Ở khu vực xung quanh tuy có thực lực hùng hậu đủ để chống lại liên quân Thổ Phiên cùng Đột Quyết, nhưng chắc chắn bọn họ không hề biết mánh khóe của bọn lái buôn ở đây như Trì Thượng Lâu, hơn nữa bọn Trì Thượng Lâu cũng không muốn cho bọn họ biết.
Mà với sự giúp đỡ của Vu Điền, dưới sự giám sát của Vu Điền Vương thì có cũng bằng không. Nếu không Tát Luân Đa - lão đại của đám Vu Điền Vương đã sớm phái người đi giết hắn. Kế hoạch ấy quả có tác dụng giết gà dọa khỉ.
Trì Thượng Lâu đè lửa giận trong lòng xuống, từ từ nói:
- Xin các hạ ra điều kiện.
Long Ưng nói:
- Người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Yêu cầu của ta cũng không quá đáng, chỉ là trăm lượng hoàng kim, đồng thời để cho ta thảo phạt một nhóm người và hàng của các ngươi. Như vậy ta vừa có thể ăn nói với Uất Trì Kính, vừa có thể trở về lĩnh công chỗ tệ chủ. Các ngươi có tổn thất, nhưng như vậy còn tốt hơn việc kinh doanh phải bù lỗ, mà nói không chừng còn phải bù cả tính mạng.
Mặt Cao thủ Thổ Phiên và Trì Thượng Lâu một lần nước biến sắc.
Bọn chúng một tay nhận hàng, một tay trả tiền, lại thêm tặng lễ cùng hối lộ, đã tiêu tốn gần ngàn lượng hoàng kim, tốn kém không kể siết, thực sự không thể để xảy ra bất kỳ tổn thất nào.
Cao thủ Thổ Phiên nói:
- Bằng hữu biết một xử nữ đáng giá bao nhiêu tiền không? Để ta cho ngươi biết, ít nhất có thể bán năm mươi lượng hoàng kim, người đặc biệt xuất sắc thì trên trăm lượng. Như vậy đi ! Ngươi đồng ý không can thiệp chuyện của bọn ta nữa, bọn ta tặng ngươi vàng.
Trì Thượng Lâu lựa lời khuyên:
- Mọi người đều lăn lộn trên giang hồ, mỗi người nhường nhau một chút. Bọn ta vô cùng coi trọng các hạ.
Long Ưng thở dài:
- Các ngươi không hiểu thánh thượng của lão tử đây rồi. Nếu ta đây mà quay về tay không, chắc chắn sẽ đầu lìa khỏi cổ. Các ngươi cũng không muốn hại ta phải không? Việc này không cần thương lượng, nhất định phải theo biện pháp của lão tử ta. Nếu không lão tử lập tức bắn hỏa tiễn gọi tinh binh của Vu Điền đến, trước sẽ bắt giữ bọn ngươi, kể cả vũ đoàn Thiên Trúc của lão đại, sau đó lão tử đây sẽ tự mình dụng hình. Hai vị là kẻ kiên cường, có thể chịu được nỗi thống khổ lột da tróc xương, nhưng ngoài nam tử kiên cường thì cũng vẫn có những kẻ nhu nhược. Tiểu đệ dù không kiếm được tiền bỏ vào túi riêng nhưng lại lập được đại công. Đương nhiên ! Hy vọng tình huống này sẽ không xảy ra, dĩ hòa vi quý mà!
Vốn là hai cao thủ có khí phách và năng lực nhưng hiện tại cả hai cũng đều nhấp nhổm đứng ngồi không yên.
Long Ưng dốc hết tất cả vốn liếng, đưa một vài thứ trên chiến trường lên bàn đàm phán, trước dùng cái thế ma công làm kẻ địch sợ hãi. Sau đó tăng thêm mấy đường binh đẩy đem đối phương vào cảnh chết, phải đầu hàng.
Trì Thượng Lâu miễn cưỡng tươi cười:
- Lão huynh thật lợi hại. Như vậy đi! Ngày mai giao hẹn thời gian và địa điểm, chúng ta sẽ giao người và ngân lượng cho ngươi.
Cao thủ Thổ Phiên bổ sung thêm:
- Chúng ta chỉ có thể giao 8 người, nhiều hơn thì bọn ta không gánh được!
