Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 22: Q.3 - Chương 22: Lực đẩy cường địch (hạ) – Trên sông ra oai (thượng).




Nhân lúc ngọn lửa đang cháy hừng hực bỗng tắt hẳn, trời đất tối đen, Mộng Điệp búng ra hàng loạt quân cờ, không cần để ý là quân đen, quân trắng gì cả, lấy hết sức bình sinh búng mạnh về phía kẻ địch.

Một tiếng kêu la thảm thiết vang lên.

Long Ưng rút Xà Thủ đao ra, tranh thủ xâm nhập vào trận địa của địch, phía bên kia không hề biết vị trí của hắn, mà hắn thì dùng linh giác của ma cực, giết bất cứ kẻ nào xuất hiện trước mặt hắn, từng đường đao không chút lưu tình, hắn còn tiện chân giẫm nát những cây cung rơi trên mặt đất.

Lúc này Mộng Điệp đã lén tiến đến gần, vòng ra phía sau địch, nhanh như quỷ mị, đi tới đâu kẻ địch ngã lăn đến đó, không thể kết thành trận thế.

Mạc Vấn Thường đứng trước cửa lầu quan sát, tiếng kèn hiệu vang lên, một toán người gần nhất theo hiệu lệnh xông tới.

Lúc này Long Ưng đã hội hợp với Mộng Điệp ở giữa trận chiến, không tiến lên mà lùi lại, lùi về chỗ đường núi, nhân lúc trời tối trốn trên một cây đại thụ. Nhóm canh cổng giờ chỉ còn lại hơn hai chục mạng, đủ biết trận vừa rồi khốc liệt cỡ nào.

Sau khi mấy ngọn đuốc ở cửa lầu bị dập tắt, có thể thấy tình hình đã thay đổi hoàn toàn, Mạc Vấn Thường không thể tiếp tục dùng cung nỏ nữa. Hơn nữa, các thủ hạ của y ở phía Thiên Sư Động đều đã bị tiêu diệt, phía Đạo môn có thể đánh giết tới bất cứ lúc nào.

Cuối cùng Long Ưng cũng đã thấy Mạc Vấn Thường.

Người này có thể chỉ tóm tắt bằng một câu đó là “nam sinh nữ tướng”, khuôn mặt thanh tú hệt như con gái, đôi mắt lấp lánh, nhưng toàn thân có tà khí bao quanh, dù đang trong lúc bị lật ngược tình thế, nhưng y vẫn khá bình tĩnh, mang phong thái của một cao thủ đã lường trước mọi tình huống.

Còn cô gái áo đỏ thì cũng đẹp tuyệt trần, chỉ có điều đôi mắt đầy vẻ đa tình quyến rũ, có thể ví với Thái Bình công chúa vậy. Cả hai đều có vẻ đẹp mê người.

Tiếng của Đan Thanh Tử truyền tới từ Thượng Thanh Quan:

- Phạm đạo hữu rốt cuộc cũng đến rồi.

Long Ưng đáp lại một tiếng, rồi hướng về phía Mạc Vấn Thường kêu lên:

- Mạc Vấn Thường, giờ sao đây? Kế hoạch ám sát bị phát hiện, giờ đây đám thủ hạ ở phía Thiên Sư Động của ngươi cũng đã bị lão tử quét sạch, chỉ còn lại đám các ngươi thôi.

Tiếp đó hắn đưa tay ôm lấy Hoa Gian mỹ nữ, thấp giọng nói:

- Đại tỷ, tỷ kín đáo qua trước đi!

Mộng Điệp nghe vậy, lập tức rời đi.

Tiếng của Mạc Vấn Thường lại vang lên:

- Thì ra người anh em Phạm Khinh Chu tự xưng là Ngoạn Mệnh Lang (Sói liều mạng), ngươi rỗi rảnh đến đây can thiệp vào chuyện của Mạc mỗ tự nhiên muốn làm gì cũng được, đương nhiên phải nhận lãnh hậu quả. Có gan thì tới chơi với Mạc mỗ một trận, chỉ cần Mạc mỗ kém một chiêu, nửa thức, lập tức rút ngay, tuyệt đối không nuốt lời. Nếu không người của Mạc mỗ sẽ lập tức xông vào cửa quan, xem Phạm huynh có đủ bản lĩnh để ngăn cản hay không?

