ngư Vĩ Liên sớm đã bị hắn ăn
hết rồi.
”Ô Anh Thảo!”
Trần Đô rõ ràng từng nghe qua loại
độc thảo chết người kia, nó khiến gã sợ đến mặt mũi tái mét, miệng cũng
không dám rống lên nữa mà đưa mắt nhìn nhìn chằm chằm vào viên đan được
gọi là thuốc giải trong tay Từ Ngôn, đồng thời khúm núm nói: “Ngôn pháp
sư, chuyện gì cũng từ từ, chúng ta vốn không thù không oán, ta sẽ không
hại người, ngươi cũng không nên hại ta mới phải a.”