Long Ưng bắt chéo hai chân đung đưa, nhìn giống như những kẻ lưu manh vô lại trên giang hồ, thản nhiên nói:
- Đâu có dễ dàng như thế! Ta muốn 16 cô nương đến từ Ba Tư, không được thiếu một người!
Trì Thượng Lâu và cao thủ Thổ Phiên đều không giấu được ánh mắt khiếp sợ, xem ra bọn họ đã tin câu chuyện mà Long Ưng bịa ra, tin rằng Long Ưng vẫn luôn bám theo sau bọn họ, nếu không làm sao hắn có thể biết chính xác số thiếu nữ Ba Tư kia.
Những thiếu nữ Ba Tư là lô hàng đáng giá nhất trong vụ mua bán lần này, Trì Thượng Lâu chau mày nói:
- Không thể thay bằng những thiếu nữ đến từ nơi khác sao?
Long Ưng dùng giọng điệu giáo huấn, nói:
- Các ngươi không giống lão tử đây, không hiểu chính trị, các ngươi cho rằng ta thu hàng xong là xong việc sao? Ta sẽ cùng với người Vu Điền tạo thành đoàn sứ giả đặc phái liên hợp, đưa 16 thiếu nữ Ba Tư xinh đẹp trở về Ba Tư, thành lập bang giao, lại lập một công.
Cao thủ Thổ Phiên kinh ngạc nói:
- Nghe nói Ba Tư sớm bị nước Đại Thực tiêu diệt. Hiện tại Ba Tư chỉ là tên của một vùng, kẻ thống trị là người Đại Thực.
Long Ưng thiếu chút nữa nghẹn lời, hóa ra người không biết lại chính là mình. Trong lòng sớm đã ngượng đỏ nhưng sắc mặt bên ngoài vẫn không thay đổi, thong dong nói:
- Chuyện Nhân huynh biết được là chuyện cũ năm xưa, mười năm trước Ba Tư đã phục quốc rồi. Hàaa...! Cũng khó trách các ngươi không biết.
Cao thủ Thổ Phiên bán tín bán nghi. May mà người mang hàng đến từ Ba Tư đã rời đi, nếu không chỉ cần hỏi hai câu thì lập tức có thể vạch trần hắn.
Long Ưng không muốn dây dưa, nói:
- Một câu thôi, đồng ý hay không?
Cao thủ Thổ Phiên lộ ánh mắt hung dữ, gã đang băn khoăn có nên động thủ hay không.
Ánh mắt Trì Thượng Lâu đảo liên tục, cân nhắc lợi hại, chần chừ do dự.
Sau một hồi khá lâu, cao thủ Thổ Phiên nhìn Trì Thượng Lâu, thấy y gật đầu một cái, chán nản nói:
- Việc này bọn ta theo ý các hạ.
Long Ưng duỗi người một cái nói:
- Vậy từ nay chúng ta là huynh đệ. Bây giờ có thể thương thảo kỹ chuyện này rồi!
Hai người cười khổ, sau đó trao đổi cái nhìn đầy thâm ý. Việc này đã bị Long Ưng nhìn thấu.
Sau khi Trì Thượng Lâu và cao thủ Thổ Phiên rời khỏi cái trướng lớn của vũ đoàn, dưới sự yểm hộ của đám thuộc hạ, bọn chúng đã thoát khỏi sự theo dõi, chạy đến khu vực biên giới.
Hơn 10 thuộc hạ của bọn chúng tản ra, đứng ở vị trí thuận lợi tiến hành quan sát xung quanh.
Trì Thượng Lâu nhảy lên một con ngựa do thuộc hạ mang tới, gã dẫn theo 6 tên khác phi về hướng thảo nguyên Tật Trì sau đó để ngựa trong rừng Hồ Dương và cử người ở lại trông coi. Làm như vậy có thể phân tán sự chú ý của những kẻ bám đuôi, thật là cao minh.
Long Ưng vốn là “thiên tài” truy lùng tung tích nhưng trong tình huống này hắn cũng hết cách. Trừ phi hắn có thể tàng hình, nếu không cứ tiếp tục truy đuổi trên một thảo nguyên bao la rộng lớn, không thứ gì che chắn thế này, nhất định không giấu được sự giám sát của đối phương.
