Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 117: Q.4 - Chương 117: Cuộc hành trình diễm tình(hạ)




Tiểu Ma Nữ lườm Thanh Chi đang sửa soạn hành trang, hỏi:

- Hôm nay có kế gì đối phó với địch?

Long Ưng vuốt ve cổ của con ngựa Tông nhi, ngẩng lên nhìn trời, nói:

- Sắp mưa to rồi, đây là thời cơ cắt đuôi kẻ địch tốt nhất, chúng ta đội mưa chạy một ngày đường, vừa có thể tranh thủ được một đêm mê đắm rung động lòng người nữa.

Tiểu Ma Nữ cười run cả người, đẩy hắn một cái, nói:

- Lại tiếp tục rồi, chuyện giữ khuôn phép này nọ đối với ngươi là không có tác dụng. Đáng giận nhất đó là, cho dù tên vô lại nhà ngươi hữu lễ hay vô lễ, chủ tớ tội nghiệp nhà ta đây vẫn cứ bị thua thiệt bởi bàn tay không chịu yên phận của ngươi.

Long Ưng vui vẻ nói:

- Đó là nàng nói, còn tiểu đệ làm vậy chỉ vì thương quá mà quan tâm thôi.

Rồi hắn đưa tay sờ cái gáy trắng nõn của nàng.

Tiểu Ma Nữ cười, né ra, nói:

- Bộ bổn cô nương là con ngựa của ngươi sao?

Long Ưng vỗ tay reo lên:

- Mau mặc áo mưa vào, đại đội du ngoạn lập tức lên đường.

Đi chưa được hai dặm đường, mưa to ào ào tuôn xuống, trời đất bao la mờ mịt, cây rừng đá núi chỉ còn là một bóng mờ, những đồi núi xa xa biến mất sau màn mưa, từng hạt mưa nối đuôi nhau tuôn xuống như quất vào mặt.

Long Ưng không mặc áo mưa, để mặc mưa gió táp vào mặt, quất roi thúc Tuyết Nhi lao tới trong màn mưa, hết sức khoái trá. Hai nàng cưỡi ngựa đuổi theo ngay phía sau hắn, hoàn toàn mất phương hướng, chỉ biết theo sát hắn, không ngừng tiến vào màn mưa mênh mông.

Trận mưa kéo dài nửa canh giờ, đến gần giữa trưa, mới mây tan mưa tạnh, mặt trời ló ra sau làn mây, chiếu khắp cả một vùng.

Lúc này Tiểu Ma Nữ và Thanh Chi mới nhìn rõ cảnh vật đẹp đẽ xung quanh. Đó là một vùng núi cỏ cây tươi đẹp, sau cơn mưa, núi đua nhau phô vẻ thanh tú, các khe suối đua nhau chảy, không khí nhẹ nhàng khoan khoái, các đỉnh núi gần xa đều không bị che phủ bởi mây mù, khiến mọi người cảm thấy như lạc vào tiên cảnh.

Trong ánh nắng nhu hòa chiếu rọi, cây xanh chọc trời. Cổ thụ che lấp mặt trời, núi cao sừng sững, hẻm núi sâu u tĩnh. Càng tiến sâu vào vùng núi, cảnh sắc càng ngoạn mục, cổ thụ um tùm, cành lá rậm rạp khó gỡ, lại có dòng suối từ khe nứt trên vách đá, cuồn cuộn chảy tràn.

Vượt qua một triền núi đầy đá vụn, phía trước xuất hiện một hồ nhỏ, trông như một người con gái đẹp nồng nàn, quyến rũ, một lòng chờ đợi người yêu trở về.

Hai nàng cùng kêu lên một cách duyên dáng, không đợi Long Ưng lên tiếng, đã giục ngựa chạy xuống.

Long Ưng không khỏi nhớ lại chiếc hồ xinh đẹp mà hắn cùng mỹ nữ Hoa Gian, Minh Huệ và Minh Tâm nghỉ đêm hôm nào. Tuy nhiên chiếc hồ kia nằm ở trên đường qua lại, còn hồ này nằm cách biệt, cũng không biết từng có người ghé đến hay chưa.

Cùng đi với nhau, Long Ưng dựa vào trực giác, chỉ chọn những nơi hoang dã không người mà tiến tới, không hề nghĩ rằng sẽ tới được một nơi như Bồng Lai tiên cảnh thế này. Đảo mắt nhìn quanh, trúc xanh từng đám, cây cối tốt tươi, đá núi hình thù kỳ dị, không giống giống cõi nhân gian.

