Long Ưng ngồi chính giữa hai người, nói:
- Có một người tinh thông mưu lược đang chỉ huy địch nhân. Nếu như có hai trăm chiếc thuyền thì địch nhân ít nhất có trên ba ngàn. Trận chiến này nên đánh như thế nào?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Thực lực của đám địch nhân này sợ thật. Nhưng ngẫm lại, nếu chúng ta không đi đường biển mà theo đường bộ, thì địch nhân sẽ bố trí như thế nào?
Phong Quá Đình lên tiếng:
- Chúng ta thật sự đã đánh giá thấp địch nhân rồi. Bọn chúng mở ra thiên la địa võng, đợi chúng ta sa lưới. Ba người chúng ta đúng là đồ ngốc, còn tưởng rằng thần không biết quỷ không hay mà đến Hải Nam. Mẹ nó, bây giờ là đánh hay trốn?
Vạn Nhận Vũ rên rỉ:
- Đánh hoặc trốn đều không do chúng ta quyết định. Xem kìa, một con thuyền đang hướng đến chỗ chúng ta.
Long Ưng sau khi điều tức xong đã khôi phục được một nửa thể lực.
Nhìn thấy chiếc lâu thuyền đang cách mình hai dặm, tinh thần phấn chấn nói:
- Biển cả mặc dù hại chúng ta thê thảm, nhưng cũng sẽ là cứu tinh của chúng ta. Không dùng sức, chỉ dùng trí. Mau đi theo ta.
Một tay cầm tấm ván gỗ, hắn dẫn hai người lội nước ven bờ, trốn sau một tảng đá lớn ở ghềnh bắc.
Chiếc lâu thuyền đèn đuốc sáng trưng dần dần tiếp cận. Không khí khẩn trương lên. Ba người ẩn thân sau tảng đá. May mắn là chỉ mới hừng đông. Bốn phía còn đen kịt khiến bọn họ cảm thấy vẫn còn an toàn. Nếu như trời sáng thì sẽ không thể thoát khỏi lưới bao vây. Không có màn đêm yểm hộ thì chính là dữ nhiều lành ít.
Chiếc lâu thuyền hạ buồm xuống. Hơn mười gã đại hán từ trên thuyền thò cái cán dài, chống vào hòn đá cạnh bờ. Để tránh va phải đá ngầm nên dùng đèn đặc chế, chiếu vào ghềnh đá khiến ba người kia phải co người lại. Chiếc lâu thuyền lướt qua chỗ ba người ẩn thân, chậm rãi dừng lại.
Long Ưng thăm dò bên ngoài, thở dài:
- Mau nhìn đi, còn có một cô gái rất đẹp.
Đám người Vạn Nhận Vũ cảm thấy buồn cười trong lòng. Tiểu tử này đúng là cùng tâm đã hết, sắc tâm lại nổi lên. Nhìn địch nhân biến thành nữ nhân. Nhưng cuối cùng cũng tò mò nhìn lên, nhất thời ngây người.
Lâu thuyền che kín địch nhân. Một đám võ sĩ mặc đồng phục màu xanh da trời viền hoa tay cầm cung đao, sơ lược cũng khoảng hơn ba trăm người, đang đứng từ trên cao nhìn bao quát vùng ghềnh đá, tìm kiếm ba người bọn họ. Nhưng ánh mắt của ba người cũng chẳng hề hứng thú nhìn đám địch nhân này, mà hướng đến một mỹ nữ áo trắng đang đứng ở phòng quan sát tầng ba. Thân hình mỹ nữ cao ráo, tóc rũ xuống bờ lưng thon, bay bay trong gió biển, toát lên sự tiêu sái không thể nói thành lời.
Thần sắc mỹ nữ điềm tĩnh phóng tầm mắt xung quanh, cuối cùng nhìn sang hướng bọn họ, khiến cho bọn họ tận mắt nhìn thấy sắc đẹp tuyệt thế của nàng. Khuôn mặt trái xoan, ánh mắt sáng ngời, vầng trán thông minh, ngũ quan hoàn chỉnh. Cả người toát lên một khí chất cao quý không thể chạm tới. Cặp đôi đỏ mọng. Sắc đẹp của nàng không hề kém Đoan Mộc Lăng hay mỹ nữ Hoa Gian.
