Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 162: Q.4 - Chương 162: Mới gặp đã thân (thượng)




Long Ưng bước vào cảnh giới Ma Cực theo một cách rất tự nhiên. Giữa cây và cây, hắn mượn Phi Thiên Thần Độn, chuyển động như một bóng ma, ẩn mình vào phía còn lại của cánh rừng thưa.

Hóa ra vừa rồi hắn vừa nghe lén cuộc đối thoại giữa Trì Thượng Lâu và Hoa Lỗ nhưng vẫn không bỏ qua tình hình của những cô gái bên bờ sông. Khi gần một nửa các cô gái Ba Tư được một người phụ nữ trong số đó chỉ dẫn lặng lẽ bước về phía tây nam của khu rừng, rời khỏi bờ sông, Long Ưng biết được rằng cơ hội đã tới, hắn vội vàng hành động.

Người canh gác ngầm của đối phương phần lớn được đặt ở bìa rừng phía đông, tây và bắc, tất cả đều trốn trên cây. Nếu có người lại gần, nhất định không thể giấu nổi họ. Nhưng khi hoạt động trong rừng, với thân thủ của Long Ưng, lại có sự hỗ trợ của công cụ, hắn như vào chỗ không người vậy.

Cuối cùng hắn vượt qua không gian năm trượng, hạ xuống một cành cây đại thụ.

Các thiếu nữ Ba Tư đã rời khỏi dòng sông hơn mười trượng. Người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đó nói một vài câu mà Long Ưng không hiểu.

Đám thiếu nữ bước thêm hơn mười bước nữa, rồi tự tản đi, ngồi xổm xuống những nơi khác nhau, họ muốn đi vệ sinh.

Long Ưng nhắm mắt lại một cách lịch sự, liên tục sử dụng Ma Công. Hắn đã tìm được mục tiêu, cô gái này thực sự cao hơn những người khác rất nhiều. Ngay cả cô gái cao gần bằng nàng nhất, cũng thấp hơn nàng hai thốn (1 thốn=3.33cm). Sự khác biệt này khiến nàng giống như hạc đứng giữa bầy gà, và cơ thể nàng rất quyến rũ cùng với nét mặt rung động lòng người. Long Ưng thầm nhủ, Thôi Lão Hầu quả là người từng trải, rất có mắt nhìn người. Nếu không phải nàng có đặc điểm như vậy, hắn cũng không biết phải làm sao, dù có thể nhận ra đôi mắt đẹp của nàng giống như Thôi Lão Hầu, thì hắn cũng không thể phân biệt rõ ràng.

Thính giác và xúc giác của Long Ưng tản ra đến cực hạn, trong phạm vi hơn trăm trượng, hoàn toàn nằm dưới sự khống chế, hắn ngầm xây dựng tuyến đường hành động.

Thời cơ cuối cùng đã tới.

Cô gái mục tiêu đứng dậy, chỉnh lại áo bào. Long Ưng cởi áo bào bên ngoài ra, quấn lên trên cổ.

Long Ưng chống lên thân cây, rồi xuyên qua cánh rừng như một mũi tên, lao về phía mục tiêu cách hắn không tới nửa trượng. Trong bóng đêm trước khi trời sáng, chỉ phát ra một vài tiếng xé gió, nhưng hoàn toàn bị tiếng sột soạt của lá cây khi bị gió thôi át đi.

Sau đó, hắn đã ôm được eo của cô gái lên.

Cô gái Ba Tư phát ra tiếng kêu ngắn ngủi, sau đó ngay lập tức bị Ma Khí của Long Ưng làm ngất đi. Hắn có kinh nghiệm phong phú của một thầy thuốc, sẽ không làm nàng bị thương.

Người phụ nữ trung niên cao giọng hét lên.

Ma Công của Long Ưng đổ dồn từ Đan Điền đến cổ họng, hắn bắt chước tiếng gầm thét của mãnh thú, phát ra tiếng gào rú như sấm dậy, chớp mắt đã mang theo cô gái Ba Tư xinh đẹp vượt qua không gian hơn hai mươi trượng. Hai người lao ra khỏi khu rừng theo hướng đúng chỗ trống giữa hai trạm gác ngầm.

Kẻ địch canh gác trên cây hai bên trái phải giật nảy mình, nhìn về phía hắn.

