Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 163: Q.4 - Chương 163: Mới gặp đã thân (hạ)




Cuối cùng Long Ưng đã hiểu được nghĩa của từ “Tán Phổ”, nó giống như hoàng đế của người Hán.

Tất Huân nói tiếp:

- Tùng Tán Càn Bố hiểu rất rõ tình thế, ngài áp dụng chính sách hòa thuận với các nước láng giềng, lấy công chúa Bhrkuti Devi của nước Nepal phía nam và công chúa Văn Thành của quý quốc. Chính sách của ngài rất thành công, vì dẫn nhập được kỹ thuật tiên tiến và văn hóa của quý quốc, khiến quốc gia phát triển nhảy vọt một cách ổn định.

Long Ưng cũng biết cơ bản về lịch sử Thổ Phiên, hắn gật đầu đồng ý:

- Ngài ấy thực sự là một minh quân nhìn xa trông rộng, văn võ toàn tài.

Tất Huân lộ vẻ đồng ý, rồi thở dài nói:

- Nhưng con người ta không ai tránh khỏi cái chết. Sau khi Tùng Tán Càn Bố qua đời, vương tôn Mangsong Mangtsen kế thừa Vương vị. Do tuổi còn nhỏ, chính quyền rơi vào tay Đại Luân Lộc Đông Tán. Đại Luân bằng với Tể Tướng của các ngươi.

Long Ưng nói:

- Y nhất định nằm trong phe chủ chiến.

Tất Huân cười khổ:

- Đúng vậy. Y đã thay đổi hoàn toàn chính sách hữu hiệu mà Tùng Tán Càn Bố sử dụng trước đó. Đầu tiên y dụng binh với Thổ Dục Hồn, một bá chủ khác ở Thanh hải nằm tại phía đông cao nguyên, thành công tiêu diệt Thổ Dục Hồn, giành được hết thổ địa và trẻ con. Quốc lực tăng mạnh, từ đó không còn nể nang gì quý quốc, diễn biến thành xung đột chính diện với quý quốc.

Long Ưng thừa cơ hỏi dò:

- Các hạ thuộc phe chủ chiến hay chủ hòa vậy?

Tất Huân nói:

- Khi ta còn nhỏ, ngựa non háu đá, thấy vương triều không ngừng lớn mạnh, đương nhiên cũng đồng ý với chính sách khuếch trương. Nhưng cuối cùng ta đã hoàn toàn thay đổi, ta nhận ra cái giá nặng nề khi xâm lược quốc thổ của người khác.

Long Ưng thầm nghĩ, dù thắng hay bại, chiến tranh thực sự là chuyện ngu ngốc mang lại tổn thất cho cả hai bên.

Tất Huân nói:

- Điều này phải nói từ hai phương diện. Đầu tiên, ta bị phái đến địa phương làm quan. Khi đó ta phát hiện ra rằng, chiến tranh liên tục, người dân bị kêu gọi nhập ngũ, rồi lại phải đóng thuế nặng, họ không thể chịu nổi sự hà khắc đó, có rất nhiều gia đình chạy trốn, lánh vào nơi xa xôi. Và có người còn treo cổ tự vẫn, tình hình rất thê thảm, khiến ta cuối cùng đã ngộ ra.

Long Ưng yên lặng lắng nghe.

Tất Huân trầm giọng nói:

- Vào năm Kiền Phong thứ 2 của quý quốc, Lục Đông Tán qua đời, con trai y Tán Tất Nhược Đa Bố kế vị. Tán Tất Nhược Đa Bố tiếp tục làm theo phương châm của cha y, tranh hùng với quý quốc ở Thanh Hải và phía bắc núi Côn Lôn. Đến khi Tán Tất Nhược Đa Bố mất còn Quý quốc cũng do Nữ Đế chấp chính, Khâm Lăng kế thừa vị trí Đại Luân. Y càng khuếch trương hơn, mở rộng toàn diện, thanh thế có một không hai, nhiều lần đánh bại quân đội quý quốc. Chính trong lúc thanh thế Khâm Lăng ngút trời, bốn trấn An Tây của quý quốc đều rơi vào tay y, tình hình mà phe chủ hòa dự đoán cuối cùng đã xuất hiện.

