Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 116: Q.4 - Chương 116: Cuộc hành trình diễm tình(thượng)




Hai nàng tắm xong, thân thể thơm tho, quay lại không ngừng cười đùa. Tiểu Ma Nữ thấy chỉ có một cái lều, ưỡn người lên hỏi tôi Long Ưng:

- Đã biết là tiểu tử nhà ngươi lòng dạ mờ ám, nhưng không ngờ ngươi lại dám trắng trợn như vậy, chỉ mang một cái lều, ép bổn cô nương phải ngủ chung với ngươi.

Long Ưng liếc nàng, ra vẻ vô cùng vô lại mà nói:

- Dường như Tiểu Ma Nữ đại tỷ đã quên lời đồng ý cùng ăn cùng ngủ, nào là sẽ ngủ chung trong khách sạn, ngủ ở nơi rừng núi hoang vu. Đã ngủ chung trong khách sạn rồi, bây giờ có phải là đến lúc ngủ ở nơi rừng núi hoang vu không nào?

Thanh Chi đưa vai đụng Tiểu Ma Nữ một cái, rồi cười hì hì, đi phơi quần áo mới giặt.

Tiểu Ma Nữ tức giận, trừng mắt nhìn Long Ưng, rồi nhịn không được phải phì cười, trong ánh lửa thấp thoáng, đẹp đến mức không gì sánh được. Nàng ngang ngược nói:

- Bổn cô nương không thèm để ý tới ngươi, tóm lại người ta chưa gả cho ngươi, ngươi không được...không giữ khuôn phép đối với người ta!

Vẻ mặt cợt nhả, Long Ưng nói:

- Đại tỷ, đó là đại tỷ sợ Thanh Chi biết mình còn dâm đãng hơn cả nàng ấy.

Tiểu Ma Nữ nổi cáu:

- Long Ưng chết bằm!!!

Long Ưng đầu hàng, nói:

- Hai người vào lều ngủ đi, ta ở ngoài canh cho hai người ngủ, vậy là hết chuyện!

Tiểu Ma Nữ giậm chân, sẵng giọng:

- Không được!

Long Ưng thật sự kinh ngạc:

- Thế này không được, thế kia cũng không được, rốt cuộc là đại tỷ muốn thế nào?

Tiểu Ma Nữ đỏ bừng mặt, nói:

- Ngươi ngủ một mình ở bên ngoài, làm sao ta ngủ yên cho được? Thế này đi, cho phép ngươi được ngủ trong lều, nhưng phải có điều kiện.

Long Ưng vui mừng, hỏi:

- Điều kiện gì vậy? Xin đại tỷ chỉ giáo.

Tiểu Ma Nữ ngồi lên tảng đá mà Long Ưng dọn cho nàng, nũng nịu nói:

- Không được cởi quần áo của ta, những chuyện khác đều có thể.

Long Ưng mừng rỡ:

- Những “chuyện khác đó” là thứ gì?

Tiểu Ma Nữ bước tới kề tai hắn nói:

- Chính là những thứ đối với ngươi là đồ tốt, đối với người ta là thứ khốn nạn. Hiểu chưa, đồ chết bằm ngu ngốc?

Long Ưng biết nàng động lòng xuân, nhưng trong lòng thầm kêu khổ, có nên coi lời khuyên chân thành của Vạn Nhận Vũ như gió thoảng qua tai không đây?

Trong lòng hơi động, hắn hỏi:

- Trước lúc lên đường, Quốc lão có nói gì với nàng không?

Tiểu Ma Nữ ngọt ngào đáp:

- Cha hỏi có phải người ta đã chịu gả cho ngươi, người ta đáp...Ứ, không nói đâu! Ngươi là cái đồ chết bằm!

Long Ưng mở cờ trọng bụng, nói:

- Có phải cha nàng nói, nếu Tiên Nhi đã cương quyết không lấy được hắn thì không lấy chồng, vậy nếu như hắn muốn động phòng hoa chúc trước, thì con cứ cùng hắn động...Ối!

Tiểu Ma Nữ giở lại ngón cũ, nghiến răng véo chỗ thịt mềm mại trên đùi non của hắn, ngúng nguẩy phản đối:

- Không phải như vậy! Hừ, ngươi đúng là chỉ thích xuyên tạc bậy bạ, tâm địa vô cùng xấu xa! Ư...m...

Long Ưng dùng đôi mội bịt miệng nàng lại, sau khi hôn xong mới buông nàng ra, hớn hở nói:

- Rồi Tiên Nhi sẽ nhanh thấy thôi, phu quân tương lai khốn kiếp của nàng càng xấu thì càng làm cho nàng thỏa mãn, niềm vui sướng ở trong đó, nàng sẽ rõ ràng thấu đáo rất nhanh.

