Hoa Lỗ nói:
- Ngươi nói Đại Luân muốn làm tiếp không? Từ đầu đã không phải là chủ ý của y. Chỉ là không lay chuyển được Đại Nhân Ba Nông Nang Trát và Khai Quế Đa Nang. Họ cho rằng chỉ cần buôn lậu muối là đủ để đối phó với khoản chi tiêu khổng lồ. Họ không hề biết khi qua lại với người Đột Quyết, trách nhiệm lại rơi lên người chúng ta. Ta có được nói không sao? Ôi! Ngươi nói đúng. Lúc đầu nhìn thấy sự khóc lóc đáng thương của họ, ta rất khó chịu. Sau ta nhìn nhiều thành quen. Lòng cũng lạnh dần. Cuộc buôn bán lần này, Đại Luân và ta đều không hề muốn. Nhưng, vì người Đột Quyết bảo đảm đây là lần cuối cùng mua bán hợp tác hai bên nên chúng ta không từ chối được đành phải đồng ý.
Rồi y lại thấp giọng:
- Nếu không phải vì việc mua bán đột nhiên bị tiết lộ, Đại Luân cũng sẽ không phải bí quá hóa liều, đành phải được ăn cả ngã về không. Hì..!
Tát Luân Đa nói:
- Ngươi không cần nói nữa. Ta đã đoán được là việc gì rồi.
Long Ưng hiểu ra.
Đại Luân chính là người đứng đầu cuộc chính biến lần này tại Thổ Phiên – một đại soái khác ngoài Hoành Không Mục Dã - Khâm Một.
Người này có dã tâm từ lâu. Y biết rõ nếu đấu tay đôi không thể thắng nổi Hoành Không Mục Dã. Dưới sự giật dây của hai quyền thần là Đại Nhân Ba Nông Nang Trát và Khai Quê Đa Nông, y đã buôn bán người với Đại Giang Liên. Tiền tài có thể mua được tất cả. Vì vậy, y không ngừng mở rộng thế lực của mình. Nhưng giấy không bọc nổi lửa. Hoặc có lẽ do Đại Giang Liên cố ý làm lộ thông tin, khiến Khâm Một bắt buộc phải đánh cược một lần. Y phái ra cao thủ siêu hạng, hành thích Thổ Phiên Vương thành công. Nhân lúc Hoành Không Mục Dã chưa kịp phòng bị, y liền cùng đại quân Đột Quyết ngầm đột nhập. Họ bất ngờ xuất kích đánh ngã Hoành Không Mục Dã. Đáng tiếc rằng đã thất bại trong gang tấc, Hoành Không Mục Dã chạy trốn, tạo ra tình hình bây giờ. Kế hoạch này có lẽ là do Khoan Ngọc nghĩ ra. Hắn suy nghĩ rất sâu sắc, không cần bỏ ra nhiều công sức đã khống chế được đằng sau vương quốc Thổ Phiên.
Long Ưng cảm thấy may mắn vì mình lựa chọn theo dõi Hoa Lỗ, nghe được những bí mật lớn này của Khâm Một.
Hoa Lỗ quả quyết:
- Chúng ta đi ngay trong đêm nay. Nếu tên xấu xí kia dám đuổi tới, sẽ liều mạng cùng hắn.
Tát Luân Đa điềm đạm nói:
- Đi thế nào? Con đường duy nhất đến Thổ Phiên đã bị Lâm Bố Nhã phong tỏa. Ngươi mang theo gần trăm cô gái xinh đẹp, không che đậy gì hết thì làm sao có thể giải thích với Lâm Bố Nhã? Ta có thể đảm bảo rằng Lâm Bố Nhã sẽ phái người áp giải ngươi về thành La Ta. Lúc đó, xem ai dám đứng ra bảo vệ ngươi?
Hoa Lỗ kinh ngạc:
- Lâm Bố Nhã đến đây làm gì? Tại sao lại phong tỏa đường đi?
Lần này đến lượt Tát Luân Đa ép giọng xuống nói:
- Ngoài đại tướng Lâm Bố Nhã của Thổ Phiên các ngươi, còn có đại soái quân Đột Quyết Thượng Khôi Tín. Còn về tình hình cụ thể thì ta không rõ. Chỉ biết họ phái người đến ẩn nấp trong thành, nghe ngóng về tông tích của một người Hán. Đừng trừng mắt, người họ tìm không phải tên xấu xí đó, vì ta đã gặp hắn rồi.