Đám võ sĩ áo đen nghe vậy liền đồng thanh hò reo, sĩ khí trào dâng mạnh mẽ.

Long Ưng thầm kêu lợi hại. Y đã nghỉ ngơi hồi sức, bản thân hắn thì đang bị thương, toàn thân mệt mỏi rã rời, chẳng cần đánh cũng biết kết quả ra sao. Kể cả năng lực như của “công tử đa tình” Hầu Hi Bạch năm đó cũng chẳng thể dồn chết được y, nên dù là đấu tay đôi sòng phẳng, Chủng Ma đại pháp của mình có thể chiến thắng y hay không, vẫn là một ẩn số. Cho nên kẻ gian tà thành danh hơn 20 năm kia, chỉ cần tùy tiện nói mấy câu, lập tức phá tan ưu thế mà hắn đã cố gắng tạo ra.

Dù vậy thì Long Ưng cũng có biện pháp đối phó, hắn cười ha hả, nói:

- Với tư cách và địa vị của Mạc huynh, sao có thể lợi dụng chút tiện nghi nhỏ nhoi này? Như thế này đi! Ngươi để lão tử nghỉ ngơi một canh giờ, sau đó quyết tử, ta sẽ lấy thủ cấp của ngươi lập đàn tế vong hồn.

Nói xong hắn liền nhảy qua bờ sông, xuôi theo sườn núi, lẻn tới Thượng Thanh Quan.

Mộng Điệp cười duyên dáng, nói vọng theo:

- Có một canh giờ thôi, nam nữ đều có cặp để đấu với nhau. Hay cứ để ta chơi với Phụng Chân muội một trận, coi như là khai vị đi?

Long Ưng đang vượt qua những bụi cây, tảng đánghe mỹ nhân Hoa Gian nói vậy, thầm khen ngợi, nàng đúng là cực kỳ thông minh.

Chẳng những cho hắn biết nàng đã lên tới Thượng Thanh Quan, còn đánh lạc hướng chú ý của địch, để cho mình có cơ hội đánh lén.

Thẩm Phụng Chân vẫn chưa trả lời, Mạc Vấn Thường liền quát:

- Vậy mà cứ nói nhảm mãi! Tấn công!

- Từ từ!

Long Ưng đáp xuống từ trên cao, đứng trên thềm đá, quát lớn:

- Muốn chết sao? Xem thuật bắn cung của ta rồi hãy nói.

Hắn nhún người, nhảy lộn vòng đáp xuống mái nhà dưới sườn núi, cầm lấy cây cung mà Đạo cô đưa cho, bắn một mũi tên lên bầu trời đêm.

Từ khi xuất đạo đến nay, vũ khí có thể phát huy Chủng Ma đại pháp tốt nhất chính là cung tên, có thể dùng tên hạ thủ được kẻ địch cách xa cả dặm, tầm bắn cực xa, hơn nữa bách phát bách trúng, nhất là mũi tên đi theo quỹ đạo vòng cung, rất khó phòng bị.

Ngoài Đan Thanh Tử ra, kể cả Mộng Điệp lẫn kẻ địch hay phe mình, đều không biết hắn đang nhắm vào ai.

A A A A....

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một tên áo đen đang cầm bó đuốc bị một mũi tên dài đâm xuyên qua ngực, bó đuốc rơi xuống đất, tạo nên cảnh hỗn loạn.

Tiếng kèn vang lên, Mạc Vấn Thường thấy có biến, lập tức phát lệnh tấn công toàn diện.

Võ sĩ hai bên cánh hùng hổ tiến tới.

Long Ưng

Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, mục tiêu là những tên đang cầm đuốc trên tay, tất cả đang chìm dần vào bóng tối. Khi không nhìn thấy gì, kẻ thua thiệt nhất định là phía tấn công.

- Tiêu !

Mục tiêu lần này của Long Ưng là Mạc Vấn Thường.

Mũi tên bay tới trước mặt, Mạc Vấn Thường chẳng cần nhìn, đưa tay trái lên tóm lấy mũi tên, rồi vọt tới như một tia chớp, lướt qua đám áo đen, với tốc độ kinh người đánh về hướng Thượng Thanh Quan, những mũi tên bắn ra từ sườn núi đều đã bị đánh văng.

