Long Ưng nói:
- Ta còn có một viên đá lợi hại đặt ở Thần Đô, nằm ở vị trí trung tâm của kẻ địch trong tập đoàn thích khách của Võ Thừa Tự. Bây giờ cũng nên thu lợi rồi.
Hắn còn chưa kịp nói Tống Ngôn Chí làm nội ứng thì kẻ địch đã xuất hiện.
Phong Quá Đình hít một hơi mà nói:
- Ít nhất cũng có hai trăm người. Chúng tới nhanh như vậy có lẽ là quân mạnh của đối phương. Đánh hay là trốn?
Vạn Nhẫn Vũ thở dài:
- Công lực của ta mới chỉ hồi phục được hơn nửa. Đi thôi.
Long Ưng quay đầu nhìn lại rồi mừng rỡ:
- Lần này người trốn là quân địch.
Phong Quá Đình nhảy bật lên. Dưới ánh sáng ban mai, con ưng yêu thích của y ở trên không trung bay tới trên đầu họ rồi hạ xuống đậu trên vai Phong Quá Đình.
Đây là lần đầu Long Ưng nhìn con ưng khổng lồ ở cự ly gần như vậy.
Nó cao phải tới một nửa Phong Quá Đình, lớp lông đen pha chút ánh nâu. Đôi mắt sáng quắc nhìn hết sức hung dữ.
Vạn Nhẫn Vũ vui vẻ:
- Đúng là Khâu Thần Tích đoán được nên mới thả thần ưng tới tìm chúng ta.
Phong Quá Đình vỗ vỗ lên lưng con chim ưng một cách yêu thương, mắt thì nhìn về phía quân địch ở hướng Nam:
- Chúng ta cùng với Ứng phủ đuổi giết quân địch, chỉ cần có thể bắt được thiếu nữ áo trắng là thắng lợi.
Từ phía Bắc có một làn bụi bay lên cùng với tiếng vó ngựa vọng tới.
Long Ưng thở dài:
- Chúng ta lại phạm phải tật xấu khinh địch. Chúng ta đoán được Lăng Hải quay về Dương Châu gọi cứu viện thì sao thiếu nữ áo trắng lại bỏ qua điều đó? Nếu Dương Châu có vấn đề thì chúng ta ăn nói làm sao với Thần Đô?
Vận Nhẫn Vũ đồng ý:
- Đúng! Giặc cùng đường chớ đuổi. Nghĩ tới thiếu nữ áo trắng đó ta cũng cảm thấy ớn lạnh.
Khi đội kỵ mã tới chân núi, ba người cũng thấy tới lúc quay về Dương Châu.
Dương Châu! Trong nội đường phủ tổng quản.
Khâu Thần Tích, Long Ưng, Vạn Nhận Vũ cùng với Phong Quá Đình ngồi quây quần quanh bàn. Trên bàn bày đầy đồ ăn nhẹ. Ba người Long Ưng ăn rất nhiều. Khâu Thần Tích không động đũa, ngồi nghe chuyện xảy ra trong đêm qua.
Chờ ba người ăn xong, Khâu Thần Tích vỗ bàn nói:
- Bây giờ thì ta cũng hiểu được đối phương là người của ai. Không thể ngờ thực lực quân địch lại mạnh như vậy. May là ta không hành động thiếu suy nghĩ.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Người Đột Quyết dốc lực cả nước khuấy động Trung thổ. Cần người có người, cần tiền có tiền. Không thể chỉ căn cứ vào một cái bang hội để phán đoán.
Phong Quá Đình nói:
- Mặc dù tổng đàn của quân địch ở Hải Nam nhưng chắc chắn Hải Nam cũng có căn cứ để thuyền chiến. Khâu tướng quân chỉ cần bẩm báo tình hình với thánh thượng điều trọng binh tới trấn thủ đảo Hải Nam, áp chế khí thế quân địch.
Khâu Thần Tích quay sang nhìn Long Ưng mà hỏi:
- Ưng gia có cái nhìn với chuyện này thế nào?
Long Ưng trầm ngâm:
- Ta nghĩ tới mỹ nhân áo trắng kia, cũng tự hỏi tại sao Vạn lão ca vẫn cảm thấy ớn lạnh đối với nàng. Bởi vì với nàng ngoài phong thái hiền hòa ra thì cũng có trí tuệ. Với tài trí của nàng chắc chắn sẽ có phương pháp không hề kém so với chúng ta. Ngay cả việc sắp đặt căn cứ ở Hải Nam, bây giờ cũng có thể vất bỏ. Nếu phái đại quân tới Hải Nam sẽ làm yếu sự khống chế của chúng ta.
Phong Quá Đình bỏ suy nghĩ của mình cũng gật đầu đồng ý:
- Có lý.
Khâu Thần Tích lấy làm lạ:
- Thấy các ngươi nói tới cô ta thì hơi sợ hãi. Chứng tỏ cô ta đã để lại ấn tượng với các ngươi.