Long Ưng hạ xuống mặt đất, khom người, chỉ dựa vào lực bật của chân.

Áo bào phồng lên, che đi người hắn. Trong bóng đêm, hắn giống như một con mãnh thú đang nhảy lên. Trong tiếng kêu thất thanh của đám canh gác, hắn bật lên hạ xuống hơn mười lần, đi xa khỏi khu rừng thưa, bỏ lại kẻ địch đang đuổi theo ở phía đằng xa.

Với khả năng của hắn cũng cảm thấy không chịu nổi. Hắn vội đứng thẳng người, ôm lấy cô gái Ba Tư rồi khom lưng, dốc toàn tốc độ lao về phía thành Vu Điền cách đó không tới mười dặm.

Lòng hắn thầm kêu may mắn.

Long Ưng nhảy vào qua cửa sổ. Thôi Lão Hầu giật mình tỉnh giấc, bật dậy khỏi giường. Còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, Long Ưng đã đặt cô gái lên giường.

Thôi Lão Hầu dường như không dám tin vào mắt mình. Y mừng rỡ nói:

- Trời ơi!

Long Ưng nói:

- Có phải cô ấy không?

Thôi Lão Hầu vén ống tay áo nàng lên, gật mạnh đầu.

Long Ưng nói:

- Nàng ấy sắp tỉnh dậy rồi. Nhất định phải để nàng ấy tự lựa chọn. Nếu nàng ấy muốn về Ba Tư, ngươi phải để nàng ấy về, và không được động vào nàng ấy.

Thôi Lão Hầu quả quyết gật đầu, nói:

- Đương nhiên là vậy. Nếu không ta có khác gì với lũ buôn người?

Rồi y lại lo lắng nói:

- Nhưng ta không hiểu tiếng Ba Tư, phải hỏi nàng ấy thế nào?

Long Ưng cười khổ nói:

- Ta cũng không giúp được. Ngươi tự giải quyết đi. Giờ ta còn phải đi cứu những người khác.

Hắn vỗ vỗ vai y, rồi xuyên qua cửa sổ, rời khỏi phủ Lạc Đà Vương. Giờ đây trời đã dần sáng, một màn đêm dài vất vả bị thay bằng ban ngày.

Long Ưng dẫn đường, Triều Lan cưỡi ngựa song song với hắn, phía sau là năm trăm chiến sĩ tinh nhuệ, họ lao ra khỏi thành Vu Điền.

Triều Lan lo lắng nói:

- Nếu đối phương thấy tình thế không ổn, dùng xe lừa và ngựa để kết thành trận tuyến vững chãi. Mặc dù binh lực của chúng ta gấp đôi chúng, nhưng vẫn khó mà thắng được.

Long Ưng thầm nghĩ, nếu xảy ra tình huống như Triều Lan nói, vì sợ làm bị thương đến các cô gái, nên thực sự không có lợi cho họ. Hắn bèn tự tin nói:

- Việc Đại Công Chúa lo lắng nhất định sẽ không xảy ra đâu. Đầu tiên chúng sẽ tưởng rằng chúng gặp phải người của mình đi tìm tiểu đệ. Một điều nữa là ta còn tác động vào phương hướng. Do ta biết rõ tuyến đường đến nước Thả Mạt của họ sẽ đi vòng lớn. Nên khi xuất hiện trước mặt họ, dù đối phương có cảnh giác thế nào, cũng không ngờ chúng ta chặn họ lại từ phía đông. Và ta tin rằng họ sẽ tưởng nhầm chúng ta là liên quân của Đột Quyết và Thổ Phiên.

Triều Lan vui mừng nói:

- Hèn gì ngươi bảo chúng ta phải cởi hết quân phục, hóa ra là vì chuyện này.

Long Ưng cười nói:

- Ta không những phải cứu những cô gái đáng thương đó, mà còn phải bắt sống một người, nếu không thì không gọi là thành công.

Triều Lan cười ngọt ngào:

- Trì Thượng Lâu! Đúng không?

Long Ưng cười to:

- Đại Công Chúa thật thông minh.

Rồi họ thúc ngựa chạy nhanh, dẫn các chiến sĩ Vu Điền đi về phía tây.