Long Ưng hoảng hồn, không ngờ được nhân vật này lại có sức mạnh kinh khủng như vậy.

Mộng Điệp chạy bên cạnh Đan Thanh Tử, nghênh tiếp Mạc Vấn Thường.

Thẩm Phụng Chân vội vàng bám theo sau Mạc Vấn Thường, đánh giết phía Đạo môn.

Long Ưng nhảy xuống từ mái nhà, tung hai cú đá nhanh như chớp về phía Mạc Vấn Thường.

Mộng Điệp và Mạc Vấn Thường trao đổi hơn mười chiêu, đều là thủ pháp đồng quy vu tận, nhưng với kỳ công “Bất Tử Ấn”, đối phương đã phải chịu lép vế.

Mạc Vấn Thường vừa đối phó với Mộng Điệp tấn công cận chiến, vừa nghiêng đầu né cú đá của Long Ưng.

Huỵch! Huỵch! Huỵch!

Đan Thanh Tử đang cùng các cao thủ nguyên lão Đạo môn, dùng Cách không chưởng đánh về phía đám người Thẩm Phụng Chân đang bao vây ba người Long Ưng, khiến đám người kia bị chấn động, phải dừng lại tiếp chiêu, nhưng không có vẻ bị ép lui. Qua đó có thể thấy được võ công của đám cao thủ này cao cường như thế nào.

Khi bọn võ sĩ áo đen đã tiến vào tầm bắn, một cơn mưa tên bắn ra từ mái nhà, hướng đến bọn chúng.

Long Ưng co chân, chân kia tụ hết ma công toàn thân, đánh thẳng vào mớ tóc dài của Mạc Vấn Thường.

Kết quả trận chiến đêm này đặt cả vào cú đá này, hơn nữa đối phương không thể biết được rằng ma công mà chúng đang đối đầu kỳ dị đến mức nào.

Pháp Minh không tiếc bất cứ thứ gì để cướp bằng được Vô Thượng Trí Kinh, xem ra là để tìm cách khắc chế tuyệt kỹ này của hắn.

Ầm!

Cú đá vừa chạm đích, một âm thanh ghê rợn đầy tính hủy diệt vang lên, vang vọng xa gần.

Long Ưng nương theo sức ép tung người lên nóc điện, bay ngược về chỗ cũ.

Mạc Vấn Thường chấn động mạnh, buộc phải lùi lại, còn trúng thêm hai chỉ của Mộng Điệp vào vai trái và cánh tay phải, dưới chân thì trúng một cước của nàng, vội vàng lùi về phía sau một quãng. Thẩm Phụng Chân lớn tiếng quát giữa đám người:

- Rút lui!

Mộng Điệp tiếc hùi hụi, cũng biết cơ hội giết y đã mất.

Một tiếng kèn vang lên, kẻ địch đều lùi lại, lần lượt trật tự lùi vào phía cửa lầu.

Long Ưng đáp xuống bên cạnh Mộng Điệp, lấy tay áo lau vệt máu trên miệng, hỏi:

- Vết thương của lão tiểu tử sao rồi!

Mộng Điệp cắn răng:

- Chân khí hộ thể của hắn thâm hậu quá, chẳng có chiêu nào chạm được vào người, xem ra điều dưỡng vài ngày sẽ lại hồi phục nguyên khí.

- Sư tôn thăng rồi đấy!

Long Ưng sợ hãi quay người lại nhìn, Minh Huệ và Minh Tâm đang quỳ xuống bên cạnh Đan Thanh Tử, kỳ lạ là chẳng hề buồn rầu khóc lóc, mà trái lại, sắc mặt vui mừng hớn hở.

Đan Thanh Tử ngồi ngay ngắn, như buông rèm nhiếp chính, hai tay nắm lại bắt quyết, khóe miệng còn mỉm cười.

Sáng hôm sau, người của Thượng Thanh Quan dẫn bốn người lên một con thuyền có hai cột buồm, cùng với sáu thuyền phu thông thạo sông nước, lại thêm các cao thủ đạo nhân trẻ tuổi ngược dòng lên phía tây.