Vạn Nhận Vũ giải thích:
- Đó không chỉ là cái liếc mắt ấn tượng mà là một cái cảm giác tổng thể. Từ lúc thuyền địch xuất hiện, chúng ta đều xuất hiện một thứ cảm giác về đối thủ rất cao minh, lập tức khiến chúng ta bị rơi vào đường cùng. May mà Ưng gia chúng ta nghĩ ra kế chạy trốn, nếu không thì chúng ta đã vùi thây dưới lòng biển. Đúng là rất nguy hiểm.
Khâu Thần Tích nói:
- Quân địch lợi hại ở chỗ là trước đó di chuyển không có dấu vết, khi các ngươi đi thuyền lên Hải Nam mới phát hiện. Tĩnh như thiếu nữ mà động thì nhanh như thỏ.
Phong Quá Đình nói:
- Câu cuối cùng của đại tướng quân đúng là miêu tả hết về thiếu nữ áo trắng đó.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Cái họ Vạn Sĩ lần đầu tiên ta mới nghe thấy. Có phải là một tộc nào đó ở nước khác không?
Khâu Thần Tích nói:
- Chuyện này cứ giao cho ta. Ta sẽ hỏi đại thống soái Hắc Xỉ Thường. Nhiều năm qua ngài giao chiến với ngoại tộc nên hiểu rõ hơn chúng ta.
Y lại nói:
- Tổng đàn của chúng bố trí ở đâu, có liên quan tới nước không?
Long Ưng nói:
- Có thể...Nơi ẩn nấp của chúng xác nhận là có hồ nước rộng lớn giống như hồ Bà Dương hoặc Động Đình. Khâu tướng quân không cần phải đánh rắn động cỏ...tuy nhiên vẫn phải có động tác, phái ra một đội thuyền qua loa một chút là được. Đợi chúng ta về Thần Đô bẩm báo với Thánh thượng rồi sẽ quyết định hành động.
Y duỗi cái lưng nói:
- Ngày mai về Thần Đô, đêm nay phải đi dạo ngắm chút phong cảnh Dương Châu mới được.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Phong công tử đi với ngươi. Ta đóng cửa tu luyện, tránh lại bị đánh lén như khi ở Đại Vận Hà. Không để chân tay mềm quá thì không được.
Phong Quá Đình cười nói:
- Có ai quái thai như Ưng gia đâu. Xin thứ cho tại hạ không tiếp được.
Khâu Thần Tích cười khổ:
- Để ta tiếp Ưng gia.
Tới lượt Long Ưng cười khổ:
- Đại tướng quân đi theo thì không phải du lịch mà là đi tuần. Ta thà đi dạo một mình còn hơn. Ôi! Biết vậy thì hôm nay không ăn no quá. Quán ăn vặt của Dương Châu nổi danh thiên hạ, bỏ qua thật sự đáng tiếc.
Sau khi thương lượng, Khâu Thần Tích đi làm việc của mình còn hai người Phong, vạn thì quay về phòng luyện công. Một mình Long Ưng rời khỏi phủ Tổng quản đi dạo phố.
- Dạ kiều đèn đóm như ban ngày...
Long Ưng nghe theo sự chỉ dẫn của Khâu Thần Tích bước ra khỏi cửa phủ đi về phía Tây Bắc. Trong ánh sáng chiếu rọi của đèn, nơi này người xe qua lại náo nhiệt nổi tiếng ngang với Trường An và Lạc Dương. Trên con phố nổi tiếng của nó, thanh lâu mọc san sát. Hắn phải cố gắng lắm mới kiềm chế được hai cái đùi không cho chúng xông thẳng vào cửa của thanh lâu.
Lần đầu tiên hắn phát hiện ra thắng cảnh Dương Châu không thua gì Giang Nam. Bên trong thành có rất nhiều cây cối khiến cho nó giống như một khu vườn lớn.
Trên con đường, các cửa hàng trang trí bằng rất nhiều thứ đồ thủ công với đủ mọi màu sắc. Chẳng trách mà Mỹ Tu Na Phù lại có thể sử dụng hết tiền trong túi.
Long Ưng nhìn mà cảm thấy rung động. Hắn tìm một cửa hàng bạc đổi lấy một lượng hoàng kim mua mấy món đồ bằng ngọc định ngày mai khi về Thần Đô, sau khi vào cung sẽ đưa cho các nàng.
Long Ưng lướt qua phố xá sầm uất, cảnh tượng thay đổi trước mặt là một rừng cây thùy dương đỏ ửng uốn lượng cùng với một cái hồ rộng lúc phình ra lúc thu lại. Gò đất bên hồ nhấp nhô, xây dựng rất nhiều đình đài, dường như đưa cả lâm viên thành Dương châu tới góc Tây Bắc.
Bởi vì trời đã tối nên không có nhiều du khách lắm, khiến cho cảnh tượng thêm trang nhã.
Long Ưng thầm nghĩ Khâu Thần Tích giới thiệu rất tốt. Nơi này đúng là đáng để tới. Hắn đi dọc theo bờ hồ thì thấy một cây cầu đá bắc ngang hồ thu hút.
