Có công nhận thưởng, có tội chịu phạt, quy củ của Quỷ Vương môn là vậy.
Nửa tháng truy quét như gặt hái toàn thắng nhưng thực ra Quỷ Vương môn mới
chỉ chém giết được mười mấy dư nghiệt Man tộc mà thôi. Mới mười mấy
người không thể nói là Man tộc chạy vào trong nội bộ Tề quốc bị giệt trừ sạch sẽ được.
Thân phận đám Thái Bảo tôn quý, cho nên sẽ không
thể chạy loạn khắp Tề quốc như đám môn nhân đệ tử được. Bọn họ chỉ cần
quay về sơn trang nghỉ ngơi và hồi phục, đợi tin tức tiếp theo truyền về là được. Tràng chiến sự truy quét Man tộc cũng không thể kéo dài hơn
mười ngày là có thể chấm dứt được đấy.
Dù sao thì cũng đã thắng
lợi trận đầu, Trác Thiên Ưng đã tự mình tổ chức tiệc mừng công cho mười
tám Thái Bảo. Trên bàn tiệc rượu, phụ tử vui vẻ hòa thuận, mỗi Thái Bảo
đều được ban thường vô số tiền bạc, chẳng những có danh đao bảo kiếm,
mỗi người còn được thêm hai nữ tỳ xinh đẹp nữa.
Trên bàn tiệc,
từng đám Thái Bảo bàn luận về sự vũ dũng của Man tộc, người nào cũng đều than thở không thôi. Cái loại đối thủ khó chơi, một đội ngũ kỵ binh
mười mấy người cũng dám phát động công kích mấy ngàn người, có thể thấy
được Man tộc hiếu chiến là không sai.
Cả đám đàm luận cao hứng,
nhị Thái Bảo Dương Ca bèn đứng dậy nói: “Nghĩa phụ, lúc hài nhi suất
lĩnh các huynh đệ truy quét man di, lão thập thất vậy mà lại lập được
công lớn đấy. Nếu không phải một mình hắn cưỡi ngựa đuổi giết, thì chúng ta cũng không thể bắt sống được tên Man tộc kia.”
Nhìn như muốn
kể công cho Từ Ngôn, nhưng thực ra là Dương Ca đang hồi báo lại một vài
tính huống đặc thù xuất hiện trong chuyến này. Từ lúc tiệc mừng bắt đầu, Từ Ngôn đã vùi đầu vào ăn uống không ngẩng đầu nhìn ai cả, bộ dạng như
sợ người ta chú ý tới. Lúc này nghe Dương Ca vì hắn mà kể công, đáy lòng lại chửi ầm lên.
Quả thật đó là một phần công lao không tầm
thường, nhưng cũng đủ để người khác nhìn ra chút khác biệt. Một người
cưỡi ngựa như vậy, không khiến con cáo già Trác Thiên Ưng nghi ngờ mới
lạ.
Thà rằng Từ Ngôn không nhận phần công lao này chứ không muốn
bị Trác Thiên Ưng sinh nghi, nếu không thì hắn càng khó thoát ra khỏi
Quỷ Vương môn này.
“Hóa ra là Chỉ Kiếm bắt sống được một người, xem ra thật đúng với câu anh hùng xuất thiếu niên a.”
Trác Thiên Ưng mang ánh mắt đầy khen ngợi nhìn Từ Ngôn nói: “Man tộc kiệt
ngạo bướng bỉnh, am hiểu tử chiến nhất. Mấy đường đại quân Đại Tề ta
chia ra truy quét, đẩy lùi đám Man tộc ra khỏi biên cảnh, đánh lui man
di nhưng lại không thể bắt được một người sống nào cả. Lão thập thất,
lần này ngươi lập được công lớn a.”
Man tộc còn sống mới có thể
thăm dò được thêm quân tình, đáng giá hơn khi chết rất nhiều, điều này
khiến ánh mắt đám Thái Bảo khác dồn dập hâm mộ.
“Hắn trọng thương rồi, cho nên hài nhi tùy tiện đi mấy đao đã chém gục hắn, hắc hắc, hắc
hắc.” Từ Ngôn ngẩng đầu, chất phác vừa cười vừa nói, miệng vẫn còn nhai
một cái đùi gà.