Tiểu Ma Nữ mềm như cọng bún dựa vào người hắn, nói một cách hồn nhiên và đáng yêu:

- Long Ưng chết bằm! Ngươi hại Tiên Nhi thật thê thảm, sau khi đến Trường An liền bỏ người ta lại, một mình tới Tây Vực (1) mà tha hồ phong lưu khoái hoạt, còn muốn tìm mỹ nữ tóc vàng của ngươi, Tiên Nhi phải làm sao chứ?

Long Ưng nói:

- Có nỗi khổ chia ly, mới có niềm vui đoàn tụ. Nàng nói xem, ta có thật sự muốn đến một nơi xa xôi khô cằn sỏi đá như vậy không? Ta làm vậy cũng chỉ vì sự hòa bình yên ổn của Trung Thổ mà thôi. Sau khi từ Tây Vực trở về, tiểu đệ sẽ lập tức đến gặp phụ thân nàng cầu hôn, danh chính ngôn thuận động phòng lần thứ mười bảy. Chao ôi...i...i!

Tiểu Ma Nữ sẵng giọng:

- Một lần còn chưa có, ở đó mà đòi thêm mười sáu lần, dẹp ngay mộng tưởng hão huyền của ngươi cho bổn cô nương!

Long Ưng lớn tiếng kêu đau, vội nói:

- Động phòng lần thứ nhất hay là lần thứ mười bảy, đợi ăn no bụng xong rồi mình suy xét tiếp nhé! Ha ha!

Hắn lập tức lộn một vòng, ngã về phía sau, lập tức, như một con cọp cái hung tợn, Tiểu Ma Nữ đuổi theo sau như bóng với hình.

...

Long Ưng chui vào lều, hai chủ tớ Tiểu Ma Nữ và Thanh Nhi thì thầm trò chuyện hết sức vui vẻ. Mê hồn nhất là hai nàng đã thay áo ngủ bằng vải bông, ôm sát người và quần dài. Quần áo của Tiểu Ma Nữ đều màu vàng, áo lót màu trắng, có hoa văn chìm là những đóa hoa. Thanh Chi mặc toàn xanh, trong ánh sáng thấp thoáng của ngọn đèn, người còn tươi đẹp hơn hoa, tràn đầy xuân ý. Trong lều chỉ có hai chiếc chăn bằng tơ tằm, mỗi nàng đắp một cái, ngồi song song dựa vào vách lều, nhẹ nhàng thoải mái.

Tiểu Ma Nữ thấy Long Ưng quay lại, bĩu môi oán trách nói:

- Nãy giờ ngươi đi đâu vậy? Hơn nửa canh giờ lận!

Long Ưng cởi áo khoác ngoài ra, để một bên, thầm nghĩ muốn đưa các nàng “Châu về Hợp Phố”, còn khó hơn lên trời. Hắn nửa ngồi, nửa quỳ trước hai nàng, nói:

- Vì hạnh phúc và niềm vui sướng của chúng ta đêm nay, tiểu đệ đi thám thính tình hình quân địch, thuận tay xóa bỏ mấy dấu vết có thể khiến địch nhân lần ra chúng ta. Ha ha, hai vị đại tỷ thơm quá!

Tiểu Ma Nữ hỏi:

- Ai đang theo dõi chúng ta?

Long Ưng bước tới trước hai bước, cho đến khi đụng phải chân cách một lớp chăn của hai nàng, vờ nghiêm trang nói:

- Kẻ địch của chúng ta là hai thế lực khổng lồ đứng đầu giang hồ hiện nay, một là Tăng Vương Pháp Minh đứng đầu giả Phật môn, hai là Đại Giang Liên hùng bá Trường Giang, đều không dễ đối phó.

Tiểu Ma Nữ phấn khởi hỏi:

- Chúng ta đối phó như thế nào?

Long Ưng ung dung nói:

- Trước khi đến Đồng Quan, không thể để địch nhân tìm được chúng ta, tạo nên tình thế địch ngoài sáng, ta trong tối, tốt nhất là khiến hai phe địch đánh nhau, chúng ta có thể làm ngư ông đắc lợi.

Thanh Chi sợ hãi hỏi:

- Còn Chi Nhi thì làm sao đây?

Đôi mắt đẹp long lanh, vẻ mặt hưng phấn, Tiểu Ma Nữ nói:

- Hình như em quên mất bổn tiểu thư là cao thủ, tối hôm qua vừa đánh bại đệ nhất cao thủ của tái ngoại.

Thanh chi buồn bã nói:

- Nhưng Thanh Chi không phải là cao thủ! Lúc đánh nhau, biết trốn vào đâu đây?