Long Ưng thầm bái phục. Tất Huân không những nắm rõ tình thế, mà nói đâu vào đấy. Trong từng lời của y, còn thể hiện lòng đồng cảm thương dân.

Một nhân vật như vậy, cũng rất khó kiếm ở Trung Thổ.

Tất Huân đau đớn nói:

- Đầu tiên là thất bại trên chiến trường. Chúng ta chưa từng ngờ được rằng quý quốc có sức phản kháng và tiếp tế mạnh mẽ đến vậy. Sau đó là người dân các nước chiếm lĩnh phản kháng kịch liệt. Chiến tranh nhiều năm liên tiếp, sức lực của chúng ta cũng từ mạnh chuyển thành yếu. Đến cuối cùng không những thất bại liên tiếp, mà còn bị đuổi về cao nguyên. Tất cả những nỗ lực trong quá khứ đã đổ xuống sông xuống biển.

Dừng một lát, y nói tiếp:

- Thanh thế phái chủ hòa ngay lập tức dâng cao. Phái này lấy Hoành Không Mục Dã làm người đứng đầu, ngài luôn cảm thấy khó chịu về tình trạng tranh quyền đoạt vị. Được sự giúp đỡ của ngài, Tán Phổ Xích Đô Tùng mới đầy hai mươi ba tuổi, lấy danh nghĩa đi săn để giết hai nghìn tên vây cánh của Khâm Lăng tại La Sa. Rồi lại dẫn quân thảo phạt Khâm Lăng. Thuộc hạ của Khâm Lăng không chịu phản kháng cùng y khiến Khâm Lăng bị ép phải tự sát, kết thúc tình trạng gia tộc Cát Nhĩ của Khâm Lăng nắm quyền lúc bây giờ. Trong tình hình đó, Tán Phổ đã phái Vi Khất Lực Từ Thượng Triển, tức là Hoành Không Mục Dã, đến lập lại quan hệ với quý quốc. Vì vậy đã quen được Ưng gia, người mà trong thiên hạ ai cũng sợ.

Long Ưng mỉm cười:

- Tiểu đệ chỉ là hư danh mà thôi, Tất Huân huynh đừng nói quá lời. Xem tình huống hiện tại, phái chủ chiến đã dần phục hồi rồi. Nhưng thứ trái lòng người, sao có thể tồn tại lâu dài?

Tất Huân thong dong nói:

- Đây cũng là suy nghĩ của ta. Nhưng tình hình hơi phức tạp. Nguyên nhân là vì trong chuyện diệt trừ gia tộc Cát Nhĩ, Hoành Không Mục Dã là người có công lớn. Nhưng mẫu hậu của Đại vương – Một Lư Thị, cũng có tác dụng to lớn trong việc này, vì vậy Đại vương vẫn rất dựa dẫm vào mẫu hậu, không dám làm trái lời. Y bèn làm theo ý Một Lư Thị, sử dụng đại thần thân tín của Một Lư Thị là Đại Nhân Ba Nông Nang Trát và Khai Quế Đa Nang làm chức Đại Luân. Vốn Đại vương muốn để Hoành Không Mục Dã làm Đại Luân, nhưng không cãi lại được với Một Lư Thị, cuối cùng chỉ đành để Hoành Không Mục Dã ngồi vào vị trí Đô Hộ. Chức này bằng với thủ lĩnh quân đội của quý quốc. Nhưng do chinh phạt Nam Chiếu, Hoành Không Mục Dã xuất chinh cùng Đại vương, vị trí này bị Khâm Một Thần Nhật thay thế tạm thời. Người này là người hướng theo việc tiếp tục mở rộng, nhưng không ngờ y dám phái người đến hành thích Đại vương. Đến tận hôm nay, ta vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng y là người được lợi lớn nhất, người khác không có lý do để làm cái việc được ăn cả ngã về không như vậy.

Long Ưng nói về chuyện buôn người:

- Theo ta, đây là âm mưu của người Đột Quyết. Đầu tiên thả thông tin Khâm Một Thần Nhật kiếm được nguồn tiền lớn từ việc buôn người, khiến Khâm Một Thần Nhật phải cưỡi lên lưng hổ, bắt buộc phải lao vào nguy hiểm, liều một phen. Giờ đây chức Đại Luân có phải do Khâm Một Thần Nhật đảm nhiệm không?