Tiếng cười vui vẻ trong lúc đùa nghịch của hai nàng vọng lại, hòa trong tiếng nước chảy ào ào.

Long Ưng nhìn xuống, suýt nữa không tin ở đôi mắt của mình: Hai nàng đã xuống ngựa, cứ đứng như vậy mà cởi áo, tháo dây lưng, định xuống nước.Tiểu Ma Nữ quay lại nhìn hắn, cười duyên nói:

- Ưng lang canh chừng cho bọn ta đấy nhé!

Lần này hắn lại không tin ở lỗ tai của mình, Tiểu Ma Nữ lại gọi mình là “Ưng lang”? Có phải vì cảnh đẹp trước mắt, khiến nàng bộc lộ chân tình?

Long Ưng không chớp mắt nhìn hai nàng cởi cho đến khi chỉ còn áo lót bó sát người và chiếc quần ngắn lộ ra cặp đùi ngọc thon dài, trông như tiên nữ vừa bước ra từ sơn thanh thủy tú tràn đầy linh khí, rồi nhảy vào hồ nước xanh nhạt, long lanh trong suốt.

Long Ưng giục ngựa chạy đến bên hồ, tung người xuống ngựa. Trước tiên hắn dỡ đồ vật và yên trên lưng ba con ngựa xuống, để cho chúng nghỉ ngơi, ăn uống, rồi tới ngồi lên một tảng đá lớn cạnh bờ, ngắm hai nàng lúc lặn xuống, lúc nổi lên, duyên dáng xinh đẹp, da thịt trắng trẻo, sáng ngời.

Tiểu Ma Nữ phấn khởi nhìn hắn vẫy vẫy, kêu lên:

- Mau xuống đây!

Long Ưng vừa cởi quần áo, vừa nói:

- Lại gọi một tiếng “Ưng lang” cho ta nghe đi!

Tiểu Ma Nữ khanh khách cười duyên, quyến rũ chết người, nói:

- Ưng lang quỷ đầu to! Mau lăn xuống đây cho bổn cô nương, nếu không đêm nay ta bổ sung thêm mười phép tắc, để ngươi không thể “lợi dụng” được ta!

Long Ưng chừa lại quần đùi, quát to một tiếng, nhảy về phía hai nàng trong hồ nước, dọa cho hai nàng chạy tránh ra. Trong hồ tràn đầy cảnh xuân, tiếng cười vui vang vọng giữa không gian rừng núi bao la.

Ba ngày sau, ba người rời khỏi vùng núi, tới một mảnh rừng thưa dọc biên giới, dưới chân núi bằng phẳng. Ba người dừng ngựa, nhìn ngắm dải đất đồi núi đang bị bóng tối bao trùm.

Tiểu Ma Nữ thấy dáng vẻ Long Ưng như có điều gì suy nghĩ, hỏi:

- Nghĩ gì vậy?

Long Ưng nói:

- Cuộc sống không buồn không lo của chúng ta đã kết thúc.

Thanh Chi giật mình, hỏi:

- Địch nhân tới rồi sao?

Long Ưng lấy cung Chiết Điệp ra, lại lấy một mũi tên trong bao đựng tên treo ở yên ngựa, ung dung nói:

- Chỉ là trinh sát của địch nhân, tuy nhiên nếu không giết hắn, sẽ có rất nhiều kẻ địch nhanh chóng đuổi tới. Để đối phó chúng ta, khu đồi núi trước mắt là địa điểm rất lý tưởng.

Tiểu Ma Nữ tò mò hỏi:

- Ngươi cầm cái gì trên tay vậy?

Long Ưng phất tay, “xoảng” một tiếng, cung Chiết Điệp mở ra, ẩn hiện màu vàng rực dưới ánh trăng.

Tiểu Ma Nữ reo lên:

- Lại có loại cung thần kỳ như vậy sao?

Long Ưng đặt mũi tên vào dây cung.

Thanh Chi sợ hãi:

- Không nên giết người!

Long Ưng nhìn, mỉm cười:

- Nàng đúng là tiểu cô nương chưa hiểu giang hồ hiểm ác như thế nào, nàng không giết chúng, chúng sẽ tới giết nàng, đây là một cuộc chiến.

Thanh Chi không phục, nói:

- Người ta không phải tiểu cô nương, là ta sợ Ưng gia giết nhầm người tốt!