Hoa Lỗ không hiểu:
- Nhân vật nào mà khiến bọn họ làm lớn đến vậy?
Tát Luân Đa nói thấp giọng hơn nữa:
- Nghe nói là Long Ưng.
Hoa Lỗ thất thanh:
- Không ngờ lại là hắn.
Tát Luân Đa nói:
- Nếu đã là Long Ưng, thì dù họ có thêm gấp đôi số người cũng chẳng tìm được. Điều ta lo lắng là ngươi sẽ gặp tai họa mà không biết gì hết. Hãy nghe ta khuyên bảo! Sau khi tránh được đầu sóng ngọn gió này, ngươi mượn sự yểm hộ của vũ đoàn, thoải mái quay về cao nguyên. Đây là lần cuối cùng, về sau ta và ngươi không còn bất kỳ quan hệ gì nữa. Hãy thông cảm cho hoàn cảnh của ta.
Cuối cùng Hoa Lỗ đã bị y thuyết phục, bèn nói:
- Trong tình huống thế này, Trì Thượng Lâu nhất định phải đồng ý. Đại ca có thể sắp xếp cho chúng ta đến đâu để tránh đầu sóng ngọn gió?
Tát Luân Đa nhắc lại một lần nữa đây là lần giúp đỡ cuối cùng rồi nói:
- Ngươi không được trốn vào khu vực phía tây, mà chỉ được trốn vào phía đông gần Thả Mạt. Đại Vương không thể phái người vào lãnh thổ nước Thả Mạt để bắt các ngươi. Coi như các ngươi vẫn còn may mắn. Hãy ở chỗ giữa đô thành của người Thả Mạt và Lạp Mộc Lặc Khắc. Bờ phía tây sông Thả Mạt, có một thị trấn mang tên Cáp Địch Lặc Khắc. Phía nam ngoài thị trấn, ta vừa mua một nông trường lớn, có mấy thuộc hạ canh gác ở đó. Ta sẽ ngay lập tức sai người chạy ngựa đến báo cho họ. Bảo tất cả mọi người rời đi trước, và các ngươi đợi ở đó. Khi mọi chuyện lắng xuống, con đường được mở lại, ta sẽ phái người đến thông báo cho ngươi.
Hoa Lỗ hỏi:
- Đến đó phải mất bao nhiêu ngày?
Tát Luân Đa nói:
- Chạy ngựa nhanh thì một ngày. Nhưng các ngươi đi chậm, có lẽ phải thêm một ngày nữa.
Rồi y lại nói cụ thể về phương hướng và tuyến đường tới đó. Long Ưng rất phấn chấn, thầm nghĩ không bõ công lần này.
Tát Luân Đa nói xong bèn hỏi:
- Ngày mai các ngươi đối phó với tên xấu xí kia thế nào?
Hoa Lỗ thay đổi thái độ, cười nói:
- Đương nhiên là để cho tên tham lam đó đợi uổng công rồi.
Tát Luân Đa thở dài:
- Ta đã biết nói ra cách hóa giải, ngươi sẽ không để ý đến tên đó nữa. Nhưng ngươi hãy nghe một lời khuyên của ta. Với thủ đoạn của tên xấu xí đó luôn dồn ép các ngươi, sao hắn không nghĩ tới việc các ngươi sẽ trốn đi trong đêm? Theo ta đoán, tình thế này là do hắn tạo ra, để khiến các ngươi tự bộc lộ hành tung.
Long Ưng thầm nghĩ lợi hại. Tài trí của Tát Luân Đa thực sự cao hơn nhiều so với Hoa Lỗ và Trì Thượng Lâu. Có lẽ y là người ngoài cuộc nên tỉnh táo hơn.
Hoa Lỗ không coi là gì:
- Chúng ta đã đề phòng, làm sao có thể để tên đó đạt được mục đích? Hơn nữa chỗ chúng ta đi qua đều là bình địa thảo nguyên. Trừ phi có người mai phục trước, nếu không sao có thể lọt qua mắt của bọn ta? Vào tới lãnh thổ Thả Mạt, chúng ta chẳng còn sợ gì nữa.
Tát Luân Đa thở dài:
- Ngươi hãy tự bảo trọng! Thật sự ta không muốn thấy các ngươi bị rơi vào tình huống này.