“Đó cũng là bản lĩnh của ngươi.” Đại Thái Bảo
Trác Thiếu Vũ ở một bên cười nói: “Đừng nhìn lão thập thất tham ăn giỏi
ngủ, nhưng người ta ăn được ngủ nhiều, tinh thần dồi dào hơn người khác
nhiều. Bằng không mà nói thì đào binh kia không khéo đã chạy thoát rồi.”
“Đại ca nói đúng. Lúc ấy đến ta còn không phát hiện có người giả chết.”
Dương Ca nâng chén nói ra: “Nếu không phải lão thập thất lanh lợi, nhanh như chớp trèo lên ngựa đuổi trước, rồi dùng đao chém ngựa dồn ép chiến
mã chạy. Ta ở sau lưng dùng tên lệnh chỉ dẫn, mới có thể xác định được
đại khái hướng đi của lão thập thất. Lúc ấy thập thất đệ đuổi theo rất
nhanh chóng a.”
Nghe được Dương Ca tán thưởng, Từ Ngôn chỉ muốn
khâu miệng gã lại. Đều nói họa từ miệng mà ra, kỳ thật nhiều khi không
nhất định từ trong miệng mình, mà còn có thể ở miệng người khác đi ra
ngoài đấy.
Dương Ca nói xong, Trác Thiên Ưng không ngừng gật đầu, bộ dáng vui mừng nhưng sâu trong mắt ưng kia lại xuất hiện tia lạnh lẽo rất khó phát hiện được.
“Có công tất nhiên phải thưởng, đây là quy củ của Quỷ Vương môn ta.”
Trác Thiên Ưng nói xong rồi lấy một cái bình sứ đầy tinh xảo từ trong ngực
ra nói: “Nếu lão thập thất đã lập được công lớn, thì hạt Hành Khí đan
này liền đưa cho ngươi. Sau này chỉ cần có người lập công lớn, đều có
thể được khen thường hậu như thế này. Trác Thiên Ưng ta sẽ không bạc đãi con mình đâu.”
“Hành Khí đan gia tăng lực lượng khí huyết!” có Thái
Bảo kinh hô: “Lão thập thất ngươi gặp may mắn rồi, còn không bái tạ
nghĩa phụ.”
“Đối với võ giả Tiên Thiên, Hành Khí đan không thua gì vật đại bổ, có tác dụng gia tăng lực lượng khí huyết.
Tiên Thiên Tam mạch chưa bỏ công phá các mạch sau coi trọng Trúc Cơ đan,
không biết rằng Tiên Thiên Tứ Mạch chúng ta cần nhất là lực lượng khí
huyết mạnh mẽ để có thể giải khai được mạch môn thứ năm.” Dương Ca ở bên cạnh cũng đầy hâm mộ nói: “Nghĩa phụ không dễ dàng ban thưởng đan dược, vì đều là linh đan tiên gia lấy từ trong tay tu hành giả ra, vô cùng
trân quý. Lão thập thất, nhanh tạ ơn đi.”
Nghe nói được ban
thưởng là linh đan Tiên gia, lập tức Từ Ngôn hiện lên vẻ kính sợ, rồi
đầy kích động chờ mong. Sau khi bái tạ Trác Thiên Ưng, hắn nhận lấy bình sứ mừng rỡ xem trái xem phải, mãi mới mở nắp bình ra nhìn vào khiến
Dương Nhất bên cạnh nghiến răng nghiến lợi, ghen ghét không thôi.
Hành Khí đan không trân quý như Trúc Cơ đan nhưng lại vô cùng nổi danh. Loại đan dược gia tăng khí huyết này chỉ cần ăn một hạt, nghe nói có thể gia tăng lực lượng khí huyết cho người khác lên rất nhiều.
Võ giả
tập võ đều dựa vào một thân khí huyết, chỉ có khí huyết tinh thuần lớn
mạnh mới có thể giải khai được mạch môn. Võ giả Tiên Thiên Tam mạch coi
trọng loại đan dược có thể phá vỡ ba mạch môn phía sau như Trúc Cơ đan,
còn Tứ mạch hay Ngũ mạch lại coi trong Hành Khí đan có thể gia tăng khí
huyết này. Chỉ có khí huyết càng dồi dào thì cơ hội phá vỡ mấy mạch môn
phía sau càng lớn.
Từ Ngôn được ban thưởng trân quý hơn người
khác rất rất nhiều, bởi vậy mà rước lấy rất nhiều ánh mắt ghen ghét.
Nhất là Dương Nhất nhỏ tuổi nhất, trong lòng gã còn thầm thề nhất định
phải vượt qua vị thập thất ca này.
