Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 21: Q.3 - Chương 21: Truy cầu diệu trứ (hạ) Đẩy lui cường địch (thượng).




Cùng hai đạo nhân đi đầu đánh lên đường núi, tâm thần Long Ưng tiến vào trạng thái Ma Cực, hai tay đồng thời thi triển thương pháp, lợi hại nhất là hai tay ra chiêu khác nhau, giống như hai lính cầm thương đồng thời xông trận công thành.

Vung, đánh, đâm, quét, đâm, móc, bổ, hai ngọn trường thương trong tay Long Ưng trở nên đáng sợ như hai con rắn độc linh thiêng đang nhe nanh, tiếp nhận toàn bộ những đòn công kích của đối phương, trong chớp nhoáng diệt hơn mười tên địch.

Đột nhiên Long Ưng lui ra phía sau, quát lên:

- Các đạo huynh, lên!

Các đạo nhân hiểu được chiến lược của hắn, cùng quát lên, mạnh mẽ tiến lên, đẩy lùi địch nhân.

Mộng Điệp đến sau lưng hắn, nói:

- Kế tiếp đến lượt ta.

Long Ưng lắc đầu:

- Kế tiếp chúng ta đồng thời tiến lên, chắc chắn có thể vượt qua, tuyệt đối không thể ham đánh, lấy đại cục làm trọng.

Mộng Điệp nói:

- Được rồi!

Long Ưng không ngừng vận chuyển ma công, nhằm khôi phục công lực trong thời gian ngắn.

Mộng Điệp nhẹ nhàng nói:

- Đa tạ ngươi mời ta tới.

Long Ưng nói một câu hai nghĩa:

- Ta không thể không có đại tỷ được.

Mộng Điệp dịu dàng:

- Lại nhắc tới chuyện đó. Địch nhân đang không ngừng gia tăng sức ép, xông ra cũng không phải dễ dàng.

Long Ưng hiểu rõ hàm ý trong lời nàng.

Nhóm võ sĩ này chẳng những võ công cao cường, mà chiến thuật cũng thành thạo, một khi rơi vào trong trận, đánh giáp lá cà, căn bản là không có cơ hội để lấy lại sức, chân nguyên thần bí nhanh chóng bốc hơi như một bãi nước cạn bị mặt trời thiêu đốt, lúc dầu hết đèn tắt thì cái chết cũng gần kề. Ngay cả Bất Tử Ấn Pháp của Mộng Điệp cùng Ma Chủng của mình, ở trong tình thế cực kỳ hung hiểm như thế này, cũng khó có may mắn thoát khỏi.

Trận chiến này chẳng những khiến võ công Long Ưng tiến thêm một bước, cũng khiến hắn hiểu được thiếu sót của mình.

Long Ưng nói:

- Cùng tắc biến, biến tắc thông, chỉ cần ta và đại tỷ đến được sau lưng địch, khả năng qua được ải này là rất lớn.

Mộng Điệp nói:

- Nhưng ngươi thì sao? Ngươi có thể phóng qua được một khoảng cách bao xa?

Lòng Long Ưng dâng lên tư vị đồng sinh cộng tử cùng nàng, đáp:

- Chỉ cần đại tỷ chịu khích lệ tiểu đệ, ta có thể phóng qua được hai mươi tới ba mươi trượng.

Mộng Điệp nói:

- Không thể nào! Ngươi...Ài! Người muốn...người ta khích lệ ngươi như thế nào?

Long Ưng nói:

- Một đôi môi thơm!

Mộng Điệp tức giận:

- Ngươi uy hiếp ta!

Long Ưng vui vẻ nói:

- Đùa thôi! Đại tỷ chuẩn bị xong chưa?

Mộng Điệp tung người lên, Long Ưng đặt hai tay ngay dưới gót hài của nàng nâng lên, ma kình bùng lên, đưa nàng bay thẳng về phía con đường núi, vút qua đầu kẻ địch, rơi về phía sau trận địa địch.

Trong phút chốc Hoa Gian mỹ nữ bay ra phía sau trận địa địch, Long Ưng mạnh mẽ xông tới trước, đột nhiên tung người chênh chếch lên, nhờ hai cây thương trợ lực, hai tay chống xuống đưa người bắn tới. Đuổi theo sau tiểu mỹ nhân, lướt qua gần hai mươi lăm trượng, rơi ngay phía sau Mộng Điệp chưa tới năm trượng, nhưng đã bị gần hai mươi võ sĩ hắc y ngăn cản hai bên.