Hoa Lỗ nói:
- Dù trong tình huống nào, Hoa Lỗ ta xin thề với trời, nhất định sẽ không nói về mối quan hệ giữa ta và đại ca.
Hai người nói thêm vài câu nữa rồi Hoa Lỗ vội vàng rời đi.
Long Ưng đi theo Hoa Lỗ ở khoảng cách hơn một dặm. Được sự che chở của bóng đêm, khoảng cách lại xa, mặc dù thỉnh thoảng Hoa Lỗ quay đầu lại nhìn, rồi lại nghiêng đông ngó tây, nhưng vẫn không phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Long Ưng nghĩ tới lời của Tuần Thần. Tình hình của Hoa Lỗ, nói theo cách giang hồ là không thể tự quyết định được. Nói theo cách triều đình là thông đồng làm bậy, thật đáng thương đáng tiếc.
Hắn vốn định mai phục trên đường, nhưng vẫn không yên tâm. Sợ rằng sau khi Hoa Lỗ gặp Trì Thượng Lâu, sẽ bị gã nói làm cho thay đổi ý kiến. Mặc dù chuyện này khó xảy ra, bởi lẽ họ thực sự không còn lựa chọn nào tốt hơn. Nhưng, để đề phòng, khó khăn một chút cũng phải làm như vậy. Nếu số người của đối phương không nhiều, hắn sẽ đại khai sát giới, cứu hết người ra rồi.
Giờ đây có thể nói hắn đã nắm chắc phần thắng trong tay. Điều hắn lo lắng nhấy là sợ phụ chuyện Thôi Lão Hầu nhờ cậy. Trừ phi tiểu cô nương Ba Tư tình nguyện đi theo Thôi Lão Hầu. Nhưng, làm sao có thể xảy ra điều đó?
Chính trong lúc này, chợt có tiếng vó ngựa vọng tới từ phía đằng xa.
Long Ưng thầm ngạc nhiên. Hắn trèo lên một cái cây trong khu rừng thưa gần đó, rồi nhìn về phía tiếng vó ngựa dang tới. Trong khu rừng, có một con sông nhỏ ngoằn ngoèo chảy tới từ phía nam, uốn lượn xuyên qua khu rừng.
Hoa Lỗ dừng lại. Trước mặt y tung đầy bụi. Một đám kỵ sĩ mặc thường phục, hình thành thế gọng kìm, vây lấy y.
Trong giây lát, Hoa Lỗ đã bị bao vây.
Long Ưng thầm kêu may mắn. Nếu họ phát hiện ra hắn trước thì thật tệ.
Tiếng nói lờ mờ vang đến. Một lát sau, đám kỵ sĩ thả Hoa Lỗ ra, chạy về hướng hắn.
Nhìn Hoa Lỗ đi xa, hắn không làm gì được. Một tình huống mới xuất hiện thế này không biết sẽ có hậu quả gì?
Gần hai trăm kỵ sĩ phóng ngựa rầm rập đi qua phía dưới hắn.
Long Ưng nghĩ may mà vùng này không có đồi núi. Nếu không, chỉ cần kẻ địch đứng gác ở chỗ cao, hắn không thể giấu mình được.
Hắn bèn nhắm mắt nghỉ trên cây. Trời sắp sáng, hắn bị đánh thức bởi tiếng xe ngựa chạy lại gần. Mở mắt ra nhìn, hắn vô cùng mừng. Đội xe la lớn ở phía đằng xa, đang đi tới cánh rừng thưa nơi hắn ẩn giấu.
Long Ưng nhận ra người đứng đầu chính là Trì Thượng Lâu. Ngoài ra còn có hơn hai trăm kỵ sĩ Thổ Phiên nữa. Không thấy Hoa Lỗ, có lẽ hắn đang bảo vệ ở cuối đoàn.
Đây là một đội ngũ có thực lực không thể khinh thường. Cùng với hai cao thủ Trì Thượng Lâu và Hoa Lỗ, hắn muốn thoát thân là không hề dễ dàng. Nếu đánh chính diện thì nhất định hắn sẽ là người chịu thiệt.
Đội xe la từ từ tiến lại gần.
Tất cả có mười tám chiếc xe la. Nếu một nửa là người, một nửa là lương thực, mỗi xe khoảng sáu người, thì có khoảng hơn 50 người.
Cùng với 22 tiểu cô nương chưa nhận, số người Tát Luân Đa nói là gần 100 tiểu cô nương.