Tiểu Ma Nữ cười hì hì, nói:

- Tuy em không phải là cao thủ, nhưng là “vợ bé” của cao thủ, sợ gì chuyện đó!

Thanh Chi hết sức lúng túng, nói:

- Nếu em là vợ bé, thì tiểu thư là...vợ cả.

Cả khuôn mặt Tiểu Ma Nữ đỏ bừng, sẵng giọng:

- Nha đầu này nói cái gì vậy? Càng lúc càng bậy bạ! Tối hôm qua ngươi “vui vầy” với hắn, còn ta vẫn là “Hoàng hoa khuê nữ”! (1)

Thanh Chi oan uổng kêu lên:

- Thanh Chi không có!

Tiểu Ma Nữ cười duyên, nói:

- Không có cũng phải coi như có, ai bảo ngươi nói ta là “vợ cả”? Á!

Hai bàn tay tai quái của Long Ưng luồn vào trong chăn, nắm bắp chân nàng.

Khuôn mặt tràn đầy vẻ quyến rũ, Tiểu Ma Nữ liếc hắn:

- Ngươi phải giữ khuôn phép!

Long Ưng nói:

- Tiểu đệ đang nghiêm túc giữ khuôn phép đây.

Tiểu Ma Nữ nhắm, mắt lại, nói:

- Ta muốn lập khuôn phép mới.

Thanh Chi không biết tay hắn đang làm gì trong chăn, nhưng cũng biết là không phải chuyện tốt gì, ngượng ngùng cúi mặt, không dám nhìn Long Ưng.

Long Ưng rút tay lại, đắc ý nói:

- Muộn rồi, chúng ta ngủ một giấc, thích ngủ bao lâu thì ngủ, có điều, chỉ cần ngửi mùi thơm của Tiên Nhi và Thanh Chi, cũng đủ liên tục mơ thấy mộng đẹp. Xông xáo chốn giang hồ như thế này, thật sự là vô cùng thoải mái.

Hắn búng ngón tay, ngọn đèn tắt ngúm, trong lều lập tức tối đen.

Ngoài lều vang lên tiếng côn trùng rả rich khiến lòng người xao động, pha lẫn với cảm giác inh tai. Tuy nhiên nghe quen, lại giống như xung quanh đều im ắng. Cảm giác đó có thể nói là mê người.

Long Ưng “sột soạt” cởi bỏ bộ võ phục, tháo giày, sau khi xếp gọn một bên, kiên quyết chui vào giữa hai nàng, cười nói:

- Đừng sợ, tiểu đệ không chỉ là chính nhân quân tử, mà còn đọc sách, hiểu lễ nghĩa, ha ha, đặc biệt là lễ nghi của Chu Công (2).

Tiểu Ma Nữ kêu lên:

- Long Ưng chết bầm!

Rồi vẫn quấn trong chăn, nhào vào lòng hắn, đôi tay trắng như ngọc đấm như mưa vào ngực hắn, đương nhiên là không có bao nhiêu sức lực, đánh cho Long Ưng cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Lập tức Thanh Chi chui vào trong chăn, che khuôn mặt đỏ bừng lại.

Cuối cùng Tiểu Ma Nữ cũng hết hơi, nằm trên người Long Ưng, nũng nịu thở hổn hển.

Long Ưng yêu thương vuốt ve cánh tay ngọc ngà của nàng, cảm nhận được làn da thịt nõn nà bên trong áo mỏng, nói:

- Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, đến lúc rồi đó!

Tiểu Ma Nữ dịu dàng nói:

- Nhưng người ta chưa gả cho ngươi mà! Sao có thể “hữu lễ” với người ta như vậy? Hi hi!

Tiếng Thanh Chi từ trong chăn vọng ra, vẻ oán trách:

- Tiểu thư à, tiểu thư nói như vậy, không phải là lửa đổ thêm dầu sao?

Long Ưng ôm Tiểu Ma Nữ trượt xuống, nằm bên cạnh Thanh Chi, tâm thần mê mẩn nói:

- Thanh Chi yên tâm, Long Ưng ta là người rất sợ bị người ta tố giác, cho nên tuyệt đối tuân theo khuôn phép, chỉ cần hai vị mỹ nhân chịu trả lời ta một vấn đề.

Tiểu Ma Nữ không nhịn được, cười đến gập cả người, nói:

- Còn tưởng lý do gì đó khiến ngươi giữ khuôn phép, hóa ra vì sợ bổn cô nương tố giác, nên mới ngoan ngoãn, thế thì còn ra cái gì?

Thanh Chi thở hổn hển, cười hỏi:

- Đáp ứng ngươi chuyện gì nào?

Long Ưng thò tay vào trong chăn nàng, ôm chầm lấy nàng, nghiêm trang nói:

- Vợ cả, vợ bé của ta, đêm nay hai nàng muốn ta “hữu lễ” hay vô lễ đây?