Ba người quên cả nói chuyện.
Mỹ nữ sâu kín thở dài.
Thanh âm của một gã đàn ông vang lên:
- Vì sao Tiểu thư Vạn Sĩ lại thở dài?
Ba người quay sang người mới vừa lên tiếng. Đó là một gã nam tử trung niên khôi ngô kỳ vĩ. Tư cách hào hùng, giọng nói ôn nhu. Từ khí phách và thần thái của người này liền biết đây là cao thủ nhất đẳng, tuyệt đối đáng sợ.
Ngoại hình hai người này rất tương xứng, kiểu anh hùng xứng mỹ nhân.
Từ ánh mắt người đàn ông nhìn mỹ nữ, thì cũng biết người này si tình tiểu thư Vạn Sĩ đó rồi.
Tiểu thư Vạn Sĩ nhẹ giọng nói:
- Ba người bọn chúng đang bị vây khốn, nhưng có thể bằng kỳ chiêu phá vỡ vòng vây thì đúng là nhân vật vô cùng cao minh. Ta không ngờ không thể hủy diệt bọn chúng mà còn bị người bóp cổ tay ngược trở lại.
Giọng nói của nàng rất dễ nghe. Ba người chỉ hy vọng nàng đừng ngừng lại.
Gã đàn ông nói:
- Ta hiểu ý của tiểu thư. Trên sa trường, ngươi không chết thì ta phải lìa đời. Tiểu thư tuyệt đối không thể động lòng từ bi. Hiện tại tình huống tiểu thư dự đoán vừa mới xuất hiện, chúng ta phải kiên trì đến cùng, chém đầu ba tên tiểu tử kia, hoàn thành nhiệm vụ Tiểu Khả Hãn giao phó. Bây giờ, có nên phái người rời thuyền hay không, xin tiểu thư hãy ban lệnh.
Ba người nghe được ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không thể tưởng tượng được một mỹ nhân yếu đuối như vậy lại là thống soái chỉ huy của địch nhân.
Tiểu thư Vạn Sĩ lại thở dài một hơi rồi thản nhiên nói:
- Mở đèn, bảo người chúng ta dùng số đèn làm trung tâm, thu gọn lưới bao vây.
Ba người thật sự kinh ngạc khi trực tiếp lĩnh giáo trí tuệ kinh người của mỹ nữ, giống như biết được bọn họ đang ẩn nấp gần đây.
Gã đàn ông phát ra mệnh lệnh, từ chỗ cao nhất của cột buồm treo những ngọn đèn lồng khổng lồ ba màu đỏ vàng xanh, di động biến hóa.
Tiểu thư Vạn Sĩ nói:
- Mặc dù bọn chúng thành công trốn đến đây, nhưng chân khí sẽ hao tổn quá nhiều. Với tài trí của bọn chúng sẽ không chạy trốn, mà là ở chỗ này để tranh thủ thời gian khôi phục nguyên khí.
Gã đàn ông chấn động nói:
- Vì sao chúng ta lại không rời thuyền?
Tiểu thư Vạn Sĩ ung dung nói:
- Bởi vì ta không nhìn thấy tấm ván gỗ bọn chúng dùng để lướt sóng chạy trốn.
Long Ưng hồn phi phách tán. Đúng là lợi hại!
Long Ưng thấp giọng nói:
- Nghìn tính vạn tính, nhưng nàng đã tính sai Ma chủng của ta. Huynh đệ hãy đi theo lão tử, để cho cô nương xinh đẹp này lĩnh giáo được sự lợi hại của ma chủng.
Hai người bò theo đằng sau Long Ưng, ai cũng sinh ra tâm trạng cách mỹ nữ càng xa càng tốt. Tốt nhất là vĩnh viễn không nên gặp lại.