Long Ưng yên lặng quan sát địch, bao gồm cả Trì Thượng Lâu. Ai nấy đều tỏ vẻ mệt mỏi. Có thể thấy sau chặng đường vất vả, họ đều không chịu nổi.
Hắn lại phải đối diện với một vấn đề khó khác. Nếu họ tiếp tục lên đường, khi mặt trời lên, hắn theo dõi đối phương thế nào đây?
Liệu có nên rút đi ngay, đợi bọn chúng ở con đường phía trước không? Nhưng đợi được bọn chúng thì đã sao? Cậy mạnh ra tay là việc làm không thông minh. Kế trên hết vẫn là về thành Vu Điền cầu viện binh, chặn chúng lại trước khi vào được lãnh thổ nước Thả Mạt.
Nghĩ tới đây, hắn bèn tụt xuống khỏi thân cây, nấp vào sau một cây đại thụ.
Sáu kỵ sĩ mở đường dò xét xông vào rừng cây. Long Ưng đã trốn trên một cây đại thụ. Một tên trong số đó làm động tác tay với đội xe. Đội xe la tiếp tục bước về phía trước không dừng lại.
Trong khu rừng thưa, sáu kỵ sĩ tản ra tứ phía, nhìn chăm chú động tĩnh phía ngoài.
Long Ưng mừng rỡ. Hắn biết sau khi đối phương đi liên tục hai canh giờ, bắt buộc phải nghỉ trong khu rừng thưa. Nếu không đoán nhầm, chờ la và ngựa hồi phục, chúng sẽ tiếp tục đi bất kể ngày đêm, rời khỏi lãnh thổ Vu Điền bằng tốc độ nhanh nhất.
Đội xe la dừng lại ven dòng sông nhỏ. Người, ngựa và la chen nhau đến bên sông uống nước, nghỉ ngơi. Cửa xe được đẩy ra. Các tiểu cô nương đến từ những nơi khác nhau chui ra khỏi thùng xe, vươn tay chân.
Có mấy người phụ nữ lớn tuổi chăm sóc họ. Thật ngạc nhiên, họ không hề lộ vẻ ác độc, đánh chửi đám người, mà rất hòa nhã, hỏi han ân cần.
Phần lớn các cô gái đều yên lặng, thái độ ôn hòa, và thì thầm với nhau, không dám nói to.
Từ trên cao, Long Ưng nhìn xuống. Hắn thấy ngay những cô gái Ba Tư của Thôi Lão Hầu. Họ mặc bộ quần áo màu trắng, rất dễ nhận dạng. Các cô gái tản thành từng tốp vào khu rừng, ngồi dựa vào cây làm theo những gì được dặn.
Long Ưng thầm trách mình ngu ngốc. Trì Thượng Lâu và đám người của gã đã thành chim sợ cành cong, nên luôn để ý đến mọi thứ. Khi trời sáng, chỉ cần có người ngước đầu lên nhìn, hắn sẽ không giấu mình được nữa.
Tiếng bước chân vang lên ở phía gần nơi hắn ẩn nấp. Đó là Trì Thượng Lâu và Hoa Lỗ tránh đến đây nói chuyện.
Trì Thượng Lâu đắc ý nói:
- Dù tên xấu xí kia có ba đầu sáu tay, lần này cũng chẳng làm gì được. Ha ha! Nghĩ đến việc hắn đợi tới giữa trưa, mới biết mình ngu ngốc, ta vui vô cùng.
Hoa Lỗ nói:
- Đừng khinh địch. Phải đến sáng mai chúng ta mới thoát khỏi hiểm cảnh. Ta sợ la không chịu nổi.
Trì Thượng Lâu nói:
- Không chịu nổi thì nghỉ tại chỗ. Sợ gì tên kia chứ? Đây là bình nguyên không có chỗ ẩn giấu. Không ai có thể đi theo chúng ta mà không bị phát hiện.
Hai người lại quay người bước về phía dòng sông.
Nếu không phải nhân lúc trời tối Long Ưng rời xa một chút, hậu quả sẽ khó lường. Chính lúc này, đột nhiên hắn có cảm giác. Nhìn về phía các cô nương Ba Tư đang ngồi, lòng hắn mừng rỡ. Hắn lấy Phi Thiên Thần Độn ra, thực hiện suy nghĩ lớn mật của mình.