Man tộc giả chết ngoài dự liệu của mọi người. Không ai ngờ được bị
thương nặng vậy mà đối phương vẫn còn sống, đến khi đám người Quỷ Vương
môn kịp phản ứng thì người ta đã thoát khỏi vòng vây chạy trốn mất dạng.
Phát hiện một tên dư nghiệt Man tộc chạy thoát, Dương Ca lập tức giận dữ,
nhưng gã chưa tìm được chiến mã đã nghe thấy Từ Ngôn hô to lên rồi. Khi
gã nhìn sang, thấy một mình Từ Ngôn đuổi theo, ánh mắt lập tức trầm
xuống.
Hô thì hô nhưng gần như khó mà quay lại được, vì người
khác đánh ngựa bằng roi còn Từ Ngôn lại dùng đao chém thẳng ba đường
trên mông ngựa. Con ngựa nổi máu điên, điên cuồng đuổi theo sau tên man
di.
Dương Ca hung hăng nắm chặt hai tay lại, nhìn chằm chằm vào
bóng lưng Từ Ngôn mà nghiến răng nghiến lợi. Gã vội tìm một con ngựa, ra lệnh đám thủ hạ có ngựa nhanh chóng đuổi theo sau.
Một tên man di giả chết không tính là gì, nhiệm vụ của gã chủ yếu là giám sát Thái Bảo mười bảy đấy.
Dù sao Từ Ngôn và Dương Nhất đều là những gương mặt mới, coi như có thành
Thái Bảo cũng chưa được tín nhiệm hoàn toàn. Trác Thiếu Vũ đã tự mình
trông chừng Dương Nhất, giao Từ Ngôn lại cho Dương Ca.Nếu Từ Ngôn thừa
cơ chạy thoát không còn bóng dáng, Dương Ca cũng không biết lúc về phải
ăn nói thế nào.
Đợi đến lúc Dương Ca chạy ra khỏi thôn nhỏ này, thì đã không còn thấy bóng dáng của hai người kia đâu cả.
Đại khái xác định được hai người kia đang chạy đuổi về hướng bắc, Dương Ca
bèn giận dữ học theo Từ Ngôn chém vào mông ngựa ba nhát. Quả nhiên tốc
độ của gã nhanh hơn ba phần so với lúc trước.
“Từ Ngôn, Từ Chỉ Kiếm, ngươi là muốn đuổi giết man di, hay là muốn nhân cơ hội rời khỏi Quỷ Vương môn?”
Thấp giọng tự nói, Dương Ca lạnh lẽo đưa mắt nhìn quanh: “Trong tay ta,
không tên nào chạy thoát được, cho dù dư nghiệt man di hay là Thái Bảo
đi nữa!”
Vừa phi nước đại, Dương Ca vừa tháo trọng nỗ sau lưng
xuống, đồng thời rút một mũi tên có màu đỏ trong ống đựng tên của mình
ra, bắn thẳng lên bầu trời.
Xuy!
Tiếng rít chát chúa, xé
rách trời đêm tĩnh lặng. Sau đó một dải lửa sáng xuất hiện. Mũi tên kia
không chỉ là tên lệnh, mà còn có thể tự bốc cháy giữa không trung, vào
ban đêm càng làm người khác đặc biệt chú ý, phương hướng tên lửa phóng
đi chỉ đúng hướng bắc.
Từ Ngôn đang phi ngựa phóng tới, nhìn như
gắt gao đuổi theo ngựa của man tộc nhưng lúc này lại đang cảm thấy may
mắn vì xuất hiện cơ hội. Quả nhiên mạng tên phía trước rất lớn mới có
thể trốn thoát dù bị thương nặng đến vậy, nhưng nhờ vậy hắn mới có hi
vọng thoát thân.
Từ khi nhìn thấy ngón tay của tên man tộc không chết này giật giật, Từ Ngôn đã biết cơ hội đã tới.