Ba người ôm tấm ván gỗ, nhúng vào trong nước biển, phóng tầm mắt nhìn ánh sáng của ngọn đèn lồng và bó đuốc nhuộm sáng cả nửa bầu trời. Địch nhân đang theo chỉ thị của mỹ nữ áo trắng, tiến hành thắt chặt lưới bao vây.
Gần một dặm phía trước có một trăm chiếc cano đang lặng lẽ tiếp cận. Trên biển là sáu chiếc thuyền đã hạ buồm, lâu thuyền được huy động bằng mái chèo, phong tỏa phạm vi từ biển đến đất liền ba bốn dặm. Chỉ nhìn hiệu suất hành động và tổ chức của thuyền địch thì cũng biết đối phương đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, không phải là một đám ô hợp.
Ba người bọn họ còn tranh thủ một chút thời gian, toàn lực điều tức.
Long Ưng cuối cùng cũng đã hoàn toàn khôi phục, cởi giày ra hỏi:
- Các người có thể nín thở được bao lâu?
Phong Quá Đình trầm giọng nói:
- Nếu bằng vào trạng thái bây giờ của ta, thì có thể nín thở trong vòng một tách trà nóng.
Vạn Nhận Vũ gật đầu nói:
- Hẳn không thành vấn đề đề? Huynh đã thật sự hồi phục sao?
Long Ưng cười nói:
- Hai vị đại ca yên tâm. Công tử lần trước là nhờ ưng trảo của ta mà thoát thân thì lần này sẽ bằng chân của ta. Nhiệm vụ của hai người là vận kình đè nặng tấm ván gỗ, bảo đảm dưới nước hai trượng. Ta sẽ dùng toàn lực của hai chân thúc bật hơi, cam đoan sẽ nhanh hơn cá bơi. Chỉ cần có thể bơi dưới nước khoảng ba bốn dặm thì có thể thoát ly khỏi hiểm cảnh rồi.
Vạn Nhận Vũ khó tin hỏi:
- Huynh có thể chèo chống lâu vậy sao?
Phong Quá Đình cũng nói:
- Chỉ trong vòng một chén trà nóng có thể đi được ba dặm dưới nước, đây không phải nói chơi đâu.
Long Ưng nhìn phóng ra mấy chiếc cano đang ngoài trăm trượng chèo tới chỗ bọn họ, cảm nhận được độ rung của sóng biển, liền nói:
- Nhất định là có thể làm được. Nào. Hít thở!
Sau khi mãnh liệt hít sâu một hơi, ba người chìm vào trong nước biển, bơi vào chỗ sâu nhất. Khi định xong phương hướng, dưới sự phát động của Long Ưng, dưới chân liền dụng lực. Tấm ván gỗ khi có được động lực kinh người, giống như mũi tên lao dưới nước. Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình tay chân ôm lấy tấm ván gỗ, lúc lên lúc xuống, nhằm giảm bớt lực cản của nước khi đi nhanh. Long Ưng thì nắm chặt tấm ván, hai chân dùng tốc độ cao nhất để kích thích, thần không biết quỷ không hay mà tiến sâu vào phạm vi địch nhân.
Long Ưng một lần nữa phun trào ma kình từ huyệt Dũng Tuyền của bàn chân, tấm ván gỗ bắt đầu tăng tốc, trong chớp nhoáng lại lướt xa đến gần ba mươi trượng, nằm ở vị trí chính giữa phạm vi đối phương, rất lý tưởng.
Ở dưới nước, điểm chết người chính là không thể vận khí điều tức. Cho nên không ngừng hao tổn mà không cách nào bổ sung. Giống như là bị vây hãm sâu trong trận địa kẻ địch mà không hề có cơ hội thở dốc.
Khi tốc độ chậm lại, Long Ưng lại dùng hai chân gẩy nước, cứ như vậy mà đi tới.
Long Ưng lại thúc giục ma công trong cơ thể, chuẩn bị phát động ma kình lần thứ ba.