Đôi mắt Long Ưng sáng ngời lên một cách kỳ dị, thản nhiên nói:

- Nể mặt Thanh Chi, ta đây chỉ bắn gãy cái chân chó của chúng, được chứ?

Tiểu Ma Nữ định thần nhìn hắn, thở dài nói:

- Dáng vẻ lúc này của ngươi, khiến cho người khác sợ hãi.

Long Ưng biết đó là do mình đã tiến vào cảnh giới Ma Cực, bộc lộ ra khí thế của Tà Đế, mỉm cười nói:

- Đừng sợ, hễ đóng cửa phòng lại, ta lại trở thành đồ vô lại mà nàng thích.

Tiểu Ma Nữ bĩu môi:

- Ai thích ngươi?

Long Ưng bật cười ha hả:

- Đúng! Nàng không thích ta, nàng chỉ thích hôn môi ta thôi!

Tiểu Ma Nữ gắt lên:

- Long Ưng chết bầm! Không chịu nhường người ta một ly, một tí nào cả.

Long Ưng cười, nói:

- Trong lúc đại tỷ nói chuyện, ta nhắm trúng tên khốn đang âm thầm tiến về phía chúng ta.

Thanh Chi thực sự kinh ngạc, nói:

- Ưng gia nhìn thấy được sao?

Long Ưng nói:

- Ta không thấy, nhưng tâm nhãn của ta thấy!

Trong phút chốc, hắn kéo cung Chiết Điệp thành nửa vành trăng, mũi tên mạnh mẽ rời dây cung lao vụt đi, biến mất trong bầu trời đêm.

Hai nàng ngây người mà nhìn.

- Á...a...a!

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Long Ưng thúc ngựa ra khỏi rừng, kêu lên:

- Vợ lớn, vợ nhỏ, xin mời theo ta!

Giữa giờ Tý, ba người tới trước một ngôi miếu nằm trơ trọi bên bờ một dòng sông nhỏ, ghìm ngựa dừng lại. Long Ưng để hai nàng chờ ngoài cửa, nhày xuống ngựa, dùng dụng cụ của kẻ trộm mở khóa cửa miếu, đẩy cửa đi vào. Một lúc lâu sau, hắn quay lại, thông báo:

- Một ngôi miếu trống không, cũng may là có người thường xuyên lui tới quét dọn, không một hạt bụi. Phía hậu viện có hai phòng nhỏ, có giường không có chăn, có thể nghỉ lại một đêm. Đêm nay ai ngủ với ta?

Thanh Chi nói:

- Đương nhiên là tiểu thư ngủ với huynh rồi.

Long Ưng không để Tiểu Ma Nữ kịp phản đối, nói:

- Hai nàng vào miếu trước, chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm, ta đi một vòng dò xét tình hình quân địch, xem có tên nào xui xẻo lạc tới đây không.

Tiểu Ma Nữ lườm hắn một cái, dẫn Thanh Chi vào miếu.

Long Ưng thúc ngựa phi về phía gò cao xa xa, lòng thầm chấn động vì ánh mắt nồng nàn đắm đuối của Tiểu Ma Nữ dành cho mình. Trong ba ngày vừa rồi, hắn đã cố hết sức dùng ý chí để kìm chế những ý niệm không chính đáng của mình, xem như khắc khổ rèn luyện, để đạo tâm được vững vàng thanh tịnh. Một mặt, là hắn tôn trọng trinh tiết của hai nàng, không muốn hai nàng thất thân trước khi lấy hắn; mặt khác, hắn cảm thấy không nên phụ sự tín nhiệm của Địch Nhân Kiệt đối với hắn.

Lên đến gò cao, đồng thời cảm nhận được sự nguy hiểm, hắn thầm kêu không xong, ngước nhìn lên.

Một chấm đen đang lượn vòng trên không trung.

Long Ưng chạy xuống sườn dốc, ẩn sau đám cây rừng. Từ trên không trung, con chim ưng lao xuống.

Long Ưng lấy cung Chiết Điệp, mở ra, lắp mũi tên lên dây cung.

Chim ưng bay lên chỗ cao trăm trượng, bay về hướng đông bắc.

Long Ưng tung người rời lưng ngựa, đáp xuống một ngọn cổ thụ, quan sát phương hướng chim ưng bay đi, cho đến lúc nó ra khỏi tầm nhìn của mình, hắn vẫn dùng cảm ứng để theo dấu nó một lúc lâu.