Vuốt ve nửa ngày, Từ Ngôn lại
cẩn thận từng li từng tí đậy nắp lại, chuẩn bị bỏ bình sứ vào trong lồng ngực, bộ dạng cẩn thận nhẹ nhàng như đạt được thứ tốt không nỡ ăn ngay
khiến các Thái Bảo nhìn thấy phải cười to.
“Lão thập thất, nếu
được ban thưởng vậy thì nên ăn ngày, tránh cho các đại ca khác của ngươi nhớ thương.” Trác Thiếu Vũ khẽ cười nói: “Nếu là bị người đoạt, ngươi
cũng không chỗ để khóc.”
Một câu nói của Trác Thiếu Vũ khiến hàng mày kiếm của Từ Ngôn không cách nào khống chế được mà khẽ nhăn lại.
Ngay sau đó bị hắn che đậy lại bằng cái dáng vẻ tươi cười.
“Ăn
uống quá no rồi, vẫn nên để loại bảo bối này đến lúc ăn khuya thì tốt
hơn.” Từ Ngôn vừa nói vừa nắm chặt lấy cái bình sứ, như sợ bị người khác cướp mất.
Bảo bối là trong mắt người khác, còn Từ Ngôn nhìn thấy lại là thứ lấy mạng người. Lúc này hắn còn thầm hận không thể lập tức
nhét cái hạt được gọi là Hành Khí đan này vào miệng người khác.
Từ Ngôn không biết đây có phải đan dược do tu hành giả luyện chế hay
không, đại danh của Hành Khí đan hắn cũng chưa từng nghe nói qua. Hắn
chỉ biết mình nắm trong tay, là một hạt độc dược chỉ có thể dùng hai chữ khủng bố để hình dung.
Mắt trái của Từ Ngôn có thể nhìn thấy rất nhiều dị tượng, nhưng không nhìn ra được loại độc tố vô hình vô chất
này. Cho nên hắn không nhìn ra, mà là đoán ra được.
Đan dược
trong bình sứ mang theo nhàn nhạt mùi như của măng tre, nhưng để ý kỹ
thì ngoài mùi này còn có chút xíu mùi gay gay rất nhạt khó phát hiện
nữa, tựa như mùi thịt dê mới cắt ra.
Nếu hai mùi măng tre và mùi
gay gay xuất hiện riêng lẻ thì đều biểu thị cho những món ngon. Nhưng
nếu hai mùi này đồng thời xuất hiện, trừ phi là thịt dê hầm măng tre,
bằng không cũng chỉ có một thứ có cùng lúc hai cái mùi này.
Ô Anh thảo!
Lão đạo sĩ Thừa Vân quan đã dạy Từ Ngôn kinh nghiệm phân biệt rất nhiều độc thảo. Một vài loại độc thảo kì lạ quý hiếm không có quanh Lâm Sơn trấn
thì Từ Đạo Viễn sẽ nói sơ qua đặc thù của những loại đó cho hắn nghe. Mà Ô Anh Thảo, chính là một loại độc thảo mà Từ Ngôn ấn tượng sâu đậm nhất trong lời dạy của lão đạo sĩ.
Năm đó khi Từ Đạo Viễn nhắc đế độc chất của cây cỏ này thì vẻ mặt rất ngưng trọng. Lão nghiêm túc khuyên
bảo Từ Ngôn, nếu nhìn thấy Ô Anh Thảo thì phải nhanh chóng rời xa. Bởi
vì đây không phải là một loại cây cỏ, mà là một thứ ác ma đến từ địa
ngục, chỉ cần ăn một chút là cả đời này sẽ thành con rối để người khác
điểu khiển.
Có thể được gọi là độc thảo ma quỷ, nhưng thực ra nó
lại không làm chết người, lại khiến cho người ta sống không được chết
không xong. Ăn Ô Anh thảo khiến người ta phát nghiện, hơn nữa đó là một
loại nghiện mà sức người không cách nào thoát khỏi được, tựa như một
loại cần phải được hít thở vậy. Một người sau khi ăn phải Ô Anh thảo,
một khoảng thời gian sau nếu không được ăn tiếp sẽ giống như một người
bị dìm xuống nước, sẽ sinh ra một loại nghiện như con người khát vọng
được hít thở. Đó mới chính là điểm làm nên danh tiếng ma quỷ của Ô Anh
thảo!