Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 10: Q.4 - Chương 10: Thống soái mỹ nhân (thượng).




Gã ngừng lại một chút mới nói tiếp:

- Chúng ta đến Hải Nam đi. Sớm hay muộn gì thì chuyện cũng sẽ phát sinh, cho nên đối phương sẽ tập trung sự chú ý ở chỗ khác. Nhưng muốn đến Hải Nam, nhanh nhất và tiện nhất chính là đường biển. Chúng ta sẽ tập trung nguồn nhân lực, tăng cường canh gác, dùng thế lôi đình vạn quân, một lần nữa trừng trị bọn chúng. Theo tình hình hiện tại, lúc thuyền của chúng ta rời khỏi bến tàu đã lọt vào mắt của kẻ thù đang canh gác. Bọn chúng rời bến từ chỗ nước cạn. Khi phát giác ra chỗ khả nghi thì liền phát động lệnh đã bố trí từ trước. Thuyền trước mặt cố ý tăng tốc, đúng là thăm dò phản ứng của chúng ta mà. Chúng ta đã đánh giá quá thấp Đại Giang Liên rồi.

Phong Quá Đình nói:

- Nhưng thuyền trước mặt lại đi chậm hơn so với lúc trước.

Long Ưng rên rỉ:

- Mẹ ôi! Ta cảm nhận được phía sau có địch nhân đang tới.

Phong Quá Đình quát to:

- Lăng Hải!

Phụ trách chỉ huy thuyền này là Lăng Hải đầu óc mơ hồ, vội vàng chạy tới:

- Có mạt tướng!

Tại đài chỉ huy chỗ cột buồm, gã binh vệ nhảy xuống báo cáo:

- Trước sau đều có thuyền. Số lượng không rõ.

Long Ưng nhìn ra biển nói:

- Có tấm ván gỗ dài không? Càng dài càng tốt. Cộng thêm sáu mũi tên đồng và ba cây cung lớn.

Phong Quá Đình sợ hãi nói:

- Ngài tính làm gì vậy? Đây không phải là sông, mà là biển.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Lăng Hải mau đi xử lý chuyện Ưng gia đã phân phó. Nếu chậm thì sẽ không kịp.

Lăng Hải sắc mặt nghiêm túc lĩnh mệnh mà đi.

Từ trên đài quan sát nhìn xuống, phía trước đang có mười hai chiếc thuyền ba cột buồm của địch Phía sau là sáu chiếc lâu thuyền bốn cột buồm, tựa như từ hư vô chui ra mặt biển. Thực lực của hai bên cách xa nhau rất nhiều.

Long Ưng tê cả da đầu. Chiến trên sông và chiến trên biển là hai việc khác nhau, lại không thể ngược dòng, cách bờ quá xa. Nếu biển lặng thì còn đánh hòa, nếu biển động thì phải trông vào thể tích và tính năng của thuyền cùng với kỹ thuật lái thuyền.

Chiếc thuyền phía trước bắt đầu quay đầu về bờ. Mười hai chiếc thuyền địch tản ra như hình quạt, chặn ngay phía trước, thuyền nào xông vào là chịu chết. Nếu quay đầu thì lại càng chết nhanh hơn.

Còn chuồn qua hướng trái, bởi vì tốc độ của thuyền nhỏ không bì kịp thuyền lớn, nên đó cũng là một con đường chết.

Vạn Nhận Vũ hỏi:

- Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?

Phong Quá Đình đáp:

- Nhiều lắm là chỉ hai bình trà, chúng ta sẽ tiến vào trong tầm bắn của địch.

Lúc này, Lăng Hải cùng với sáu bảy thủ hạ vội vàng chạy tới, mang một tấm ván gỗ dày dài khoảng hai trượng, các vật liệu dự trữ để tu bổ thuyền, cung tên lớn và mũi tên.

Long Ưng nói:

- Ba người chúng ta mỗi người chia nhau một cây cung và hai mũi tên đồng.

