Ngửi thấy mùi Ô Anh Thảo trên Hành Khí Đan, bàn tay Từ Ngôn nắm bình sứ đã rịn ra mồ hôi lạnh.
Lúc ở Lý Gia thôn một mình truy đuổi Man tộc, cuối cùng làm cho Trác Thiên
Ưng hoài nghi. Từ Ngôn chỉ không thể ngờ được rằng vị Môn chủ Quỷ Vương
Môn kia vì để khống chế bản thân mình mà có thể làm đến mức này, lại
không ngại mà pha trộn Ô Anh Thảo vào Hành Khí Đan lừa gạt mình nuốt
vào.
Dù Trác Thiếu Vũ khuyên can, nhưng Từ Ngôn lấy lý do ăn no
để dành ăn khuya miễn cưỡng từ chối. Đã biết rõ là thứ kịch độc, làm sao hắn có thể ăn ngay như vậy được. Đợi khi quay lại gian viện của mình,
cho dù vẫn còn một đám người chằm chằm nhìn vào, Từ Ngôn cũng phải tính
toán để trốn thoát khỏi Quỷ Vương Môn trước “bữa ăn khuya” này.
Bữa ăn khuya chết người như vậy, e là hắn chịu không nuốt nổi.
Việc Từ Ngôn cẩn thận cất đi bình sứ quả thực có tác dụng cực lớn. Bộ dạng
sẽ dốc sức liều mạng với bất cứ ai muốn tranh đoạt với hắn được làm bộ
giống y như thật. Những Thái Bảo khác đang ghen tỵ kia cũng thật sự
không muốn liều mạng chém giết như vậy, đành hâm mộ nhìn Thập Thất đệ
rời đi.
Đám Thái Bảo không ai nói gì, Trác Thiếu Vũ dường như
cũng quên mất viên linh đan trong tay Từ Ngôn, nhưng lại có người nhất
định không buông tha.
”Đại ca ngươi nói đúng đấy, Chỉ Kiếm, ăn ngay luôn đi.”
Trác Thiên Ưng nâng chén rượu lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn qua Từ Ngôn, nói:“Ngươi không thấy các ca ca đều đỏ mắt vì ngươi sao? Thừa dịp vi sư phụ ở đây tọa trấn, ngươi hãy dùng đan dược này luôn đi.”
Một câu dùng đan dược đi, trong lòng Từ Ngôn như rơi vào hố băng lạnh lẽo!
Tiểu đạo sĩ mười sáu tuổi, từ khi rời khỏi Thừa Vân Quan đến nay, đã trải
qua không ít chuyện, từ trong đám quần ma loạn vũ nơi Nguyên Sơn Trại,
rồi sống trong cảnh son phấn vờn quanh ở Mai Hương Lâu, cũng có thể nói
Từ Ngôn am hiểu chuyện hồng trần thế sự, nơi có vui mừng có bắt đắc dĩ,
có lúc lạnh lùng lúc lại từ bi. Thế nhưng kiếp nạn lần này ập tới đã làm cho chân tay Từ Ngôn bắt đầu luống cuống...
Tâm trí cao tới đâu, cũng không che giấu được sự ngây ngô của tuổi trẻ. Chưa nói đến chuyện
hắn chỉ là một đứa trẻ, cho dù có là những tay giang hồ lão luyện chỉ sợ cũng không cách nào ứng phó được trong cục diện thế này.
Chỉ vì cường nhân phải đối mặt không phải là võ giả, mà là Tu Hành giả Trúc Cơ Cảnh!
Trong lòng lãnh đạm, thẳng thừng chạm đến phần thô bạo nhất nơi đáy lòng, ánh mắt Từ Ngôn xuất hiện tia sắc lạnh không thể nào che giấu. Cũng may nãy giờ hắn vẫn đang cúi đầu, chằm chằm nhìn bình sứ trong tay, nên không
ai nhìn thấy được. Nếu không, một khi Trác Thiên Ưng chứng kiến ánh mắt
lạnh như băng của hắn, tất nhiên sẽ càng thêm hoài nghi.
”Nghĩa phụ...”
Từ Ngôn lập tức ngẩng đầu, lãnh ý trong đáy mắt đã hoàn toàn biến mất, mà
thay vào đó là một bộ dạng thật thà, không đợi hắn nói hết câu, sắc mặt
Trác Thiên Ưng đã trầm xuống.
