Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 20: Q.3 - Chương 20: Truy cầu diệu trứ (trung).




Long Ưng cảm thấy xót thương, biết nhiều năm sau khi Hầu Hi Bạch bị hại tới bây giờ, sự đả kích của nàng vẫn chưa hồi phục, hắn nghiêm mặt nói:

- Ta đã gặp Pháp Minh, tuy võ công của hắn cao thâm không thể dò, nhưng từ thân thủ của đại tỷ để suy đoán trình độ của lệnh sư, rõ ràng Pháp Minh không có bản lĩnh một mình đả thương lệnh sư, hẳn là phải có đồng lõa, người đó chính là Tà Tông Mạc Vấn Thường. Đại tỷ có nghe nói tới một môn phái đạo gia tên “Thượng Trí” không? Quyển “Vô Thượng Trí Kinh” của họ, đã bị Pháp Minh cướp đi hồi tháng trước. Kế tiếp, hắn đem việc ba thầy trò Đan Thanh Tử đến phía nam, trốn tránh ở Từ Hàng Tĩnh Trai, kể lại một lượt.

Hoa Gian mỹ nữ dịu dàng đứng dậy, như hướng về phía Long Ưng mà kiêu ngạo phô bày tư thế vô cùng đẹp đẽ của mình, đôi mắt lóe lên tia sáng khác thường, nói:

- Đây là “người ta” lần đầu không kết thúc toàn cục, mới nhường ngươi một nước nhận thua! Được rồi, chúng ta lên núi Thanh Thành đi.

Một vùng rừng núi đầy trăng sao, hai người lao đi với tốc độ nhanh nhất. Hoa Gian mỹ nữ chạy trước dẫn đường, Long Ưng theo sát phía sau nàng, trong lòng như say như tỉnh, tiểu mỹ nhân ở ngay trước mặt, phong thái đặc biệt, như hữu tình lại vô tình, giống như tiên nữ ở thượng giới vừa lén xuống chốn trần gian, từng động tác đều hoàn mỹ không một chút tì vết, nhẹ nhàng phóng khoáng, lộ rõ tâm pháp võ công khác biệt của phái Hoa Gian, khiến hắn càng ngắm càng yêu.

Về mức độ làm say đắm lòng người, nàng tuyệt đối không hề thua kém Tĩnh Trai Tiên Tử Đoan Mộc Lăng chút nào.

Mộng Điệp lướt lên một ngọn đồi cao, bỗng nhiên dừng lại.

Long Ưng tiến sát người nàng, đi sóng vai, chỉ cần nhích qua trái độ một tấc, là đụng vai nàng.

Mộng Điệp chăm chú nhìn phía trước, nói:

- Qua khỏi ngọn núi phía trước, là núi Thanh Thành. Tương truyền núi Thanh Thành là nơi tu chân của Ninh Phong Tử, một trong những người sáng lập Đạo giáo. Ninh Phong Tử là đại thần từng giúp Hoàng Đế đánh bại đại thần Xi Vưu, vì vậy núi Thanh Thành được tín đồ Đạo giáo coi là thánh địa. Cuối thời Đông Hán, Trương Thiên Sư (1) sáng lập Ngũ Đấu Mễ Giáo (2), cũng viết hai mươi quyển sách về Đạo giáo. Đến nay, ở trên núi, các đạo quán (điện thờ của đạo sĩ) mọc lên như nấm, lên tới hơn mấy chục cái.

Long Ưng cau mày:

- Không biết có phải tại tiểu đệ quá mẫn cảm, nhưng tập trung tinh thần về phía trước, dường như ngửi được mùi máu tanh.

Vai Mộng Điệp khẽ chạm vai hắn một cái, nói:

- Chúng ta lập tức tới đó.

Rồi nàng vượt lên trước, lướt nhanh xuống núi.

Trên núi mơ hồ vọng tới tiếng người và tiếng binh khí va chạm, hai người biết chuyện họ sợ xảy ra, đã biến thành sự thật.