Mộng Điệp rơi chính xác vào phía sau trận địa quân địch, thừa dịp khi đối phương chưa kịp hiểu rõ chuyện gì xảy ra, xoay người lao về phía địch nhân, dùng Ảo Ảnh thân pháp cùng với Bất Tử Ấn kỳ công, trong chốc lát đã đánh ngã năm, sáu tên, đều thịt nát xương tan mà chết.

Long Ưng vẫn đang bay trên đầu địch nhân, thiết quyền tung ra, hai tên địch ngã xuống, thừa dịp trận thế trước sau giáp công của kẻ địch bị rối loạn trong thoáng chốc, thi triển thủ pháp cận chiến của Ma Cực, quyền, chưởng, chỉ, vai, khuỷu tay, chân, đầu gối...hầu như mỗi bộ phận trên cơ thể đều biến thành hung khí, bằng mọi cách, hoàn toàn dựa vào ánh sáng lập lòe của bó đuốc trên sơn đạo, như hổ xông vào bầy dê, giết cho địch nhân tan tác.

Đến khi hắn hợp cùng một chỗ với Mộng Điệp, thế bại của địch nhân đã rõ ràng, theo sát trận địa phía sau của địch nhân mà tấn công xuống, phối hợp với các cao thủ đạo môn từ phía dưới tấn công lên, chiến đấu biến thành tàn sát, chỉ trong một lát đã giết hết địch nhân trấn giữ sơn đạo.

Toàn thân Long Ưng bị thương, máu nhuộm y phục, thấy các đạo nhân muốn xông lên núi, quát:

- Trong lúc chưa rõ ràng tình thế mà tấn công lên, chắc chắn mắc phải mai phục của địch nhân.

Các đạo nhân dừng lại, đều đã mệt mỏi kiệt sức. Lão đạo trưởng vừa rồi nói chuyện với Long Ưng, tách mọi người đi ra, nói:

- Bây giờ chúng ta nên làm gì?

Long Ưng nói:

- Phía trên giao cho chúng tôi, đạo trưởng có thể dẫn các đạo nhân thu dọn nốt những tên còn đang ngoan cố chống cự. Sau khi xong, cũng không cần xông lên, tốt nhất là bày trận canh phòng một bên, nếu kẻ địch bị đuổi chạy xuống, có thể giết hết. Nhưng nếu địch nhân rút lui mà không rối loạn, đội hình chỉnh tề, tuyệt đối không nên cậy mạnh đuổi theo, mặc cho bọn chúng rút đi là thượng sách.

Thấy lão đạo trưởng do dự, hắn lại nói thêm:

- Đối phương tuyệt đối không phải là đám ô hợp, mà là tinh anh được huấn luyện nghiêm chỉnh. Bây giờ là lưỡng bại câu thương, trách nhiệm hàng đầu của đạo trưởng là giữ vững nguyên khí!

Lão đạo trưởng gạt đầu nói:

- Vẫn là Phạm tiên sinh suy nghĩ chu đáo, vô cùng cẩn thận.

Dứt lời bà dẫn các đạo nhân hướng về phía quảng trường sau Thiên Sư động đánh tới.

Hai chân Long Ưng như nhũn ra, thiếu chút nữa hắn ngã ngồi trên mặt đất.

Hoa Gian mỹ nữ ôm vai hắn, dịu dàng nói:

- Thương thế của ngươi khá nặng, có chịu nổi không?

Long Ưng không ngừng vận hành ma công, cười khổ:

- Có rảnh xin truyền Bất Tử Ấn pháp cho tiểu sư đệ, bị chém, bị thương cũng không có vấn đề gì.

Hoa Gian mỹ nữ thở dài:

- Ta hơn ngươi bao nhiêu tuổi đâu? Cảnh cáo ngươi, người ta chỉ mới hai mươi hai, không muốn nghe ngươi gọi cái gì mà đại sư tỷ, tiểu sư đệ, làm như người ta già lắm vậy!