Giữa trưa hôm sau, Long Ưng, Triều Lan và các chiến sĩ Vu Điền khải hoàn trở về. Trì Thượng Lâu và Hoa Lỗ quả giống như những gì Long Ưng dự liệu, tưởng rằng họ là liên quân Đột Quyết và Thổ Phiên đang đuổi theo lùng sục Long Ưng. Khi thấy họ phong tỏa con đường phía trước, chúng bèn tiến tới không phòng bị, tưởng rằng dựa vào thân phận của Hoa Lỗ, chỉ cần nói mấy câu là đối phương sẽ nhường đường.

Ai ngờ Long Ưng và những người khác ra tay đột ngột, phe Hoa Lỗ tan rã, bỏ chạy tán loạn. Không những họ đã cứu được những cô gái bị bán đến từ các nước, Long Ưng còn đuổi theo mấy chục dặm, người đánh kẻ chạy, bắt sống được Trì Thượng Lâu, nhưng vì chú tâm vào Trì Thượng Lâu, nên Hoa Lỗ đã thoát thân.

Long Ưng phế võ công của Trì Thượng Lâu ngay tại chỗ, giao gã cho Triều Lan, để nàng phái người áp giải về Thần Đô. Còn hắn thì về thành Vu Điền trước, tránh thám tử quân địch nhận ra.

Sau khi về thành, hắn tìm đến Thôi Lão Hầu như đã hẹn. Thấy y vui mừng ra mặt, ánh mắt đầy sự hưng phấn, bèn ngạc nhiên nói:

- Cô gái Ba Tư chịu đi theo ngươi sao?

Thôi Lão Hầu kéo hắn lại, nói:

- Nào! Ta dẫn ân công đi gặp nàng, để đích thân nàng ấy nói ra.

Long Ưng giơ tay kéo y lại, rồi nói:

- Đừng nhắc đến hai chữ ân công, mọi người là bạn của nhau mà. Ha ha! Thật không ngờ, ngươi nói chuyện với nàng ấy thế nào vậy?

Thôi Lão Hầu nói:

- Hóa ra trên đoạn đường dài tới Vu Điền, có người dạy nàng ấy nói tiếng Hán. Ha ha! Ừm! Ta thực sự không nên cười, thân thế của nàng ấy rất đáng thương. Từ nhỏ nàng ấy đã bị bán vào nhà giàu, làm nô tỳ, vô cùng cực khổ. Lại bị chủ nhân dòm ngó để mắt tới, may mà vợ chủ nhân rất ác độc, bán nàng ấy cho lũ buôn người, nhưng cũng nhờ vậy mà may mắn giữ được tấm thân trong trắng. Trên đường đi, lũ buôn người không ngừng nói ngọt, kể lại những điểm tốt của Trung Thổ chúng ta, vì sợ họ tự vẫn, cũng khiến nàng ấy tràn đầy hi vọng và viễn tưởng đẹp đẽ vào Đại Chu chúng ta. Ha ha! Nàng ấy còn tưởng rằng ta là người cứu nàng ấy, nên rất cảm ơn ta, rồi luôn nói chưa từng quên nét mặt của ta khi nhìn nàng ấy qua dòng sông hôm đó. Nàng ấy chắc chắn rằng ta là người duy nhất có thể làm chỗ dựa. Những điều khác không cần nói nói nữa chứ!

Long Ưng mừng rỡ:

- Ngươi thật may mắn, có điều tốt nhất là ngươi hãy cải trang cho nàng ấy, để che tai mắt người đời, cứ coi như nàng ấy bị mãnh thú ngoạm đi thật là xong.

Thôi Lão Hầu nói:

- Đương nhiên phải làm vậy rồi! Nào, ta dẫn ngươi đi gặp nàng ấy, giờ đây nàng ấy không muốn rời xa ta dù chỉ là một khắc đồng hồ.

Long Ưng cười nói:

- Thôi huynh đúng là gừng càng già càng cay!

Thôi Lão Hầu đỏ mặt nói:

- Cô nam quả nữ ở cùng một phòng, nàng ấy lại vô cùng mừng rỡ, muốn báo ơn, có một vài chuyện không thể khống chế được. Buổi sáng mọi người đều hơi vất vả, buổi tối đã như cá gặp nước. Ha ha! Về sau ta sẽ coi nàng ấy như ngọc ngà châu báu, ngươi là đại ân nhân của chúng ta.