Hai người lướt vào sơn môn. Những bậc thang bằng đá sa thạch màu đỏ được tạc vào thế núi uốn lượn, lượn quanh mà lên, đúng là “Những bậc thang đá đỏ” nổi tiếng. Dọc theo bậc thang, đền miếu san sát nhau, cổ thụ rợp trời. Nhưng tiếc là họ không có lòng dạ nào thưởng thức.

Ngôi đạo quán thứ nhất xuất hiện ở phía trên, phía trên cửa điện khắc ba chữ “Thiên Sư Động”, nằm phía dưới là năm xác đạo sĩ. Ba bó đuốc cắm vào mấy khe hở trên tường gạch, chắn ngang đường đi.

Hơn ba mươi đại hán mặc y phục màu đen, chạy từ trên xuống hướng về phía hai người đuổi giết, người cầm đao, kẻ cầm kiếm, cũng có người cầm thương, cầm mâu, chỉ cần thấy động tác đều răm rắp của họ, là biết họ được huấn luyện nghiêm chỉnh, là những hảo thủ tinh nhuệ, thông thạo chiến trận, có đủ thực lực để phong tỏa đường vào điện.

Long Ưng khẽ hô lên:

- Để ta xung phong cho!

Rồi rút Xà Thủ đao trên lưng ra, tâm thần hắn tiến vào cảnh giới Ma Cực.

Lần này so với lần trước lại có sự khác biệt. Trước kia chiến đấu với kẻ địch, các giác quan khác nhau hoạt động một cách độc lập. Nhìn vẫn nhìn, ngửi vẫn ngửi, nhưng lần này đao vào tay, tất cả các giác quan tự nhiên hòa hợp làm một, hóa thành một xúc cảm tổng thể, không rơi rớt, đến một cách tự nhiên, như trước giờ vốn vẫn như vậy.

Lúc này hắn không có thời gian suy nghĩ kỹ lưỡng, Xà Thủ đao theo bên người hóa thành đao khí đao ảnh trùng trùng, mạnh mẽ lao vào trận địa kẻ địch.

Máu tươi bắn lên từ ba tên địch, chúng lảo đảo xoay một vòng, ngã xuống dưới chân hai người.

Mộng Điệp quát lên một tiếng, ra chiêu sau mà tới đích trước, lướt qua Long Ưng từ phía trên, nhảy ra phía sau lưng kẻ địch.

Trong ánh đuốc chập chờn, trận chiến giáp lá cà vô cùng ác liệt và hung bạo, không có chiêu thức đáng kể, mà chỉ là lấy mạng đổi mạng, để xem ai bị thương nặng hơn.

Chiến thuật của Long Ưng là chiến thuật đêm đó Võ Chiếu đối phó với thủ hạ của Pháp Minh, nhập trận phá trận, khiến cho kẻ địch không có cách nào triển khai thế trận, ngược lại sự mạnh mẽ người đông thế mạnh của chúng lại hóa thành bất lợi.

Mộng Điệp đáp xuống chỗ nào, chỗ đó kẻ địch ngã như sung rụng, phía Long Ưng, quân địch lần lượt tan rã, rối loạn, nhất thời giảm bớt nhiều áp lực của hắn. Thế đao khai triển càng mạnh mẽ, hễ người nào bị đường đao ma mị Xà Thủ đao quét trúng, là chết ngay lập tức.

Hắn đúng là mở một đường máu đến hội hợp với Hoa Gian mỹ nữ. Ba mươi sáu tên địch, hoàn toàn biến thành xác chết nằm đầy các bậc thang đá, máu tươi nhuộm đỏ.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, cùng nhận ra hàn ý trong lòng đối phương.

Rốt cuộc hai người đã hiểu rõ thực lực kinh người của Pháp Minh.