Nếu hắn cứ như vậy bỏ trốn tất nhiên sẽ khiến Quỷ Vương môn ngờ vực, thậm
chí là đuổi giết. Thế nhưng hắn đuổi giết dư nghiệt man tộc thì sẽ không ai cảm thấy ngoài ý cả. Có cớ tốt như vậy, không phải là cơ hội trời
ban hay sao? Chỉ cần cách xa đám người Quỷ Vương môn một chút, Từ Ngôn
coi như đã hoàn toàn chạy thoát được cái vũng bùn Quỷ Vương môn này rồi. Dù sao cũng không ai biết rõ được tình huống giữa hắn và tên man tộc
cuối cùng này ra sao, nếu từ nay về sau có biến mất thì Quỷ Vương môn
cũng chỉ cho rằng hắn bị Man tộc giết.
Cái cớ vô cùng tốt, cơ hội cũng rất tốt, đáng tiếc khi Từ Ngôn nhìn thấy mũi tên lệnh, lại nhìn
thấy hướng mũi tên chỉ theo phương hướng mình đang chạy thì hắn đã biết
hi vọng rời khỏi Quỷ Vương môn đã trống không.
Quả nhiên Dương Ca không chịu buông tha cho mình!
Tên lệnh là tụ tập đám đệ tử Quỷ Vương môn xung quanh lại, có ánh lửa chỉ
hướng, đám đệ tử từ bốn phương tám hướng chạy tới vừa vặn chặn được Từ
Ngôn.Đệ tử Quỷ Vương môn bị phân tán khắp Tề quốc không dưới vạn người.
Đừng nhìn đồ sát thôn Lý gia chỉ có hơn ngàn người tụ tập, đó chỉ là
người Quỷ Vương môn chạy tới kịp, còn có không ít đệ tử Quỷ Vương môn
đang chạy tới. Coi như không có đệ tử Quỷ Vương môn, Dương Ca đuổi theo
không bỏ, tên lệnh không ngừng thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp đám người tà
phái.
Quỷ Vương môn có thể trở thành tà phái đứng đầu, các tà
phái giang hồ trên khắp Tề quốc sao dám không nghe hiệu lệnh? Thân phận
là nhị Thái Bảo Quỷ Vương môn, ngoại trừ thế lực cường đại không thua
Quỷ Vương môn là Chỉ Phiến môn ra thì tà phái nào cũng đều phải nghe
theo hiệu lệnh của mũi tên lửa kia cả.
Dựa vào chặt chém mông
ngựa mà thúc ngựa đi nhanh hơn, tốc độ hai bên đã không kém nhau, hơn
nữa đêm nay trăng tròn sáng trưng, Từ Ngôn căn bản không cách nào biến
mất dưới ánh mắt của Dương Ca được cả.
Đuổi trốn đều cố hết sức,
giằng co suốt nửa đêm nhưng Dương Ca vẫn theo sau không bỏ, còn Từ Ngôn
cũng không hoàn toàn chạy thoát được ánh mắt của nhị Thái Bảo này.
Trời chuyển hừng đông, phía xa lác đác xuất hiện vài bóng dáng võ giả bị tên lệnh lửa của Quỷ Vương môn triệu tập đến đây.
“Cản hắn lại!”
Nhìn thấy gần trăm võ giả trên con đường trước mặt, Từ Ngôn rơi vào đường
cùng, đành mở miệng gào to trước: “Ta là Thái Bảo mười bảy đây, ngăn con chiến mã phía trước lại cho ta!”
Nghe xong, biết Thái Bảo mười
bảy đang đuổi giết địch nhân, một đám đệ tử Quỷ Vương môn vội rút đao
rút kiếm ra rồi ào ào vây qua. Tên kỵ sĩ man tộc trên chiến mã bị mất
nhiều máu, lại chạy như điên suốt nữa đêm đến giờ đã thở hồng hộc, ánh
mắt vô thần. Ngay khi phá mở vòng vây thì gã bị một võ giả đánh ngã lăn
xuống đất, rồi đè gã xuống phía dưới người.