Hai nàng đều ngẩn ra, biết đã trúng kế, vừa bực mình, vừa buồn cười, kêu to phản đối.

Long Ưng phát ra ma khí, đưa vào trong cơ thể hai nàng, một lát sau, hai nàng thở đều, ngọt ngào đi vào mộng đẹp.

Long Ưng hưởng thụ không khí đầy quyến rũ, ngọt ngào trong lều, ngủ thật say.

Gió từ hẻm núi từ cánh đông hoang vắng bên ngoài thổi tới, mây đen kéo tới càng lúc càng nhanh, cho dù người không biết xem thời tiết, cũng biết sắp có bão.

Tiểu Ma Nữ và Thanh Nhi hợp sức dỡ lều xuống, thu dọn hành trang.

Long Ưng vuốt ve, vỗ về Hắc nhi và Tông nhi, truyền ma khí sang, cải thiện thể chất cho chúng.

Bởi vì gần gũi lâu ngày với Tuyết nhi, hắn hết sức thông thuộc từng đường gân, thớ thịt, huyết khí và kinh mạch của ngựa, yêu người yêu cả ngựa, nên không tiếc hao tổn chân khí.

Tiểu Ma Nữ Địch Ngẫu Tiên hoạt bát nhanh nhẹn tới bên cạnh hắn, duyên dáng hỏi:

- Ưng gia đang xoa bóp cho chúng sao?

Long Ưng nín cười đáp:

- Không! Ta chưa kịp thay gân đổi cốt cho chúng. Ối!

Tiểu Ma Nữ rút bàn tay vừa nhéo ngay chỗ thịt non của hắn lại, hung dữ nói:

- Lại dám chửi xéo bổn cô nương là ngựa!

Long Ưng cười khổ, nói:

- Đại tỷ dĩ nhiên không phải là ngựa thường, mà là con ngựa phấn son xinh đẹp.

Tiểu Ma Nữ không biết nghĩ tới chuyện gì, mặt đỏ bừng, giậm chân nói:

- Ngươi dám lặp lại lần nữa!

Long Ưng nhún vai:

- Không nói thì không nói, nàng quản được người của ta, không quản được miệng của ta, lúc quản được miệng của ta, lại không quản được tim của ta. Ha ha! Tim trao cho nàng thì như thế nào? Lão tử còn có ba hồn bảy vía!

Tiểu Ma Nữ ngẩn ra, rồi cười đến mức không thở nổi, nắm vai hắn để giữ thân thể đang nhũn ra của mình, khổ sở lắm mới nói được:

- Cho ngươi tức chết luôn!

Long Ưng hôn khuôn mặt nàng, nói:

- Tiên Nhi thấy vui sao?

Tiểu Ma Nữ đáp:

- Chưa bao giờ vui như vậy, thì ra lưu lạc giang hồ lại vui như vậy.

Long Ưng thầm nghĩ bây giờ là du sơn ngoạn thủy, chứ lưu lạc giang hồ cái nỗi gì? Chỉ toàn chàng chàng thiếp thiếp, lưu luyến không dứt.

(1) Thời cổ, các cô gái Trung Quốc chưa lập gia đình, thích dán “hoa vàng” hoặc dùng màu vàng vẽ các hoa văn lên trán hoặc hai bên thái dương. Đồng thời “Hoàng hoa” cũng chỉ hoa cúc, một loại hoa khinh thường giá rét mùa đông, thường được dùng để chỉ người có tiết tháo. Cho nên, khi gọi một cô gái là “Hoàng hoa khuê nữ”, ý nói cô gái đó chưa kết hôn, còn giữ vững trinh tiết.

(2) Chu Công: Chu Công tên thật là Cơ Đán, là công thần khai quốc nhà Chu, Trung Quốc. Ông có công giúp Chu Vũ Vương (Cơ Phát) lập ra nhà Chu (1122 - 256 trước Công nguyên), giành quyền thống trị Trung Hoa từ tay nhà Thương. Ông là con thứ tư của Chu Văn Vương, em Chu Vũ Vương, vì đất phong của ông ở Chu (nay ở phía bắc huyện Kỳ Sơn, thành phố Bửu Kê, tỉnh Thiểm Tây) nên gọi là Chu Công, hoặc Chu Công Đán, là nhà chính trị, quân sự, tư tưởng đời Chu. Ông còn định ra nhiều lễ nghi. Tương truyền, thời kỳ đầu nhà Chu, nam nữ sống buông thả, Chu Công thấy vậy không ổn, cho nên đặt ra quy định, trước khi kết hôn, nam nữ không được có quan hệ tình dục. Về sau người ta gọi đó là lễ nghi của Chu Công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.