Bất cứ tên nào trong số những võ sĩ hắc y bại dưới tay họ, đều là những hảo thủ có thể một mình làm nên chuyện, vậy mà hiện đã có tới hơn ba mươi tên, mà trận chiến trên núi, hiển nhiên vượt xa con số này.

Lần đầu tiên Mộng Điệp biểu lộ sự quan tâm đối với Long Ưng, đưa tay ấn vào vai trái của hắn, nói:

- Ngươi bị thương rồi!

Long Ưng nói:

- Ba vết thương nhỏ không đáng kể, tỷ cũng bị đâm trúng vai.

Mộng Điệp rút tay lại, sát cơ lóe lên dữ dội trong ánh mắt, lạnh giọng nói:

- Sinh tử là chuyện nhỏ, đêm nay ta sẽ đại khai sát giới, hy vọng Mạc Vấn Thường đích thân dẫn quân.

Hai người vừa đánh xong một trận, mặc dù chưa tới nửa khắc đồng hồ, nhưng chân nguyên hao tổn rất lớn, cũng là lần đầu Long Ưng cảm thấy công lực hồi phục không kịp, cho nên phải vận khí điều tức một chút, mới có thể đủ sức chiến đấu tiếp. Bởi vậy, có thể thấy tình thế đêm nay nguy hiểm đến mức nào.

Mộng Điệp vẫn đứng phía trước, mắt lóe sáng khác thường nhìn hắn.

Long Ưng không kìm được, nói:

- Giờ phút này đại tỷ có cảm giác nương tựa vào nhau với tiểu đệ không?

Hoa Gian mỹ nữ tức giận:

- Bây giờ tình thế như thế nào rồi, ngươi còn rỗi rảnh nói chuyện này! Hừ!

Long Ưng sờ lên khuôn mặt mịn màng của nàng một cái, thân hình đầy vết máu lướt sát qua vai nàng, đi xuyên qua ba bó đuốc cản đường, đặt chân lên cái sân lớn trước đạo quán.

Mộng Điệp tức giận đi tới bên cạnh hắn, cảnh những xác chết nằm khắp nơi trên mặt đất đập vào mắt nàng, hết sức thê lương, nhất thời quên tính sổ với Long Ưng.

Đạo quán rộng lớn, đứng sừng sững ở phía trước, tiếng đánh nhau từ sau những đền miếu, nhà cửa trùng điệp của đạo quán xa xa truyền đến.

Long Ưng đút đao vào vỏ, chạy vượt lên trước, chưa đến cửa điện, sáu tên võ sĩ hắc y từ thềm đá chạy xuống, từ cách cầm thương, xem ra là người giữ cửa. Như vậy có thể thấy, kẻ địch đã khống chế được tình hình.

Núi Thanh Thành là nơi linh thiêng, quan trọng của Đạo gia, lúc này người tu chân lên tới hàng vạn, trong đó chỉ cần có một phần mười biết võ công, là sẽ có hơn ngàn đạo nhân có năng lực mạnh mẽ để kháng cự, bây giờ rơi vào cục diện như vậy, đủ biết lần này số địch nhân kéo đến tấn công không dưới năm trăm.

Pháp Minh vì muốn đoạt kinh mà sai người đến đuổi giết thầy trò Đan Thanh Tử, tuyệt đối không phải hành động lỗ mãng, mà là đã lên kế hoạch kỹ càng, thừa cơ mạnh mẽ tấn công Đạo giáo đã được Lý Thế Dân phong là quốc giáo, quét sạch lực lượng Phật giáo phản đối ông ta.

Kình khí nổ vang.

Tay trái Long Ưng chụm lại thành đao xông về phía hai mũi thương, đồng thời lướt vào giữa hai tên, hai tay ra chiêu liên tục, khi hai tên địch vừa ngã xuống, máu bắn ra, hắn đã đánh ra một quyền trúng mục tiêu, vừa tránh một mũi thương khác đâm tới, mạnh mẽ như một cơn lũ cuốn, chộp lấy tên cầm thương ném lên trên thềm đá, “Rầm”một tiếng, thân thể tên đó rớt xuống mặt đất, mềm oặt , biến thành một thi thể không còn sự sống.