Phanh một tiếng, ma kình ở bàn chân Long Ưng bộc phát. Lần này là đem hết toàn lực. Bởi vì biết không thể chống cự, tấm ván gỗ mang ba người xông lên trăm trượng dưới nước, rốt cuộc lướt qua phạm vi phong tỏa của đối phương.
Cách địch nhân hơn năm mươi trượng, ba người nổi lên mặt nước.
Long Ưng mệt không thể tả, liền hô hấp khí. Nhận Vũ và Quá Đình vội dùng lực ở chân, ôm tấm ván gỗ mà bơi về phía tước.
Sau khi hồi phục được một chút, Long Ưng thở hổn hển nói:
- Mau chóng lên bờ, cách xa vị trí của người phụ nữ kia. Nàng ta nhất định sẽ đuổi theo hướng của chúng ta.
Hai người Phong Quá Đình nào dám do dự, vội leo lên bờ.
Ba người vùi tấm ván gỗ sâu vào trong đất, hủy thi diệt tích. Sau đó nhắm hướng tây mà đi. Đến lúc trời sáng thì leo lên một ngọn núi cao, tìm chỗ nghỉ ngơi.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Sau khi trời sáng, chúng ta sẽ không còn cách nào ẩn thân. Có thể trốn được về Dương Châu hay không thì còn phải nhờ đến Khâu Thần Tích rồi.
Hai người gật đầu đồng ý. Bất luận thuyền của Lăng Hải vòng một vòng lớn cỡ nào thì cũng đã sớm về đến Dương Châu rồi. Sau khi Khâu Thần Tích nhận được tin báo, sẽ tự xuất động quân đội thủy và bộ, tận lực đuổi theo.
Phong Quá Đình trầm giọng nói:
- Ta vốn tưởng rằng, tổng đàn địch nhân sẽ thiết lập trên một trong những hòn đảo ở Hải Nam. Nhưng sau khi nhìn thấy người phụ nữ áo trắng, thì không thể không thay đổi ý nghĩ này. Với trí tuệ của nàng, nhất định sẽ bày nghi trận, khiến chúng ta cứ tưởng rằng như thế. Trên thực tế, tổng đàn Đại Giang Liên đã được thiết lập tại một nơi bí mật khác.
Long Ưng đồng ý nói:
- May mắn mà chúng ta còn có Phạm Khinh Chu. Nếu không thì sẽ tay không về gặp Thánh thượng mất. Ha ha.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Còn có chuyện gì buồn cười hay sao? Trời sắp sáng rồi, truy binh của địch nhân không còn cách chúng ta quá xa đâu.
Long Ưng hớn hở nói:
- Chỉ cần không bị địch nhân bao vây, vừa đánh vừa trốn, dựa vào một đao một kiếm hai đấm của chúng ta thì làm sao mà thua được.
Phong Quá Đình mỉm cười nói:
- Vạn huynh hỏi huynh đang cười chuyện gì đấy?
Long Ưng nói:
- Nói ra các người có lẽ không tin, ta vừa rồi nghĩ chính là quân cờ phía dưới.
Vạn Nhận Vũ ngạc nhiên nói:
- Trong thời khắc khó khăn này, khó có được người nào nhàn nhã, thoải mái như huynh.
Long Ưng nhìn quét qua vùng núi phía nam trước mặt, thản nhiên nói:
- Ta cho rằng vùng đất rộng lớn phía trước chỉ là một góc của Trung Thổ. Thất bại tối qua chỉ là một quân cờ trên cả một bàn cờ. Từ đó có thể nhìn thấy được thực lực của kẻ địch. Nhưng chỉ cần chúng ta chiếm được tiên cơ trên bàn cờ, giết đối phương không còn gì sót lại thì chúng ta sẽ trở thành người thắng.
Vạn Nhận Vũ quên mất việc bị truy đuổi, hào hứng nói:
- Trong trường hợp đó, chúng ta có thể lấy lại thế chủ động từ chỗ nào? Từ việc đánh cờ cho đến thu hoạch mà Phạm Khinh Chu nói vẫn là xa vời. Nhận thức không tốt thì sẽ dẫn đến thất bại.