Quay sang Lăng Hải, hắn nói tiếp:

- Tấm ván gỗ đặt ở boong thuyền.

Vạn Nhận Vũ cùng Phong Quá Đình đeo bao cung tên lên trên lưng giống như Long Ưng. Sức nặng đột nhiên gia tăng khiến cho tâm trạng của bọn họ càng nặng nề hơn.

Long Ưng quay sang Lăng Hải nói:

- Sau khi chúng ta lên bờ dẫn dụ địch nhân đi theo, hai người nên nhắm theo hướng đông mà đi. Khi đã bỏ rơi được địch nhân thì quay trở lại Dương Châu. Tuyệt đối không được đơn độc đến tìm chúng ta.

Lăng Hải thất kinh:

- Mọi người rời khỏi đây bằng cách nào?

Long Ưng cầm mũi tên gỗ, đi đến bên cạnh tấm ván trên boong, rồi nhìn xem hướng biển, cười ha hả:

- Đương nhiên là chạy trốn bằng cái này rồi. Cái này gọi là cùng tất biến, biến tất thông.

Vạn Trượng Vũ và Phong Quá Đình đi hai bên cạnh Long Ưng không thể không bội phục dũng khí đối mặt với sóng biển của hắn. Bọn họ vẫn còn cách bờ ít nhất mười dặm. Con sóng rất lớn. Nhìn qua đã là tim đập chân run rồi. Những con sóng phát ra tinh quang, có ma lực dị thường như muốn nuốt trôi vô số người.

Phong Quá Đình nhắc nhở Lăng Hải:

- Ngàn vạn lần phải nghe theo lệnh của Ưng gia. Nếu không ngươi và các huynh đệ sẽ bỏ mạng.

Lăng Hải bất đắc dĩ đáp ứng.

Long Ưng lại nói với hai người:

- Ta sẽ nhảy xuống trước với tấm ván gỗ này, điều chỉnh góc độ tấm ván gỗ ở mức tốt nhất, để hai người nhẹ nhàng đáp xuống tấm ván gỗ. Quá Đình ở giữa, Nhận Vũ phía trước, hiểu không?

Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình đồng thời hít một ngụm khí lạnh, nhưng cũng biết không còn biện pháp nào khác. Chỉ biết hy vọng khi đặt chân lên tấm ván gỗ sẽ không bị chìm là được rồi.

Long Ưng ném tấm ván gỗ xuống. Hai người kia không thể ngờ tới là hắn đồng thời nhảy xuống, đạp chân vào phần đuôi của tấm ván. Hai chân sinh ra lực hút chặt, tựa như đang lái tấm ván gỗ lao xuống mặt biển. Cơ thể của hắn chùng xuống, trọng tâm rơi vào chân sau. Chân trước dò xét. Tư thế của hắn cực kỳ đẹp mắt, giống như hợp lại làm một với tấm ván gỗ, động tác như đang cưỡi xe, khiến cho hai người kia vững tâm hơn. Sự sợ hãi đối với biển cả giảm đi không ít.

Ầm!

Long Ưng đáp xuống biển, trước tiên để người chìm xuống. Khi nước biển đến eo, đột nhiên, cả người bay lên, sau đó hạ xuống đỉnh một con sóng, nương theo sóng mà đi. Bọt nước bắn tung tóe. Hắn lại như mũi tên bay lên hơn mười trượng rồi lại quay người trong không trung, nghiêng nghiêng lao xuống, rơi vào đỉnh một con sóng khác, đuổi theo con thuyền. Trong nháy mắt đã song song với thân tàu. Tư thế nhẹ nhàng thoải mái giống như đang chơi một trò chơi vậy.

Long Ưng quát to:

- Quá Đình!