Đồng thời hắn lui về phía sau, tránh ba mũi thương vừa đâm tới, vừa lúc Hoa Gian mỹ nữ tiến lên đón đỡ, phối hợp hết sức ăn ý.

Những võ sĩ hắc y này có một điểm giống nhau, là hung hăng không sợ chết, khiến Long Ưng nhớ lại hai chữ mà Đan Thanh Tử từng nhắc tới: “Tử sĩ”, thật sự hắn không biết thế lực nào đang giở trò quấy phá sau lưng bọn hắn.

Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên. Mộng Điệp mạnh mẽ thi triển Bất Tử Ấn Pháp, chuyển động như bão táp giữa ba tên cầm thương, thoáng cái mấy tên đó đã không còn một ai sống sót.

Đến lượt Mộng Điệp tiến vào cửa đạo quán.

Điện Tam Thanh đã nhuộm đỏ bởi máu tươi, từ trên điện thờ, ba vị thủy tổ Đạo gia Thái Thanh, Thượng Thanh, Ngọc Thanh (3) nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhưng không biết là hữu tâm vô lực hay là thờ ơ không để ý tới.

Hai người băng qua điện, đi tới hành lang điện thờ, nhà cửa liên tiếp nhau, tiến vào Thiên Sư điện.

Trong điện, số thi thể đạo sĩ ít đi, nhưng trái lại số thi thể võ sĩ hắc y lại tăng nhiều, có thể suy đoán là lúc kẻ địch đánh vào điện, gặp phải cao thủ đạo gia chân chính phản kích.

Trên tường trong điện, có một bức chạm khắc đá cao gần ba trượng, miêu tả Trương Thiên Sư đang ngồi, trán rộng, mày rậm, tay cầm ấn phù, vẻ mặt như đang suy tư tại sao một cuộc đấu tranh chém giết ở trần gian, lại xảy ra ở chốn tu chân vốn không tranh quyền thế này.

Hai người bước không ngừng theo hành lang qua điện, lướt qua Tam Hoàng điện và đền thờ Hoàng Đế, cuối cùng tới quảng trường phía sau Thiên Sư động.

Mấy trăm đạo nhân đang vây quanh hơn mười nhóm võ sĩ hắc y, điên cuồng tấn công, bề ngoài trông như phía đạo nhân chiếm thế thượng phong, nhưng hai người biết phía đạo nhân đang ở thế yếu.

Tạm thời để đối phương chặn mất cửa vào đường núi thông với Thượng Thanh quan trên đỉnh núi, miễn cưỡng đem viện binh từ những đạo quán khác ngăn cản ở chỗ này.

Long Ưng bước tới nắm vành tai lóng lánh của Mộng Điệp, nói:

- Thượng Thanh mới là chiến trường chính, Mạc Vấn Thường dùng kỳ binh đột kích, xâm nhập khu trung tâm đạo môn núi Thanh Thành, hiện đã gặp sự phản công toàn lực của đạo môn, chúng ta chỉ cần có thể đột phá vòng vây xông lên núi, là có cơ hội rất lớn để tập kích Mạc Vấn Thường, báo một nửa mối thù cho đại tỷ.

Hoa Gian mỹ nữ nhíu chặt đôi mày:

- Xem ra, võ sĩ canh giữ đường lên núi chẳng những là tinh nhuệ nhất trong đội hình tinh nhuệ của đối phương, mà nhân số của chúng có tới hơn sáu mươi người, ngươi có nắm chắc không?

Long Ưng nói:

- Chỉ mình chúng ta đương nhiên không được, thật may là có rất nhiều trợ thủ. Xem đây!

Hắn nhằm vào nhóm võ sĩ hắc y yếu nhất, chỉ còn lại có mười lăm người, lao tới.