Cây cầu này khác với những cây cầu khác, bên trên có xây dựng năm ngôi đình phủ mái ngói lưu ly với những cây trụ sơn son, lan can bằng đá trắng nhìn rất vui mắt. Sàn cầu có mười hai cái trụ cầu, liền thành một khối với vòm cầu. Hắn thầm nghĩ nếu được đi thuyền bên dưới thì đúng là rất thú vị.
Tương lai có thể dẫn ba cô gái tới đây chơi chắc chắn sẽ làm cho các nàng vui vẻ.
Long Ưng đi vào cái đình cao nhất, quan sát cảnh hồ mà lòng chợt có cảm ứng kỳ lạ.
Một con thuyền nhỏ từ từ đi tới vòm câu một cách nhẹ nhàng giống như tất cả mọi thứ trên đời đều đứng yên chỉ có mình con thuyền nhỏ chuyển động.
Nhìn người trên thuyền, ma quang trong mắt Long Ưng sáng rực. Hắn vừa mừng vừa sợ.
Con thuyền chậm mà nhanh đi đến. Khi tới dưới cây cầu, Long Ưng nhảy qua thành cầu rồi hạ xuống đuôi thuyền mà ngồi xuống thong thả cười nói:
- Đoan Mộc tiểu thư khỏe không. Long Ưng xin vấn an tiên tử.
Con thuyền đi xuyên qua gầm cầu.
Trên con thuyền đúng là Đoan Mộc Lăng của Từ Hàng Tĩnh Trai.
Đoan Mộc Lăng đặt hai tay lên thành thuyền nhìn hắn chăm chú.
Gương mặt như ngọc hết sức bình tĩnh, đôi mắt long lanh. Không biết là do cách biệt lâu ngày mà Long Ưng cảm thấy nàng càng lúc càng xinh đẹp, khiến cho người ta phải nín thở.
Đoan Mộc Lăng thở dài một tiếng rồi nói:
- Ta có gì tốt đâu?
Long Ưng cười hì hì:
- Ta tìm được tiên tử chẳng phải là tốt sao? Ít nhất thì tiên tử có thể đánh ta một trận cho vui.
Đoan Mộc Lăng như không có việc gì:
- Không đánh.
Long Ưng nói thất thanh:
- Sao vậy?
Đoan Mộc Lăng lườm hắn một cái rồi tỏ ra tức giận sau đó lại nói với giọng hờn dỗi:
- Đánh ngươi làm gì có chuyện đánh cho vui. Đoan Mộc Lăng ta có phải là người điên không hiểu gì đâu?
Long Ưng ngây người trừng mắt nhìn nàng như không tin vào những gì mà mình nghe được.
Đoan Mộc Lăng không nhìn hắn mà ngửa mặt nhìn lên bầu trời.
Long Ưng ngập ngừng:
- Cho tới giờ ta vẫn không nghĩ ra cách phá giải Bỉ Ngạn kiếm pháp của tiên tử. Hắc! Vì sao tiên tử lão nhân gia lại chịu tha cho ta?
Đoan Mộc Lăng phì cười, ánh mắt trở lại mặt hắn. Phong thái của nàng thật sự quyến rũ nhưng âm thanh hết sức bình tĩnh:
- Tiên tử lão nhân gia là ai? Ta già thế hay sao? Ngươi cũng không phải là kẻ thù của ta, tại sao lại có chuyện bỏ qua hay không?
Long Ưng ngạc nhiên nói:
- Nhưng ngày đó ta đi tìm, tiên tử lại làm như không phá được Ma chủng của ta thì không cam lòng. Ma chủng và Tiên thai chẳng lẽ phải đối chọi với nhau sao?
Đoan Mộc Lang cố nén cười:
- Nếu ta thật sự phá Ma chủng của ngươi thì ngươi xong đời từ lâu rồi. Có điều ta cũng thử tâm Ma chủng của ngươi, bây giờ cũng kiểm tra xong rồi. Hóa ra ngươi là đồ vô lại.
Long Ưng đứng dậy, vò đầu nói:
- Còn nói không đánh. Bây giờ tiên tử lại chuẩn bị xử lý ta thế nào? Chuyện cưới xin của chúng ta còn chưa bàn bạc.
Đoan Mộc Lăng cười tới mức hai má đỏ ứng làm cho nàng càng thêm xinh đẹp:
- Cái mồm chó của ngươi không mọc được ngà voi. Còn ăn nói kiểu vô lại đó.
Long Ưng nhìn thấy mà ngây người không còn nói được mấy lời vô lại.
Không biết Đoan Mộc Lăng tu luyện bí pháp tiên gia gì mà hai má đỏ ửng chợt biến mất trở lại nước da trắng như ngọc:
- Tiên thai và Ma chủng luôn đối đầu nhau. Ngươi nghe Võ Chiếu nói vậy sao?
Phút chốc, Long Ưng hiểu ra, cười dài:
- Ta hiểu rồi. Hóa ra tiên tử không có cách nào khác hóa giải lưỡng chú ma khí của tiểu đệ. Chẳng trách nào nhìn đáng yêu như vậy. A!