Quá Đình nào dám do dự, từ boong tàu lộn như con mèo, chuẩn xác đáp vào vị trí phía trước Long Ưng. Tấm ván gỗ chỉ hơi chìm xuống dưới một chút. Nhưng với trọng lượng cơ thể như vậy thì cũng đủ biết khinh công của y cao đến bậc nào.

Long Ưng quát:

- Nhận Vũ.

Vạn Nhận Vũ cứ theo đó mà làm, hạ xuống phía trước của Phong Quá Đình. Long Ưng, Phong Quá Đình giống như đang diễn xiếc, đồng thời vận kình, dùng lực đạo để chống đỡ khi Vạn Trượng Vũ nhảy xuống, tránh cho bản thân bị nguy hiểm. Ba người lại rơi vào đỉnh một con sóng khác, nghiêng nghiêng lách lách hướng phía bờ mà đi. Hình ảnh rất đẹp mắt.

Lăng Hải và đám thủ hạ đều buột mồm hoan hô. Thấy thuyền địch chỉ còn ba bốn dặm liền giương buồm nhắm thẳng hướng đông.

Đám người Long Ưng đằng vân giá vụ trên sóng biển trong màn đêm mà đi. Long Ưng cười ha hả nói:

- Toàn nhờ kinh nghiệm khó có được ở Hổ Khiêu Hạp, hôm nay mới có cơ hội tìm được đường sống trong chỗ chết.

Phong Quá Đình đón gió biển, thoải mái cười nói:

- Thống khoái, thống khoái. Vốn biển cả là bao la như vậy. Chưa bao giờ có cảm giác thống khoái như thế này.

Vạn Nhận Vũ trái trông phải mong, nắm giữ khoảng cách địch ta, kêu lên:

- Nhưng... đe dọa chúng ta nhất chính là con thuyền có hai cột buồm kia. Chúng đang chặn đường chúng ta.

Hai chân Long Ưng vận kình, ngăn cản một con sóng xoáy thật mạnh đang ập tới, khiến cho tấm ván gỗ bị mất cân đối, kêu to:

- Phía trước, ngoài hơn mười trượng đang có một con sóng hướng đến bờ, chúng ta cứ nương theo sóng mà đi. Có thể chống đỡ trước một bước. Đối phương sẽ thấy khó mà thay đổi. Cho nên chỉ cần cản được mũi tên đầu tiên thì có thể vượt qua kiểm tra.

Hai người kia không có được Ma chủng như hắn nên không thể cảm nhận được con sóng mạnh phía trước.

Phong Quá Đình vội hỏi:

- Huynh không cần đắn đo. Muốn chúng ta làm chuyện gì thì chúng ta làm chuyện đó. Nước biển đúng là mặn thật.

Hóa ra y bị một ít bọt sóng tung tóe bắn trúng miệng.

Chiếc thuyền có hai cột buồm kia đã thắp đèn, lao sang bên trái của bọn họ.

Chiến hạm địch hai bên càng đuổi càng gần, nhưng vẫn còn cách một con thuyền gần nhất hai dặm, nên nhất thời không tạo thành uy hiếp. Đương nhiên, nếu như bị mũi tên bắn trúng hoặc bị con thuyền đụng trúng thì lại chính là tình huống khác.

Lúc này còn cách bờ ba dặm.

Long Ưng quát to:

- Lên.

Hai người đề khí khinh thân, dùng lực hút tấm ván gỗ bay lên trời.

Ầm.

Long Ưng vỗ tay, phát ra ma chưởng, đánh mạnh vào mặt biển, kích thích con sóng, xé gió mà đi. Sau khi xông tới bảy tám trượng, Long Ưng đáp xuống đỉnh một con sóng khác, nhờ con sóng quay sang bên phải ngọn núi mà đi, hướng đến bờ, kéo dài khoảng cách với con thuyền ra.

Vạn Nhận Vũ lấy ra một cây tên, cười nói:

- Tấn công phủ đầu, hướng là thượng sách.