Tất Huân nói:

- Đương nhiên Khâm Một đã ngồi lên vị trí Đại Luân, nhưng người nắm quyền thực sự là Chi Thanh Lệ - người được Một Lư Thị tín nhiệm. Ả là mẹ ruột của Đại vương mới hai tuổi, có gian tình với Khâm Một Thần Nhật từ lâu. Nếu không phải do Khâm Một Thần Nhật nắm quân quyền, đôi gian phu dâm phụ này đã bị người ta giết rồi.

Long Ưng nói:

- Vì vậy chỉ cần đánh thắng được mấy trận, nhất định phần lớn người trong vương triều sẽ nghiêng về phía chúng ta.

Tất Huân nói:

- Đúng vậy. Giờ đây Khâm Một Thần Nhật đang tận dụng hết lực lượng trong tay để truy sát Hoành Không Mục Dã, Ưng gia phải nhanh chóng đến cao nguyên.

Long Ưng nói:

- Mai ta sẽ xuất phát.

Hai người bàn bạc về những chi tiết hợp tác và liên lạc, nói mấy canh giờ, mới lặng lẽ rời đi.

Long Ưng quất ngựa yêu, chạy như bay về phía sông Karakash. Trên ốc đảo Vu Điền có mấy hạt mưa bay bay, trăng sao xám xịt, rất có lợi để ẩn giấu hành tung của hắn.

Rời khỏi thành Vu Điền, hắn sử dụng cước pháp, đến nơi chia tay cùng Tuyết Nhi. Phải tìm cả trăm dặm, hắn mới tìm thấy Tuyết Nhi đang vui quên trời đất. Hắn dẫn nó về nơi chia tay, lấy yên ngựa đã giấu, sau đó chạy đến gặp Thôi Lão Hầu.

Tuyết Nhi đang ở vào trạng thái đỉnh cao, nó tung bốn vó, Long Ưng ngồi trên lưng ngựa như cưỡi mây đạp gió, vô cùng thoải mái. Thật bất ngờ, hắn không gặp phải kẻ địch đang truy lùng mình. Nhưng hắn không dám coi thường, có lẽ kẻ địch tìm mấy ngày mà không thấy gì, đành phải thay đổi sách lược, chuyển ra phong tỏa con đường bắt buộc phải đi khi tới cao nguyên.

Trước khi trời sáng, cuối cùng hắn cũng đã đến được doanh địa của Thôi Lão Hầu.

Ở bờ tây sông Karakash, dựng lên hơn trăm chiếc liều, đốt hơn mười đống lửa, hơn hai mươi thuộc hạ của Thôi Lão Hầu luân phiên canh gác bên ngoài doanh trại.

Phía đằng xa liên tục vang đến tiếng kêu đáng sợ của sói hoang, khiến người ta như cảm thấy nguy cơ tứ phía.

Hán tử canh gác đã được Thôi Lão Hầu dặn từ trước, biết rằng hắn sẽ gia nhập cùng họ từ vị trí này, nên không hề cảm thấy lạ lùng vì sự xuất hiện của Long Ưng. Bọn họ dẫn hắn đến căn lều của Thôi Lão Hầu.

Long Ưng để Tuyết Nhi ở ngoài lều, chui vào bên trong, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng. Thôi Lão Hầu đang chải tóc cho cô gái Ba Tư. Cô gái nhìn về phía hắn, ánh mắt lộ vẻ xấu hổ. Mặc dù gương mặt đã bị bôi đen, đóng giả làm đàn ông, nhưng Long Ưng vẫn nhận ra cô gái này rất xinh đẹp, đôi mắt như hớp hồn người. Hèn gì một Thôi Lão Hầu lão luyện như vậy vẫn bị trúng tiếng sét ái tình, thần hồn điên đảo.

Thôi Lão Hầu vỗ vào vai nàng một cách yêu thương, ghé đến bên tai dặn nàng cải trang tiếp. Cô gái dịu dàng gật đầu. Thôi Lão Hầu đến một góc cầm một chiếc đĩa ngói lên, cùng Long Ưng ra ngoài lều, vui vẻ nói:

- Cứ sợ rằng ngươi không đến kịp. Có phải nàng ấy vừa ngoan vừa nghe lời không?