Hơn nữa chỗ đối phương giấu người và hàng, rất có khả năng sẽ nằm ở nơi vắng vẻ cách xa tầm vài chục dặm. Với khả năng của hắn, lấy sức ngựa so với sức chạy của đôi chân thì có phần vất vả.
May thay mất cái này thì lại được cái khác, Long Ưng phát giác cao thủ Thổ Phiên xuất hiện ở ngoại thành, đang triển khai thân pháp, nhằm vào vào một mục đích gì đó mà đến.
Long Ưng khẳng định y đang đi tìm lão đại của bang Vu Điền, nhờ chúng ngày mai đến đối phó với mình.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, đổi lại nếu hắn là bọn Trì Thượng Lâu, hắn cũng sẽ không chấp nhận điều kiện như vậy, tặng người tặng tiền, cùng lúc mất cả hai thứ. Mặc dù bọn chúng không làm gì được hắn, nhưng người hắn kiêng dè chính là Vu Điền Vương - Uất Trì Kính, sợ gã phái quân đội vây quét. Mà biện pháp tốt nhất bây giờ là hành động trước, rời xa thành Vu Điền, nhưng một khi bọn chúng lập tức đuổi theo sau thì trên vùng đất hoang vu như vậy, bọn chúng có thể cưỡi ngựa bắn cung, lấy đông người đối phó với mình. Hơn nữa bọn chúng đã hẹn ngày mai tiến hành giao dịch, nhưng người đến lại chủ yếu là tử sĩ Tát Luân, cho dù có thể thoát thân, nếu bọn chúng lại nhờ Vu Điền Vương viện trợ thêm quân thì hắn cũng phải chạy cả ngoài trăm dặm.
Long Ưng dùng phương pháp truy tung mà chỉ hắn mới có, đi theo sau cao thủ Thổ Phiên, mãi cho đến khi gã tới một khu nhà có tường cao bao quanh thì hắn mới nấp ở bên tường của tòa nhà.
Năm đó Vũ Thừa Tự ở trong hoàng cung phủ đệ, canh gác nghiêm ngặt, vậy mà cũng không làm khó được hắn, huống chi phủ đệ còn kém xa này của Tát Luân Đa. Long Ưng dùng Phi Thiên Thần Độn, dễ dàng né qua đàn chó đi tuần phủ cùng trạm gác ngầm, hắn đi đến một gốc cây già cành lá rậm rạp bên cạnh phòng khách, nín thở tập trung nghe lén.
Thanh âm của cao thủ Thổ Phiên truyền vào tai hắn:
- Khi chúng ta cần sự giúp đỡ nhất, sao lão đại có thể khoanh tay đứng nhìn?
Người này dùng tiếng Hán, có lẽ vì biết rằng Tát Luân Đa giỏi dùng tiếng Hán hơn tiếng Thổ Phiên. Cao thủ Thổ Phiên không ngờ Tát Luân Đa lại không chịu giúp bọn chúng cho nên giọng điệu vô cùng oán phẫn.
Một thanh âm trầm thấp nhưng vô cùng có sức mạnh chầm chậm cất lên sau tiếng thở dài:
- Hoa Lỗ, ngươi bình tĩnh một chút, hiện tại tình thế như thế nào chắc ngươi cũng biết. Ta chịu vì ngươi đi đưa tin đã là có tình có nghĩa lắm rồi. Ngay từ ngày đầu tiên ta đã hết mực khuyên ngươi đừng có làm cái vụ mua bán trái với đạo lý này, không có kết cục tốt đẹp đâu. Ngươi xem, hơn 10 năm nay Tát Luân Đa ta đã từng xin ngươi lấy nửa đồng tiền nào chưa? Đường đường chính chính buôn muối như ta vẫn có thể kiếm bát cơm đầy, càng làm càng lớn.
Hoa Lỗ cười nhạt nói:
- Hình như lão đại quên rồi, ít nhất một nửa số muối của ngươi là do chúng ta vận chuyển từ Thanh Hải về. Ta không cần ngươi cảm kích báo đáp, chỉ mong ngươi nể tình quan hệ bao năm nay giúp ta một tay trong thời khắc khó khăn này. Ngày mai chỉ cần ngươi tiêu diệt tên nhãi đó giúp chúng ta thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa.