Long Ưng mừng thầm, nàng cảm thấy bị gọi như vậy là già đi, chứng tỏ đối với mình, nàng không phải không có ý tứ, nàng càng để ý đến tuổi tác, càng là dấu hiệu tốt. Hắn liền thừa cơ hội rèn sắt khi còn nóng:

- Vậy lão tử gọi nàng là Mộng Điệp hoặc Mỹ Điệp được không?

Mộng Điệp cười:

- “Lão tử”? Ngươi thì “lão” cái nỗi gì? Không nói chuyện phiếm với ngươi nữa, chuyện phiếm thì có thể lên núi được sao?

Nàng lại bảo:

- Lúc này, trái lại ngươi phải giữ thanh tĩnh, nên biết là đấu trí chứ không phải đấu lực.

Long Ưng nói:

- Bởi vì căn bản là không còn sức để chiến đấu,

Hai người sóng vai ngồi xuống dưới một gốc cây cổ thụ cao ngất, vừa từ xa quan sát tình hình Thương Thanh Quan, vừa vận khí điều tức.

Xem ra trên bãi đất trống, hai bên phân ranh giới rõ ràng, giằng co không dứt.

Bên võ sĩ hắc y có tổng cộng năm nhóm, mỗi nhóm khoảng trăm người, trong đó một nhóm bày trận ở cửa lối vào Đăng Phong, lại có hơn mười tên sử dụng cung nỏ. May mắn là Long Ưng không cậy mạnh dẫn mọi người đánh thẳng lên, nếu không địch nhân từ trên cao phóng tên nỏ xuống, người chết chắc chắn sẽ rất nhiều.

Bốn nhóm hắc y khác xếp thành một hàng, hướng về phía Thượng Thanh Quan. Phía trước trận địa địch, có chín người đang đứng.

Chúng không mặc hắc y, chỉ riêng điểm này đã khiến chúng nổi bật lên, không cần đoán cũng biết là các lãnh tụ của địch quân.

Hai người ở giữa làm cho người ta hết sức chú ý.

Một người vóc dáng đặc biệt cao lớn, giống như hạc giữa bầy gà, lại để tóc dài, chỉ thiếu mấy tấc là đụng eo, cho người ta có cảm giác bán nam bán nữ. Lưng y đeo hai thanh loan nguyệt đao (đao hình trăng khuyết), khiến cho y có vẻ hết sức khủng bố.

Một nữ nhân áo đỏ đứng bên cạnh y, mặc dù cách Long Ưng hơn ba trăm bước, nhưng vẫn có thể thấy được dáng người khêu gợi, chân dài eo nhỏ, thấp hơn hai tấc so với quái nhân tóc dài, nhưng đối với phụ nữ, như thế đã là rất cao.

Bảy người còn lại cao thấp, mập ốm khác nhau, nhìn phong thái kia, hẳn đều là cao thủ hạng nhất, vì quay lưng về phía hai người, chỉ thấy sau lưng.

Trên thềm đá trèo lên Thượng Thanh Quan, một hàng bảy người, ngồi xếp bằng.

Đan Thanh Tử ngồi ở giữa, hai bên trái, phải, mỗi bên ba người, mặt hướng về phía Long Ưng. Có thể thấy, phong thái mỗi người trong số họ đều đặc sắc, khí định thần nhàn, hiển nhiên là cao thủ đạo môn cấp nguyên lão của Thượng Thanh Quan, thảo nào có thể bảo vệ cửa quan, kiên cường chống lại rất nhiều kẻ địch tuy đông nhưng thực lực kém hơn ở thềm đá.

Phía đạo môn còn có hơn ba mươi người, hầu hết là nam đạo sĩ, cũng có nữ đạo cô, nấp trên mái ngói, cầm chặt cung cứng, tên nhọn, hoàn toàn có ưu thế trên cao nhìn xuống.

Phía Thượng Thanh Quan không có lấy một ngọn đèn dầu, hoàn toàn do mấy chục cây đuốc trong tay các võ sĩ hắc y mập mờ chiếu sáng Long Ưng thầm nghĩ, nếu để kẻ địch giết chết bảy người Đan Thanh Tử, tổn thất của phía đạo môn là khó thể bù đắp.

Mộng Điệp nhích lại gần, nói:

- Có thể lợi dụng cây cổ thụ ở sườn núi để lén vượt qua.

Long Ung nói:

- Chúng ta đã làm mất đi ưu thế đánh úp. Người đeo loan nguyệt đao có phải là Mạc Vấn Thường?