Khi Từ Ngôn đi đến
đó, tên Man tộc cưỡi chiến mã lại tránh thoát ra được rồi. Gã không có
vũ khí, chỉ đành dùng hai chân của ngựa quần thảo đạp loạn nhưng cũng đủ đề dồn dép đám Quỷ Vương môn nhao nhào lùi ra sau.
Từ Ngôn trở
mình xuống ngựa, đưa mắt nhìn xa xa đã thấy Dương Ca đang đuổi đến.
Không còn cách nào khác, hắn đành tự mình ra tay, chân khí Tiên Thiên Tứ mạch được vận chuyển, đối chiến với tên Man tộc kia.
Đối phương
vốn đã trọng thương, lại chạy suốt nửa đêm, khí huyết không còn nhiều,
người cường thịnh cũng sẽ uể oải không còn sức lực. Không lâu sau, Từ
Ngôn đã để lại trên người đối phương mấy vết đao sâu thấu xương, đến khi Dương Ca đến thì tên dư nghiệt Man tộc đã bị Từ Ngôn dẫm đạp dưới chân
mình.
“Nhị ca, để sống hay chết?”
Nhìn Từ Ngôn vác đao
trên đầu vai, cười ngây ngô hỏi, lại thấy hắn đã toàn lực đuổi giết tên
Man tộc này, trong lòng Dương Ca thầm nghi hoặc không thôi. Gã bắt đầu
nghi ngờ có phải mình đã cẩn thận quá mức, lão thập thất chỉ đuổi theo
tên man tộc mà thôi, làm sao lại chạy trốn được? Lại nói thân phận Thái
Bảo cao quý như vậy, người khác cầu còn không được, chẳng lẽ lại có
người không muốn?
“Đương nhiên là để lại người sống rồi.” Dương
Ca hiện vẻ khen ngợi trong mắt, nói: “Bắt sống gã, nhất định nghĩa phụ
rất vui vẻ. Thập thất đệ yên tâm, phần công lao này đều là của ngươi cả, nhị ca không tranh đoạt với ngươi.”
Lệnh cho đám thủ hạ trói gô
tên Man tộc trọng thương lại, lúc này Dương Ca đã hoàn toàn cho rằng Từ
Ngôn chỉ là muốn lập công, không phải là bỏ trốn. Không lâu sau, mấy đệ
tử còn lại của Quỷ Vương môn cũng lần lượt đến thôn Lý gia, mấy Thái Bảo còn lại nghe nói bắt sống được một tên thì nhao nhao bày tỏ hâm mộ với
Từ Ngôn.
Man tộc thiện chiến, chỉ cần cầm đao trong tay, kết quả
cuối cùng không thắng lợi thì sẽ chết trận. Có thể bắt sống một tên man
tộc là không dễ dàng, Quỷ Vương môn cũng có thể từ trong miệng đối
phương mà thăm dò được thêm nhiều tin tức về Man tộc hơn nữa.
Không khai không vấn đề gì, rơi vào tay Quỷ Vương môn, đừng nói là người, có là quỷ cũng phải rơi xuống một lớp da.
Tuy rằng tổn thất mấy trăm thủ hạ, nhưng trận chiến này coi như đã thắng
lợi. Đám Thái Bảo mang theo một tên sống sót duy nhất này quay về. Vài
ngày sau, Từ Ngôn đầy bất đắc dĩ đã về đến sơn trang.
Dương Ca
dẫn đầu đội Thái Bảo trở về, thì đại Thái Bảo cũng vừa dẫn đội Thái Bảo
khác trở về cách đây không lâu. Trác Thiếu Vũ gặp phải một đội ngũ không đến hai mươi tên Man tộc, không biết hao phí bao nhiêu nhân thủ mới một mẻ hốt gọn đối phương. Có điều gã không bắt sống được tên nào, cho nên
việc Từ Ngôn bắt được một tên Man tộc đã biến thành một chiến công to
lớn.