Chim ưng này hẳn là chim ưng đi săn của người Đột Quyết, từ nhỏ nó đã được huấn luyện để trinh sát địch nhân từ trên cao, tương tự như thần ưng thông minh bén nhạy của Phong Quá Đình. May là hắn phát hiện sớm, nếu không đến khi rất nhiều kẻ địch đuổi tới, hắn vẫn không biết chuyện gì xảy ra.

Từ cự ly bay đi của chim ưng mà ước đoán, kẻ địch đang ở cách đây tối thiểu năm mươi đến sáu mươi dặm. Nếu để chim ưng dẫn đường, cho dù khởi hành ngay lập tức, địch nhân phải mất ít nhất hai canh giờ mới tới đây được, hắn và hai nàng có thể nghỉ ngơi một canh giờ, rồi tiếp tục cuộc hành trình.

Kế hoạch ban đầu của hắn là đến Đồng Quan trước, ngang qua thành phố và thị trấn sẽ không vào. Thế nhưng, do chim ưng của kẻ địch xuất hiện, hắn phải thay đổi hành trình, trước hết tránh vùng phụ cận các thành trấn lớn, rồi tính sau.

Vừa tập trung suy nghĩ, hắn vừa từ từ quay lại miếu.

Lúc còn cách miếu khoảng bảy, tám dặm, trực giác liền báo động.

Võ công của người đánh lén không kém Tham Sư Thiền, mãi cho đến lúc y tấn công, Long Ưng mới cảm ứng được. Kiếm khí kinh người từ phía sau, bên trái xé gió mà đến, tốc độ còn nhanh hơn tốc độ tung người của hắn, bất luận là về thời gian, góc độ và tốc độ đều gây khó dễ cho hắn. Cho dù hắn ngăn được, cũng sẽ giống như lần tên trộm hái hoa bị hắn đánh lén ở Thành Đô, cho đến lúc đứng chết, cũng không có cách nào cứu vãn thế thảm bại. Tuy nhiên, tình thế lúc này lại ngược lại, người đánh lén ở vào vị trí của hắn trước kia, còn hắn thì ở vào tình cảnh của tên trộm hái hoa.

Hắn cảm nhận được, người vừa tới không phải là Tăng Vương Pháp Minh, cũng tuyệt đối không phải Mạc Vấn Thường. Chẳng lẽ là Khoan Ngọc?

Hiện giờ, có một điểm khác biệt duy nhất giữa hắn và tên trộm hái hoa, đó là hắn đang ngồi trên Đề Đạp Tuyết vô cùng thông linh.

Bỗng nhiên Tuyết Nhi dừng lại, vó trước bật lên, thân hình dựng thẳng lên.

Long Ưng rất muốn cười lên ha hả, nhưng thời gian không cho phép, tay trái liền bổ tới.

Do Tuyết Nhi dừng lại và dựng thẳng người lên, một nhát kiếm tinh diệu của người đánh lén bị lỡ đà, phải tạm thời biến chiêu, thanh kiếm giơ lên, như đưa cho Long Ưng tùy ý phản đòn, mọi tính toán đều sai một ly đi một dặm.

“Keng”, kiếm và chưởng chạm nhau, lại phát ra tiếng va chạm của kim loại.

Thì ra Long Ưng ngầm vận Tụ Lý Càn Khôn, dồn toàn lực, nhằm vào lưỡi kiếm sắc bén của đối phương, ma kình như lũ quét cuốn vào lưỡi kiếm.

Người đánh lén kêu lên, bay ra ngoài như diều đứt dây. Long Ưng thầm nghĩ, đúng là phụ nữ, càng không chịu buông tha, từ lưng ngựa nhảy lên, đuổi theo như bóng với hình.

- Vút! Vút! Vút!

Ba mũi tên liên tiếp nhau được phóng ra từ nữ lang mặc y phục dạ hành, mặt bịt vải đen.

Long Ưng thầm kêu lợi hại, biết rõ ngăn được mũi tên thứ nhất, không ngăn được mũi tên thứ hai, bởi vì đối phương ra tay chính xác đến cực điểm, đồng thời cùng từ ba mũi tên kia đoán được nàng ta là ai, bởi vì ngày trước, tên chiến sĩ Bí tộc cũng hóa thân thành tên trộm hái hoa, ở Thành Đô cũng dùng ám tiễn để giết người diệt khẩu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.