Tát Luân Đa bình tĩnh nói:
- Nếu hắn dễ dàng đối phó như vậy thì bọn ngươi sớm đã giải quyết xong rồi. Bây giờ bất luận trong hay ngoài thành, chỗ nào cũng có tai mắt của Đại Vương, chỉ cần có chút động tĩnh gì cũng không thể qua mắt được bọn chúng. Nếu làm lớn chuyện, ta khó ăn nói với Đại Vương.
Rồi gã lại nói:
- Không biết cái tên nhãi đó chui từ đâu ra, thủ đoạn rất lợi hại. Theo ta thấy tốt nhất ngươi hãy dàn xếp ổn thỏa chuyện này đi, giao người và hàng cho hắn là xong. Cứ coi như của đi thay người vậy!
Hoa Lỗ nổi giận nói:
- Ngươi nói nghe thật dễ, vừa mất người vừa mất của, ta biết ăn nói thế nào với Đại Luân? Hơn nữa sau này ta cũng không thể ngẩng đầu trước mặt y, chưa biết chừng y nổi giận sẽ đem ta đi chém đầu.
Tát Luân Đa trầm ngâm một lát, nói:
- Chỉ cần ngươi nói với Đại Luân người Ba Tư không mang hàng tới như đã giao ước thì làm sao y biết ngươi mang hàng đưa cho người khác?
Cho đến lúc này, Long Ưng vẫn không biết cái tên “Đại Luân” mà hai kẻ này nhắc đi nhắc lại là thứ gì. Nó không giống tên người mà giống tên một chức quan hoặc thân phận nào đó.
Hoa Lỗ chán nản nói:
- Nhưng cùng lúc lỗ cả hai thứ như vậy, lại không có khoản tiền lớn, sao có thể giấu được Đại Luân?
Tát Luân Đa nói:
- Nể mối giao tình hơn 10 năm của chúng ta, đồng thời ngươi đã giúp ta quen biết Đại Luân và thiết lập mối quan hệ làm ăn với y, tổn thất hết bao nhiêu ta sẽ gánh cho ngươi một nửa. Đừng nói ta đây không hết lòng vì bạn bè đấy nhé!
Chợt Long Ưng thay đổi cách nhìn về Tát Luân Đa, không phải vì gã chịu gánh chung hoạn nạn với bạn bè mà nhận thấy gã là người có con mắt nhìn xa trông rộng, nếu Hoa Lỗ xảy ra chuyện nhất định sẽ liên lụy đến gã.
Trong lòng Hoa Lỗ cảm kích vô cùng, âm thanh cũng trở nên ôn hòa hơn:
- Lão đại quả thực là bạn chí cố của ta, nhưng ta e Trì Thượng Lâu không đồng ý. Càng đau đầu hơn đó là trong thời gian ngắn như vậy y lấy đâu ra số tiền lớn như thế? 16 thiếu nữ Ba Tư đã tiêu tốn mất của chúng ta hai trăm lượng hoàng kim, lại thêm việc phải đưa cho cái tên trời đánh đó một trăm lượng, tất cả ba trăm lượng hoàng kim, đây là con số quá lớn.
Tát Luân Đa kêu lên:
- Cái tên Trì Thượng Lâu đó, ta sớm đã không vừa mắt rồi, vàng ngọc dát bên ngoài, bên trong thì thối nát. Làm chuyện buôn bán này thì chẳng phải là người tốt đẹp gì. Hơn 10 năm nay, ngươi đã thay đổi rất nhiều, đúng là gần mực thì đen. Dừng tay lại đi! Cũng bảo Đại Luân của các người đừng làm chuyện này nữa. Ngày trước dựa vào con đường làm ăn phát tài này để chiêu binh mãi mã, mở rộng thực lực. Hiện tại ngay cả chức vị Tán Phổ cũng nằm trong tay gã, đã đến lúc gã phát tài làm quan rồi. Nếu chuyện bị phơi bày ra ánh sáng, gã cũng sẽ ôm hết tất cả mà cao chạy xa bay.