Mộng Điệp tức giận:

- Đúng là hắn. Hiện giờ ta đã hiểu vết thương kỳ dị trên người sư phụ rồi. Hãy coi chừng mái tóc dài của hắn, đó là vũ khí bí mật của hắn.

Nàng lại nói:

- Nàng kia là phản đồ đạo môn Thượng Thanh phái, thích mặc đồ đỏ, sau khi thất bại trong việc tranh giành chức chưởng môn với phái chủ, đã rời khỏi Thượng Thanh phái. Năm đó nàng ta đã là cao thủ đạo môn nổi danh, không ngờ lại về dưới cờ của Pháp Minh. Thực lực của chúng ta thua kém đối phương quá xa, làm sao cho tốt đây?

Long Ưng cười:

- Cho tiểu đệ một chút khích lệ, đảm bảo có thể nghĩ ra biện pháp tốt.

Không ngờ Hoa Gian mỹ nữ không chút nghĩ ngợi, hôn lên má hắn một cái, đôi môi mềm mại làm Long Ưng như bị tiêu hồn, nói không ra lời.

Mộng Điệp nhích thân thể thướt tha ra, cúi đầu, dưới ánh mắt khác thường của Long Ưng, khuôn mặt hơi ửng hồng.

Long Ưng cố thu nhiếp tâm thần, mắt nhìn về phía thềm đá đầy những thi thể địch nhân, nói:

- Đại tỷ nói xem, Mạc Vấn Thường đang chờ cái gì? Lẽ ra y phải tiếp tục tấn công không ngừng, cho đến khi phía Thượng Thanh Quan tan vỡ.

Mộng Điệp nhẹ nhàng nói:

- Đương nhiên là đợi sau khi thủ hạ của y đã khống chế cục diện ở Thiên Sư động, có thể đến đây tăng cường thực lực, đồng thời điều các tay cung tiễn phòng thủ cửa lầu, đến tuyến đầu để hỗ trợ tấn công.

Long Ưng thừa cơ nói:

- Mộng Điệp quả thật là thông minh lanh lợi. Cho nên chỉ cần chúng ta đánh tan nhóm địch nhân kia ở cửa lầu, rồi lại chiến thắng trận chiến ở thềm đá, ta có mười phần tự tin có thể buộc Mạc Vấn Thường phải rút lui.

Mộng Điệp nói:

- Nếu như ngươi có thể làm tắt mấy bó đuốc ở cửa lầu, ta cầm chắc có thể đả thương cung tiễn thủ của chúng.

Long Ưng mừng rỡ:

- Nàng có ám khí sao?

Mộng Điệp ngẩn ra:

- Đầu của ngươi làm từ cái gì mà có thể lập tức đoán được người ta có ám khí?

Long Ưng vui vẻ:

- Chẳng những tiểu đệ đoán được nàng có ám khí, mà còn có thể khẳng định, đó là quân cờ, đúng không? Ha ha! Có bao nhiêu quân?

Mặt Mộng Điệp ửng đỏ, nàng nói:

- Trong cái túi trên lưng không những có quân cờ, mà còn có bàn cờ làm bằng gấm. Ài, thật sự không muốn lấy chúng ra làm ám khí!

Long Ưng véo tai nàng:

- Hóa ra Mộng Điệp định rỗi rảnh đến đánh cờ mua vui với tiểu đệ! Ta đã nói trước rồi, Mộng Điệp ở bên ta, sẽ không buồn đâu!

Hoa Gian mỹ nữ tức giận:

- Lại ăn nói linh tinh, mau ra tay đi!

Long Ưng vô cùng lẹ làng hôn lén lên khuôn mặt mịn màng trắng như tuyết của nàng, rồi lộn một vòng, đáp xuống giữa sơn đạo, nhử cho các cung tiễn thủ ở cửa lầu ngay lập tức nhằm hắn bắn tên.

Long Ưng lắc mình mấy cái, toàn bộ mũi tên rơi vào chỗ trống, trước khi các cung tiễn thủ nhắm bắn lần thứ hai, hắn đã lướt tới cách cửa lầu chừng hai trượng, trong nháy mắt đánh ra mười quyền cách không, hơn mười bó đuốc cắm ở cửa lầu và chỗ cao trên sơn đạo vỡ nát, phía cửa lầu lập tức tối om.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.