Vù một tiếng, y kéo cây đại cung thành hình trăng khuyết, bắn thẳng vào mục tiêu ngọn đèn rõ ràng cách bọn họ ba mươi trượng phía trước.

A aaaaaa!

Có tiếng hét thảm vang lên, cuộc chiến trên biển đã mở màn.

Long Ưng và Phong Quá Đình cũng dự đoán được thủ pháp bắn tên của thiên hạ đệ nhất cao thủ còn đáng sợ hơn so với dùng đao, nên cùng kêu lên vui mừng.

Mũi tên giống như con châu chấu bắn tới. Nhưng bởi vì bọn họ đang bẻ cong hướng, khoảng cách bất chợt kéo xa, nên đa số mũi tên đều rơi xuống biển. Chỉ có một số mũi tên cường lực do cao thủ bắn ra mới có thể uy hiếp được bọn họ, nhưng bị bọn họ dùng đại cung đẩy ra.

Ba người cùng kêu lên vui mừng.

Chưa được một khắc, ba người kề vai chiến đấu, đồng tâm hiệp lực.

Phong Quá Đình cười ha hả nói:

- Nào, ta và Vạn huynh so tài bắn cung.

Dây cung căng ra, cũng không nhìn trời giống như Vạn Nhận Vũ. Bởi vì ta trong tối địch ngoài sáng, nên khi nhìn thấy mũi tên dài thì lúc đó cũng là đại họa lâm đầu.

Tên địch đứng ở mũi thuyền bị cây tên xuyên qua ngực, ngã xuống đằng sau.

Long Ưng thở dài:

- Đáng tiếc là lão tử không có cách nào phân thân, nên không thể so tài bắn cung với mọi người.

Vạn Nhận Vũ cười nói:

- Không phải huynh có thể phân tâm khi đánh cờ sao?

Long Ưng tức giận nói:

- Nhưng bàn cờ thì không biết động đậy, hiểu chưa? Xem ta này.

Sau khi chưởng kình đánh tới, tấm ván gỗ chở ba người phút chốc vọt tới hơn mười trượng phía trước. Nước biển thấm đến bắp đùi của bọn họ, lập tức rơi xuống biển. Lại gặp một con sóng lớn khác, lại bị nước bắn trúng. Rồi lại tiếp tục vượt qua một con sóng khác.

Ba người lúc này chẳng còn dáng vẻ của một cao thủ, chỉ giống như ba tên điên.

Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình thi triển tuyệt kỹ, dùng tốc độ nhanh nhất bắn tên ra, khiến đối phương trận cước đại loạn, không cách nào phản kích lại.

Trong lòng hai người thầm bội phục Long Ưng có thể đoán trước được tình huống hiện tại. Tình huống trước mắt giống như một tác phẩm viết vội, nhưng sự thật lại là mưu tính sâu xa.

Thuyền địch sượt qua người bọn họ đến hai mươi trượng, không có cách nào chặn đứng được bọn họ.

Long Ưng bắn mũi tên từ hậu phương phóng tới, cười to:

- Không tiễn đấy. Mau ném bao đựng tên cùng trường cung đi.

Ba người cùng đáp xuống một ghềnh đá.

Long Ưng nói:

- Có bị đuổi theo hay không?

Vạn Nhận Vũ cố gắng chống người dậy, kiếm tảng đá ngồi xuống nói:

- Không đuổi theo, nhưng cũng phóng ra ngoài mấy chục chiếc cano cách chúng ta ba dặm. Người Đột Quyết phong tỏa hai bên, chạy đằng trước, dụ chúng ta tiêu hao hết sức lực, nhưng lúc này lại tháo chạy về phía tây.

Phong Quá Đình cũng nỗ lực dựng người dậy, ngắm bầu trời, cười khổ nói:

- Bây giờ thừa dịp bọn chúng chưa tiến hành bao vây chạy trước đi. Nếu bị rơi vào bẫy thì sẽ bị giết chết thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.