Con thuyền này có tên Thượng Thanh, chỉ bằng một phần ba con thuyền của Ô Giang Bang, nhưng thân thuyền rất chắc chắn, chuyển động linh hoạt. Hơn nữa không chờ Long Ưng yêu cầu, đã có sẵn mười hai cây cung loại tốt nhất và rất nhiều mũi tên để sẵn trên đó. Ai nấy đều biết được sức mạnh của Mạc Vấn Thường đáng sợ ra sao, nhất định sẽ không chịu bỏ qua.

Buồng trên tàu phân làm hai tầng, khoang đáy làm kho chứa đồ, tầng trên chia làm hai phòng trước và sau, mỗi phòng có sáu giường tầng để ngủ, ở giữa bày một bộ bàn tròn.

Đám người đạo nhân chọn phòng phía sau, do vậy Long Ưng nghiễm nhiên ở phòng phía trước cùng với ba cô gái kia, hai chị em Minh Huệ, Minh Tâm xinh đẹp xem Long Ưng như là Đan Thanh Tử, chẳng hề e ngại chút nào. Hoa Gian đại mỹ nữ thì thế nào cũng được, chẳng phản đối một câu, khiến Long Ưng mừng thầm trong bụng.

Lúc này mùa đông đã kết thúc, hơi ấm mùa xuân vừa tới nơi.

Minh Huệ và Minh Tâm ra mũi tàu ngắm cảnh đẹp hai bên bờ sông.

Mộng Điệp ngồi trên giường trị thương. Long Ưng thì ngủ say như chết, mãi quá trưa mới tỉnh dậy.

Ba nàng đang vây quanh chiếc bàn ăn uống, Long Ưng cũng đến cùng ăn, thấy các nàng còn đẹp hơn hoa, khiến hắn vừa ăn ngắm, cảm thấy rất ngon miệng, thầm nghĩ nếu như vừa rồi nàng dùng quân cờ làm ám khí, bây giờ được đánh một ván cờ với Hoa Gian mỹ nữ, hai bên có Minh Huệ Minh Tâm cổ vũ, thì hay biết mấy!

Mộng Điệp tỏ vẻ quan tâm Long Ưng:

- Đỡ hơn nhiều chưa?

Minh Huệ và Minh Tâm cũng đưa hai đôi mắt đẹp nhìn hắn đánh giá pha lẫn vẻ tò mò, ngưỡng mộ với một vẻ mong đợi mà Long Ưng không sao hiểu rõ.

Long Ưng nói:

- Đã khỏi hẳn rồi. Mạc Vấn Thường quả danh bất hư truyền, y chưa sử dụng Loan nguyệt đao mà đã lợi hại như vậy rồi.

Mộng Điệp nói:

- Còn chắc chắn là lấy được cái mạng chó của hắn nữa không?

Long Ưng đáp:

- Chắc là được, cái khó là làm sao tìm được cơ hội đấu tay đôi với hắn. Mà lạ thật, bao nhiêu cao thủ như vậy tập trung ở đây. Chẳng lẽ quan phủ không có động tĩnh gì sao?

Mộng Điệp cười nói:

- Miếu mạo trên đời nhiều không kể xiết, Pháp Minh muốn nuôi bao nhiêu quân mà chả được. Theo ta thì chúng ta hẳn là chỗ ở của Mạc Vấn Thường và thủ hạ của y ở vào khoảng giữa Từ Hàng Tĩnh Trai và Thành Đô, đó là một vị trí có tính chiến lược khi có chuyện xảy ra.

Long Ưng nghĩ Võ Chiếu đúng là mua dây buộc mình, bồi dưỡng ra một tay gian hùng như Pháp Minh, khác nào nuôi hổ để nó gây họa. Hắn quay sang hỏi Minh Huệ và Minh Tâm:

- Hai tỷ muội có sợ không?

Minh Huệ lắc đầu:

- Có Phạm tiên sinh ở đây, chúng tôi không sợ.

Minh Tâm nói:

- Cứ gọi chúng tôi là Minh Huệ và Minh Tâm như sư tôn, chẳng phải tốt hơn sao?

Mộng Điệp nói:

- Các ngươi không biết hắn tên là Long Ưng sao? Lúc nào cũng Phạm tiên sinh, Phạm tiên sinh?

Minh Huệ đáp:

- Sư tôn dặn chúng ta phải gọi là Phạm Tiên sinh mà.

Long Ưng không nhịn được, liền nói:

- Hai nàng thật là tiêu sái, chẳng lo lắng gì đến chuyện sống chết cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.