”Dùng đan dược!”
Trác Thiên Ưng đã cắt lời Từ Ngôn, phun ra ba chữ lạnh như băng, ánh mắt càng sắc bén lạnh lùng.
Không trốn khỏi...
Từ Ngôn nén tiếng thở dài, không nói một lời, dưới ánh mắt hâm mộ của
những Thái Bảo còn lại, đổ viên Hành Khí Đan từ trong bình sứ ra, rồi há miệng nuốt xuống.
”Chúc mừng Thập thất đệ uống được Linh Đan.” Bát Thái Bảo chấp tay cười nói.
”Mười sáu tuổi giải khai tứ mạch, ta thấy Thập thất đệ trước hai mươi tuổi có thể phá vỡ ngũ mạch, lục mạch cũng là chuyện trong tầm tay a.” Thái bảo thứ mười hai tắm tắc khen ngợi.
”Khổ luyện thân thể mới là chân
lý của người tập võ. Lão Thập thất, sau này ngươi cần phải chăm chỉ hơn
mới được, đừng cứ ăn rồi ngủ cả ngày như heo nữa đi.” Nhị Thái Bảo Dương Ca cười mắng một câu.
”Thập Thất ca, chúng ta so xem ai phá vỡ
lục mạch trước!” Dương Nhất vô cùng đố kỵ, siết chặt nắm tay nói. Hắn
nhỏ tuổi nhất, nói một câu làm các Thái Bảo khác hắc hắc cười vang.
Vái tạ một lượt lời tán dương từ các nghĩa huynh, Từ Ngôn ngồi xuống, nhưng lần này hắn không ăn thêm cái gì nữa, giống như quả thực đã ăn no rồi.
Tiệc rượu vẫn còn tiếp tục, người hầu qua lại không ngớt để bưng thêm rượu
và thức ăn. Môn Chủ cùng với đám Thái Bảo mừng công sao có thể qua loa
đại khái, rượu phải là rượu ngon, đồ nhắm càng phải là thức ăn ngon.
Không những rượu và thức ăn phong phú, còn có ca vũ được Quỷ Vương Môn
nuôi dưỡng nhao nhao hiến nghệ. Những thân ảnh phủ lụa mỏng manh kia
thật lay động lòng người, phút chốc trong đại sảnh tràn đầy những hình
ảnh xinh tươi, mùi thơm ngây ngất.
Giả bộ như ngẩn người nhìn vũ nữ, bộ dáng Từ Ngôn thoạt nhìn có chút ngây ngốc.
Nếu lúc này có người ngồi cạnh hắn mới phát hiện được hô hấp của hắn càng
lúc càng trở nên chậm chạp, kéo dài, người cũng không nhúc nhích, tựa hồ như đã ngủ rồi.
Từ Ngôn không ngủ, hắn chỉ là dồn hết sức lực ức chế các cơ quan trong cơ thể, chỉ có như thế mới có thể hạn chế tối đa tốc
độ hấp thu Hành Khí Đan.
Võ giả luyện thân luyện khí, chứ không
khống chế được nội tạng. Tuy Từ Ngôn đã phá vỡ được mạch thứ năm nhưng
cũng không thể khống chế lục phủ ngũ tạng của bản thân để không hấp thu
dược lực được. Vì vậy hắn chỉ có thể dùng cách ngồi xuống tiếp cận trạng thái linh hoạt kỳ ảo này để làm chậm lại quá trì hấp thu dược liệu.
Đạo gia thường ngồi thiền, loại thiền này có thể điều trị thể xác và tinh
thần, làm cho người ta yên ổn tâm hồn, hô hấp ổn định (tâm an khí ninh), chẳng những hô hấp giống như lúc chìm dần vào giấc ngủ, mà máu huyết
lưu thông trong cơ thể cũng trở nên chậm chạp.
Từ nhỏ Từ Ngôn đã ở Đạo quán, ngồi thiền là chuyện bắt buộc mỗi ngày của hắn.
”Vật hữu tự nhiên sự bất phiền,
Thùy củng vô vi thể tự an,
Thể hư vô vật thân tự bế,
Tịch mịch khoáng nhiên khẩu vô ngôn..”
...
”Vật là tự nhiên, không phiền não,
Thuận theo tự nhiên thì thân thể tự nhiên an ổn,
Cơ thể tự khép kín với hư vô bên ngoài,
Nơi mênh mông cô đơn lạnh lẽo không tiếng nói...”