Lần đầu tiên Long Ưng cảm nhận được từ bầu không khí trong lều, hai người quả là được ông trời tác hợp. Khoảng cách về tuổi tác không thành vấn đề. Thôi Lão Hầu muốn có được một người đẹp thế này, còn cô gái Ba Tư mong có được sự yêu thương từ một phu quân giỏi giang.

Tuyết Nhi đi về phía họ.

Tứ phía quanh doanh trại đã tắt lửa, thỉnh thoảng vang lên tiếng ngáy, mọi người vẫn đang trong mộng đẹp.

Long Ưng mừng rỡ nói:

- Lão huynh thật có diễm phúc.

Thôi Lão Hầu nhìn Tuyết Nhi, khen không ngớt miệng, rồi lại lấy ra thuốc nhuộm đã để sẵn trong đĩa, bôi lên cho Tuyết Nhi. Long Ưng ôm lấy cổ Tuyết Nhi an ủi nó, để Thôi Lão Hầu làm việc dễ hơn.

Thôi Lão Hầu bận như chong chóng, thấp giọng nói:

- Trên đường có gặp chúng không?

Long Ưng nói:

- Chẳng gặp ai cả.

Thôi Lão Hầu ngạc nhiên:

- Nhất định ngươi đã gặp may. Chúng ta đã gặp phải ba người, bị lục soát đến ba lần. Chủ lực của chúng tập trung ở khu vực này, khi vào núi là nguy hiểm nhất.

Giờ đây trời đã dần sáng, Tuyết Nhi từ một con ngựa đen trở thành một con ngựa lông xám và tro. Thôi Lão Hầu đến bên cạnh hắn, hài lòng nói:

- Nếu không phải ngươi đã nhìn ta nhuộm, nhất định ngay cả ngươi cũng không nhận ra nó.

Long Ưng ngẩng mặt lên, để những hạt mưa phùn bay lên mặt, nói:

- Không sợ mưa sao?

Thôi Lão Hầu tự tin nói:

- Mười mấy hai mươi ngày cũng không là vấn đề, về sau thì rất khó nói.

Rồi y lại kêu lớn:

- Các vị quý khách xin mời dậy, đã đến lúc lên đường rồi.

Mười hai ngày sau, họ đã đến quan ải vào núi Côn Sơn, cách đó khoảng hai dặm bèn nhìn thấy cửa vào có hai tòa lũy trại với hơn mười doanh trại, phân bố ở hai bên.

Những lá cờ tung bay trong gió, khí thế ngút trời, khiến người ta nhìn mà thấy sợ.

Đại đội thương lữ rồng rắn xếp thành hàng dài gần nửa dặm, đi về phía quan ải. Phần lớn số người đều cưỡi những con la khắc khổ, hoặc dùng la để chở hàng, chỉ có hơn hai mươi người cưỡi ngựa. Long Ưng là một trong số đó, hắn đi phía sau la của Thôi Lão Hầu và cô gái Ba Tư.

Thôi Lão Hầu không hổ là người từng trải, mọi thứ đều có thủ đoạn cả.

Y hóa trang cô gái Ba Tư thành một người đàn ông trung niên, rồi lại được Long Ưng đề nghị, dùng thuốc thảo dược giã thành nước rồi bôi khắp người, che đi mùi thơm trên cơ thể nàng.

Cô gái Ba Tư chỉ nói chuyện với Thôi Lão Hầu. Nhìn sắc mặt bèn biết nàng yêu Thôi Lão Hầu đến nhường nào.

Thôi Lão Hầu lùi về sau một chút, đi song song với Long Ưng, vui vẻ nói:

- May mà người canh gác bên này là bạn cũ, nếu là người Đột Quyết, ta cũng không chắc chắn.

Long Ưng nói:

- Họ ưu đãi đặc biệt cho ngươi sao?

Thôi Lão Hầu nói:

- Những người từ Trung Thổ đến Thổ Phiên cùng ta phần lớn đều ở lại Thổ Phiên để làm ăn. Chỉ có mười bảy người không sợ khó khăn đến Vu Điền với ta. Những người khác đều là người Thổ Phiên gia nhập trên đường. Thử hỏi người Thổ Phiên tại sao lại gây khó dễ cho người cùng tộc chứ? Nếu vậy, sẽ gây nên một làn sóng gió lớn, thậm chí sẽ gây xung đột giữa các bộ tộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.