Long Ưng nói:

- Ta không tiện gặp nàng ấy. Sáng mai ta sẽ khởi hành, ta còn phải đi tìm con ngựa ngoan của mình.

Thôi Lão Hầu kéo hắn về phía cửa tiệm rồi nói:

- Dù thế nào ngươi cũng phải đi gặp một người, người này đã rời khỏi vương bảo để đợi ngươi.

Long Ưng bèn nhớ ra, nói:

- Rốt cuộc là thần thánh phương nào, mà bắt buộc phải gặp y?

Thôi Lão Hầu kéo hắn lên đường, bỏ hắn ra rồi nói:

- Y là đại quan đến từ Thổ Phiên, phụng mệnh đến đi sứ tại các nước xung quanh Taklimakan, phân tích sự thay đổi của Thổ Phiên. Ngươi muốn biết tình hình hiện tại của Thổ Phiên thì không ai thích hợp hơn y đâu.

Long Ưng thầm ngạc nhiên, dừng lại nói:

- Y biết ta là Long Ưng không?

Thôi Lão Hầu nói:

- Nếu không biết ngươi là Long Ưng, y chẳng hứng thú đâu để gặp ngươi. Đừng lo, y là người đứng về phía Hoành Không Mục Dã.

Long Ưng gặp người đại quan Thổ Phiên tên Tất Huân ở trong tĩnh thất của một chùa Phật. Sau khi Thôi Lão Hầu giới thiệu họ với nhau, bèn biết ý đi ra ngoài, để họ nói chuyện riêng.

Tất Huân khoảng ba mươi tuổi, hào hoa phong nhã, có khí chất của người trí thức, mang lại cho người ta thiện cảm.

Long Ưng gặp y bằng gương mặt thật, hắn nói thẳng:

- Tại sao lại xảy ra chuyện này?

Tất Huân ngồi ở phía bàn đối diện nhìn hắn rồi nói:

- Ở triều đình của chúng ta, luôn có hai phái là chủ chiến và chủ hòa. Người chủ chiến, cho rằng phải lấy công làm thủ, liên tục mở rộng ra phía ngoài, mới có thể giữ vững vương triều Thổ Phiên. Người chủ hòa thì cho rằng do tình thế đặc biệt của chúng ta, muốn giữ được vương triều, chỉ cần khiến nội bộ đoàn kết, là có thể vững như núi Thái Sơn, nhưng nếu đánh nhau liên tục, không những khiến người dân chịu khổ, mà sẽ còn gây họa lớn, bởi lẽ nguồn tài nguyên và nhân lực có hạn. Hai phái đều có chứng cứ rành mạch, bất phân thắng bại.

Tiếng Hán của y rõ ràng, lưu loát, không hổ là chuyên gia ngoại giao.

Long Ưng rất hứng khởi, bởi càng biết nhiều chuyện về vương triều Thổ Phiên thì càng có lợi. Đây gọi là biết mình biết người. Đặc biệt là nếu có thể khiến người này trở thành nội ứng, thì sẽ có được rất nhiều điều tốt. Hắn bèn hỏi:

- Tình trạng này tại sao đột nhiên lại hoàn toàn đảo ngược?

Từ thời Cao Tông, quân Đại Đường luôn khai chiến với người Thổ Phiên. Đầu tiên là hỗ trợ Thổ Dục Hồn đối kháng với quân Thổ Phiên, đến khi Thổ Dục Hồn bị Thổ Phiên tiêu diệt, người Thổ Phiên quay lại đánh vào bốn trấn An Tây của Đại Đường, có thắng có bại, cuối cùng người Thổ Phiên bị đuổi về cao nguyên, sau đó có cuộc hành trình đến phía đông của Hoành Không Mục Dã.

Tất Huân chậm rãi nói:

- Tất cả phải nói từ Tiên vương Tùng Tán Càn Bố. Ngài là người sáng lập nên vương triều Thổ Phiên chúng ta, trên nền tảng của tiên nhân, thống nhất những bộ lạc lớn nhỏ ở Thổ Phiên, kết thúc cục diện phân tán trường kỳ. Công lao sự nghiệp của ngài vô cùng to lớn ở cao nguyên, đó là người vĩ đại nhất của chúng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.