- Ầm!

Còn cách đối phương hơn một trượng, Long Ưng tung ra một quyền cách không, sức mạnh thần bí xuyên qua đường quyền bay đi, một võ sĩ hắc y đang vung đao chém xuống, để hở trước ngực, bị đánh trúng ngực, phun máu, bật vào người tên cùng phe, lập tức làm cho thế trận rối loạn.

Hoa Gian mỹ nữ như quỷ mị vượt qua Long Ưng, chạy thẳng vào trong trận địa của đối phương.

Có tiếng quát:

- Bằng hữu là ai?

Long Ưng quay về phía giọng nói đó, hóa ra là một lão đạo trưởng, mặt mũi hiền hậu, vội đáp:

- Ta là Phạm Khinh Chu, cùng người bạn thâm giao đến bái kiến Đan Thanh Tử tiền bối.

Lão đạo trưởng kêu lên:

- Rốt cuộc Phạm tiên sinh đã đến! Mau đến Thương Thanh Quan đi, ở đây đã có chúng tôi đối phó.

Long Ưng lập tức nhảy vào trong trận, giúp Mộng Điệp và đám đạo nhân đang hết sức phấn chấn, tiêu diệt đám tàn binh của đối phương.

Sau khi đoạt được hai ngọn trường thương, hắn nhằm về phía sơn đạo đánh tới. Có hai người trợ giúp, lập tức khí thế hung hãn của đối phương giảm sút, phía các đạo nhân bắt đầu giành lại ưu thế.

Mộng Điệp đuổi theo tới bên cạnh hắn, nói:

- Vẫn dùng phương pháp lúc tiến lên bậc thang đá đỏ được không?

Long Ưng đáp:

- Quyết định như vậy đi!

Hắn quát to:

- Xin các vị đạo huynh tránh ra, lần này để ta lên trước!

(1 & 2) Trương Thiên Sư: Trương Lăng hay Trương Đạo Lăng (34–156) được xem là người đã sáng lập ra giáo phái Ngũ Đấu Mễ Đạo trong Đạo giáo Trung Quốc.

Đời Hán Thuận Đế (126-144), Trương Lăng vào Ba Thục, tu đạo ở núi Hạc Minh Sơn, tự xưng được Thái Thượng Lão Quân truyền đạo Chính Nhất Minh Uy, nên xưng là Tam Thiên Pháp Sư Chính Nhất Chân Nhân; còn nói Lão Quân phong ông làm Thiên Sư, nên đạo này cũng gọi là Thiên Sư Đạo.

Người nhập đạo phải nộp 5 đấu gạo (gọi là tín mễ), do đó đạo này gọi tên là Ngũ Đấu Mễ Đạo (đạo 5 đấu gạo).

(3) Tượng thờ ở Đạo quán Trung Quốc vốn rất đa dạng và có nhiều biến đổi qua từng giai đoạn khác nhau. Nhưng kể từ thời Đường (618-907) và thời Tống (960-1279), tượng thờ dần dần định vị với hệ thống tượng thờ hoàn chỉnh gồm trước hết là tượng Tam thanh, Tứ ngự và Ngũ lão quân.

Tam thanh tức Ngọc Thanh, Thượng Thanh và Thái thanh là ba cung thanh cao nhất được coi là ba nơi tiên cảnh, mà ở đó mỗi cung do một vị thần cai quản. Đó là Nguyên thủy thiên tôn (hoặc Ngọc Thanh đại đế), Linh Bảo thiên quân (hoặc Thượng Thanh đại đế) và Đạo Đức thiên tôn (hoặc Thái Thượng lão quân). Tượng ba vị thánh này hợp thành bộ Tam Thanh trong các đạo quán Đạo tương tự bộ Tam thế trong các Phật điện, trở nên phổ biến từ thời Đường vào thế kỉ VII. (theo Wikipedia)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.