Trong bụng đọc thầm kinh của Đạo Gia, Từ Ngôn giống như một lão tăng nhập
định, ánh mắt mờ đục, tâm tư biến đổi khôn lường. Cứ giằng co trong
trạng thái đó gần nửa canh giờ, mới từ từ tỉnh lại.
Nhập thiền
như vậy chỉ có thể trì hoãn một chút sự hấp thu chất độc mà thôi. Mục
đích thực sự của Từ Ngôn là muốn cầm cự kéo dài qua khoảng thời gian
này, sau khi trở về hắn sẽ phải tìm biện pháp khác, ít nhất cũng phải
đem đan dược đã ăn nhổ hết ra ngoài mới được.
Gần nửa canh giờ
tiếp khách xem chừng đã đủ rồi, Từ Ngôn đang tính lấy cớ buồn ngủ để trở về đi ngủ, thế nhưng Trác Thiên Ưng hôm nay uống rượu thập phần hưng
phấn, lại không bỏ qua cho tính toán của hắn, khẽ cười nói: Hôm nay vi
phụ cao hứng, các con uống với vi phụ ba chén nữa đi!”
Trác Thiên Ưng nâng lên chén rượu, những Thái Bảo khác cũng tự nhiên hưởng ứng, Từ Ngôn bắt đắc dĩ muốn làm bộ không nghe thấy, phía trên lại truyền đến
âm thanh.
”Chỉ Kiếm, ngươi hôm nay là đại công thần, người khác
uống ba chén là được, nhưng ngươi phải uống sáu chén!” Trác Thiên Ưng
dứt lời, tự mình đi tới chỗ Từ Ngôn đổ đầy rượu vào chén, rồi tự mình
uống cạn.
Không thể thoái thác, Từ Ngôn đành phải uống sáu chén
rượu như sáu chén nước đắng. Như vậy cũng còn chưa xong, Trác Thiếu Vũ
cùng Dương Ca cũng nhao nhao lôi kéo không tha cho Từ Ngôn. Hắn vốn định nhanh chóng rời đi, cuối cùng đi không xong.
Nửa đêm còn điên cuồng uống, trận tiệc rượu này mãi đến khuya mới chấm dứt.
Từ Ngôn người nồng nặc mùi rượu về tới chỗ của mình, lúc đi ngang qua cây hòe lớn trong sân, thở dài một tiếng.
Vận mệnh Thập thất Thái Bảo của hắn, chỉ sợ giống như vị Văn Thái Bảo kia, căn bản là trốn không thoát được miệng hổ.
Trong phòng không đốt đèn, Từ Ngôn ngồi trong bóng tối, nhìn qua song cửa
lành lạnh ánh trăng. Hơi say trong đôi mắt bắt đầu trở nên rõ rệt, càng
lúc càng lạnh, cho đến lúc xuất hiện ánh mắt lạnh lẽo tựa hồ như có thể
đóng băng, có thể đông cứng cả sắt thép.
Dược hiệu của Hành Khí
Đan đã phát tác, Từ Ngôn có thể cảm nhận được khí huyết trong cơ thể
mình càng lúc càng lưu thông mạnh mẽ, toàn thân giống như tràn đầy sức
lực. Nếu như không có sự tồn tại của Ô Anh Thảo, Từ Ngôn tất nhiên sẽ
thừa cơ hội này mà khổ luyện không ngừng.
Khí huyết dồi dào không làm tan được sự lạnh lẽo trong lòng. Từ Ngôn giơ hai cánh tay không có
chút huyết sắc nào lên, khuôn mặt thanh tú dần dần trở nên dữ tợn trong
bóng đêm.
”Quỷ Vương Môn... Trác Thiên Ưng... Mười tám Thái Bảo!”
Trầm trầm nói nhỏ, như âm thanh khàn khàn đến từ Quỷ Vực, từ địa ngục thâm
sâu, cuối cùng không thể nào kiềm nổi, Từ Ngôn gào lên giận dữ: “Các
ngươi đã muốn ta chết, được, vậy thì để xem ai chết trước!”
Ma
quỷ đã từng bất chấp tất cả tàn sát Nguyên Sơn Trại, lại một lần nữa
xuất hiện trong lòng Từ Ngôn, lúc này đây không phải vì nữ hài vô tội
nữa, mà chính là vì bản thân Từ Ngôn.